Nó hiện giờ đang chạy như phất cờ trong nhà bếp. Ai nhìn thấy nó bây giờ cũng đều lo cho hình tượng của nó. Quần áo xộc xệch do chạy nhiều, tóc tai thì bơ phờ. Nếu hôm nay nó tự nhìn thấy mình lúc này, nhất định sẽ đi giết chết hắn vì dám hành hạ nó tới mức...trông như người điên thế này! Hiện giờ là 6 giờ 20, nó mới làm xong có hai món. Phen này khéo khi không kịp mất. Hắn vào trong nhà bếp kiểm tra xem nó làm xong chưa. Hắn hỏi: - Ê cô xong chưa vậy hả? 6 giờ 45 ba mẹ tôi về rồi đấy!
6 giờ 45? Nó băm con dao rầm cái một cái xuống thớt làm hắn lạnh sống lưng. Hắn bị điên hay sao cơ chứ? Ba mẹ hắn 6 giờ 45 mới về, vậy mà hắn bắt nó phải làm xong trước 6 giờ 30. Nó rất muốn xé xác hắn ra. Nó quay lại:
- Anh rất muốn chết phải không?
Hắn tảng lờ đáp lại nó:
- Đâu có, tôi còn muốn sống để hành hạ cô chứ! (anh chết chắc với chị ý!)
Nó nắm tay vào, hiện giờ khói trên đầu nó đang bốc nghi ngút. Nếu nó là quan tòa nhất định sẽ xử bắn hắn vì tội ức hiếp người quá đáng. Nó phi luôn củ hành đang cầm trên tay vào người hắn. Nhưng khổ nỗi hắn lại né được đòn của nó. Hiện giờ nó đàn rất giống sư phụ rèn luyện cho đồ đệ của mình cách trở nê điêu luyện và uyên thâm nhất. Nhưng hình như tên đồ đệ đã làm sai ''phương pháp'' rèn luyện nên sư phụ đã quay ra mắng xối xả vào mặt đồ đệ:
- Anh quả thực rất muốn chết mà! Ba mẹ anh tới 6 giờ 45 mới về mà anh bắt tôi hoàn thành mọi việc trước 6 giờ 30 là sao hả?
Hắn lại tiếp tục tảng lờ ngó lơ chỗ khác rồi chừng ba giây sau hắn quay lại phán:
- Nồi canh sôi rồi kìa! (bó tay)
Nó thấy hắn nói vậy vội quay ra, hắn nhân cơ hội đó chuồn luôn (*t/g:đúng là đồ đểu!*hắn: cô ý kiến gì à?). Nấu xong nồi canh, nó nghiến răng ken két. Lát nữa sẽ xử lí hắn sau, bây giờ lo nấu nướng đã!
---------------------------------------------------------------
Keet... cạch. Ba mẹ hắn bước xuống xe. Hắn nghe thấy tiếng xe thì ra ngoài đón ba mẹ mình. Còn nó thì sao đây nhỉ? Nó vừa làm xong được các món ăn chừng hai phút, chưa kịp nghỉ tay nghỉ chân đã phải dọn thức ăn ra bàn. Ba mẹ hắn bước vào nhà thấy vắng tanh vắng ngắt. Thay quần áo xong thấy nó một mình dọn thức ăn thì cũng hiểu ra vấn đề. Nó dọn xong xin phép lên tắm rửa thay quần áo. Ba mẹ hắn và hắn ngồi vào bàn ăn. Một lát sau, mẹ hắn nói:
- Để con bé như vậy tội nghiệp nó quá!
- Đó là do tự nó chọn, có khổ cũng tự nó chịu, bà không cần phải lo lắng cho nó - ba hắn nghiêm nghị nói.
Trương phu nhân không nói thêm gì nữa. Ba hắn đã nói vậy, bà cũng đành xuôi theo. Sau khi ăn tối xong xuôi, nó xuống dọn dẹp. Đang bưng bát đũa đi rửa, chợt mẹ hắn vào trong lấy điện thoại để quên. Nó cúi nhẹ người chào phu nhân, mẹ hắn gật đầu tỏ ý không cần đa lễ. Nó đang định đi dọn dẹp tiếp, chợt mẹ hắn kéo tay nó lại, bà muốn nói chuyện với nó. Trương phu nhân gợi chuyện:
- Cháu không thấy khổ cực khi cứ phải chịu đựng như vậy hay sao? Tại sao cháu phải tự làm khổ mình vậy?
- Vì cháu tin ba cháu vô tội - nó nhìn phu nhân chắc chắn.
- Nhưng sẽ rất khó khăn. Ta cũng rất mong ba cháu vô tội nhưng làm sao ta và chồng ta có thể tin khi mọi thứ điều tra được đều là ba cháu có tội đây?
- Cháu nhất định sẽ cố gắng để minh oan cho ba cháu, ba cháu không phải người xấu!
- Thôi được tùy cháu quyết định, nếu có gì cần hãy nói với ta, vì ta cũng mong cháu thành công. (phu nhân tốt quá!)
- Cảm ơn bác!
Nó nắm lấy tay mẹ hắn, mẹ hắn xoa đầu nó rồi bà ra ngoài. Nó tiếp tục rửa bát. Sau khi dọn dẹp xong hết tất cả, nó lên phòng học bài. Ngày mai lại tiếp tục phải đến Nhất Lâm. Nó ngồi nhìn ra cửa sổ, bao giờ mọi việc mới sáng tỏ đây? Hiện tại mọi điều về chuyện của ba nó đều rất mơ hồ, giống như bọn áo đen trong truyện conan vậy. Nhưng rồi nó cũng quay lại việc học của mình.
---------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, nó dậy cũng khá sớm. Nó đi chuẩn bị bữa sáng, chợt giọng nói rất quen vang lên sau lưng nó:
- Mỹ Hà em dậy rồi à? Hôm qua mọi người về quê chắc em vất vả lắm!
Nó quay lại, thì ra là chị Ly, nó mừng rỡ nhìn chị:
- Mọi người về bao giờ vậy?
- Sáng nay lên sớm, sợ cháu ở nhà vất vả! - bác Long nói.
Nó mỉm cười, chị có bác Tú, bác Long, chị Ly và anh Khoa là quan tâm nó nhất. Nó mỉm cười đáp lại:
- Không sao đâu ạ, mọi người cũng cần được nghỉ ngơi và về thăm quê chứ? Mặc dù cậu ta hành hạ cháu rất mệt!
Bà quản gia đi từ sau lưng nó (bà cũng rất quý chị ý nhưng chỉ giả vờ nghiêm khắc thôi nha mọi người) bà lắc đầu nhìn nó:
- Lại không còn phép tắc gì cả, ''cậu ta'' là ai?
Nó quay lại, gãi đầu cười hì hì làm bà quản gia mắc cười. Nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị:
- Được rồi, mau đi chuẩn bị bữa sáng!
Vậy là bữa sáng được mọi người chuẩn bị tinh tươm. Sau bữa sáng, mọi người lại đi làm việc của mình. Nó vẫy tay chào mọi người. Ngọc Mai vẫn tới đón nó như mọi ngày. Hai người tới trường nhanh chóng.
--------------------------------------------------------------------------------
Đến trường Nhất Lâm, nó và cô bước vào lớp. Mấy nhỏ chảnh chọe thấy nó và cô lại đỏng đảnh nói này nọ nhưng nó và cô tảng lờ, coi như người vô hình làm mấy nhỏ đó tức lòi ruột. Nhất Hải, Nhất Nam và hắn cũng bước vào lớp. Bọn học sinh lại bàn tán, hoan hô. Cả năm ngồi vào bàn của mình, Nhất Hải lên tiếng hỏi nó:
- Hôm qua có tới mức chết không?
Nó lườm cậu sắc lẹm, cậu cười cười với nó. Tiếng chuông vào lớp vang lên bắt đầu một tiết học. Nó lại chăm chú vào bài giảng.
----hết một tiết----
Giờ ra chơi bao giờ cũng đông vui nhộn nhịp. Riêng có năm người ngồi trong lớp làm bài tập. Nhất Hải làm được ba bài ngứa mồm ngứa miệng quay ra hai bàn kia nói chuyện (*t/g: ông anh lắm chuyện quá đấy, như đàn bà!*cậu:kệ tui!). Cậu hỏi:
- Ê chiều nay tiết đầu là tiết tự học, xin phép thầy cô tới muộn đi chơi chỗ nào đi!
- Thôi đi ông tướng - Nhất Nam nói.
Hắn chõ mồm ra:
- Đi đâu?
Cậu nhìn mọi người rồi quay ra nó và cô hỏi:
- Ê, hai cậu biết chỗ nào hay không?
Nó và cô nhìn cậu, trông cái dáng vẻ trẻ con của cậu mà hai người mắc cười. Cô nói:
- Hay tới chỗ cậu chơi?
- Tớ dọn về nhà Nhất Nam, qua đấy không có gì chơi đâu!
- Hay đi sở thú? - hắn nói.(truyện nào cũng có đi sở thú chán òi ông ơi!)
- Hay đi chéo thuyền ở hồ Tam Khốc đi! (mik bịa nha)
- Đó là chỗ dành cho tình nhân mà ông? (*t/g: chắc ông đã có bồ!* Cậu: chưa có, nay mai mới có...!)
- Kệ, cứ đi thử! Có gì ăn trưa luôn ở bờ hồ cho mát!
- Ok, được đấy - giờ nó mới lên tiếng.
Vậy là tất cả quyết định đi hồ Tam Khốc. Nó và cô bàn tán về hồ, nghe nói là rất đẹp, chắc vui lắm đây! Sau đó tiết học tiếp theo lại bắt đầu, mọi người lại chăm chú học bài. Chuyến đi chơi sẽ thế nào đây ta? Các bạn đón xem chap sau nhé!
------------------------------------------------------------------------------------------