Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 27: Chương 27




Hiện giờ nó đang ngồi trên xe háo hức vô cùng. Cô thì đang gọi điện cho ba mẹ nói là cùng nó về thăm mẹ nó và bà quản gia. Anh và cậu thì chơi game lia lịa, hắn thì đang tập trung lái xe. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi quay sang hỏi nó: - Này mình gọi về cho mẹ cậu và bà quản gia báo là chúng ta về nha!

- Ấy không được, mình muốn cho mẹ và bà bất ngờ một chút!

- Ừ được đấy. - cô đồng tình.

Nó ngồi nhìn ra cửa sổ. Thành phố Đài Trung mà mẹ nó và bà quản gia hiện tại sinh sống đang dần hiện ra trước mặt. Nó nhìn những hàng cây quen thuộc ven đường đầu thành phố, lòng lại thấy xôn xao. Trước đây biệt thự nhà nó cũng ở Đài Bắc, thủ đô Đài Loan giống như gia đình nhà hắn, cô, anh và cậu. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, biệt thự nhà nó bị niêm phong vì thế phải thuê nhà ở Đài Trung. Vừa rồi có đi qua biệt thự nhà nó, nhìn thấy cánh cổng bị niêm phong nó chỉ lặng lẽ quay đi. Mọi người nhìn nó cũng không nói gì, cũng chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Họ hiểu lòng nó đau như thế nào khi nhìn ngôi nhà lẽ ra mình đang sống bị niêm phong như vậy. Nó cũng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần vì ngày hôm nay là ngày vui, nó không thể để những điều xung quanh làm ảnh hưởng tới tâm trạng mình.

Một lát sau xe tiến vào trung tâm thành phố Đài Trung. Nhìn khung cảnh bên ngoài, ai cũng phải thốt lên tiếng ''đẹp''. Đây vốn là một khu du lịch nổi tiếng tại Đài Loan, vì vậy khung cảnh vô cùng thơ mộng. Vẻ đẹp nơi đây không chỉ dừng ở hai chữ thơ mộng mà còn xen lẫn sang trọng. Thành phố này cũng hiện đại không kém gì Đài Bắc, những ngôi nhà to đẹp, những công ti tài chính nối nhau làm người ta lóa mắt. Cậu trầm trồ:

- Quả không hổ danh là khu du lịch nổi tiếng!

- Đẹp quá! - Anh cũng suýt xoa.

Cô cũng tới đây cùng nó khi nhà nó chuyển cư nên không có gì lạ lẫm với vẻ đẹp nơi đây. Riêng hắn không nói gì cả, bởi vì hắn đang hưởng thụ cảm giác thư thái với thiên nhiên nơi đây. Nhiều khi con người ta tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên bằng sự im lặng, không nhất thiết là phải nói ra bằng lời. Coi bộ là hắn cũng là người rất biết thưởng thức thiên nhiên, rất am hiểu về vẻ đẹp cuộc sống.

Thời gian trôi qua thật êm ả, khung cảnh vẫn cứ đẹp rất mê li. Nó ngồi trên xe mừng rỡ, ngôi nhà của nó đang ở ngay trước mặt. Khung cảnh ngôi nhà rất đơn giản nhưng lại rất biết cách bày trí. Trước nhà là vài khóm hoa cúc và hoa hồng, nhìn vào cảm thấy rất thích thú. Bà quản gia đang tỉa hoa trồng trước nhà, mẹ nó thì đang tưới nước. Hai người trồng hoa để bán và làm thêm một số công việc khác để kiếm tiền. Nhìn hai người nó không kìm được xúc động. Xe vừa dừng, nó xuống ngay lập tức. Nước mắt đã bắt đầu dâng trên khóe mi.

- Mẹ, bà...

Mẹ nó và bà quản gia đang làm giật mình. Họ không nghe nhầm ấy chứ? Ngẩng đầu lên, chiếc kéo trong tay bà quản gia rơi xuống, mẹ nó ngạc nhiên. Nước mắt cũng tràn lên trên khóe mi hai người.

- Mỹ Hà... - bà quản gia và mẹ nó.

Nó chạy lại ôm thật chặt hai người. Ai nhìn vào cũng rất muốn khóc với khung cảnh hiện tại (hu hu t/g hết một bịch giấy rồi!). Mẹ nó vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng được gặp nó sau một thời gian bà nhớ thương. Ngày nó đi, mẹ nó và bà quản gia nhớ nó rất nhiều. Mặc dù thời gian xa nhau cũng không phải là quá lâu nhưng đối với hoàn cảnh của gia đình nó, bất cứ ai cũng cảm thấy thời gian dài hơn, cảm thấy xót thương và nhớ nhung hơn. Mẹ nó và bà quản gia cầm tay nó:

- Mỹ Hà, sao không báo trước để mẹ còn chuẩn bị đón con?

- Con muốn để hai người bất ngờ một chút, vả lại con còn dẫn bạn về chơi với hai người nữa!

- Chào bà và bác - anh, hắn và cậu lên tiếng.

Ngọc Mai lại ôm hai người thay cho sự chào hỏi vì cô cũng đang vô cùng xúc động.

- Ngọc Mai, cháu cũng đến chơi nữa à...

Sau đó mẹ nó và bà quản gia mời mọi người vào trong. Nó lau nước mắt, vui vẻ trở lại. Mẹ nó và bà quản gia giúp năm người thu xếp đồ đạc. Họ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trưa nay nhất định phải nấu nhiều món ngon. Tất cả ra phòng khách ngồi. Nó nhìn ngôi nhà, cũng không quá thiếu thốn. Nó đã yên tâm hơn nhưng vẫn hỏi:

- Hai người sống sao ạ? Có khó khăn lắm không ạ?

- Cuộc sống cũng ổn định, không quá thiếu thốn, con không cần quá lo!

- Vâng, được vậy thì tốt quá!

- Các cháu học cùng với Mỹ Hà cả phải không? - bà quản gia.

- Vâng ạ, cháu là Nhất Hải, còn hai anh chàng kia chắc bác và bà đã biết!

- Ừ, bác biết trong lần dự tiệc trước...

Mẹ nó nhìn hắn, bà có chút ái ngại. Hắn nhận thấy điều đó nên lên tiếng:

- Cháu không trách cứ gì bác và bà cả, hai người cứ coi cháu như bạn học của Mỹ Hà. Cứ vô tư đi ạ!

Mẹ nó gật đầu cảm ơn hắn. Bây giờ cũng đã gần trưa, ba gã dân tị nạn không thể kiềm chế nổi bản thân nữa rồi.

- Mỹ Hà nói bác và bà nấu ăn rất ngon, xin bác thứ looic tụi cháu vô lễ nhưng cháu thèm được thưởng thức lắm rồi!

- Ha Ha không sao!

Vậy là mẹ nó và bà quản gia trổ tài nấu ăn. Nó và cô cũng giúp đỡ. Các món ăn nhanh chóng được làm. Ba gã dân tị nạn ngồi trong phòng ăn sốt ruột làm mẹ nó và bà quản gia bật cười, mặc dù hành động quá lố như vậy nhưng hai người lại không cảm thấy tụi hắn vô lễ, bất kính chút nào mà ngược lại còn thấy đáng yêu. Nó và cô đi rửa hành và rau cải, bà quản gia đi nhào bột làm bánh, mẹ nó thì đi tẩm gia vị lên thịt gà. Nghe qua những khâu chuẩn bị là đã thấy ngon tuyệt vời rồi. Đầu bếp chính là mẹ nó nhất định sẽ làm những món ăn trở nên tuyệt vời. Khu nhà bếp nhộn nhịp hẳn lên.

Những món ngon sau khi được làm xong bày ra bàn. Ba tụi hắn nhìn món gà ba cốc, cong you bing, bánh zu kak kway, gua bao, cải ngọt sốt dầu hào mà thèm nhỏ rãi. Mọi người cùng nhau ăn trưa thân mật.

- Quá tuyệt vời, công nhận bác và bà nấu ăn còn ngon hơn cả Mỹ Hà!

- Cháu quá khen!

- Đương nhiên là phải ngon rồi! - nó tự hào.

Ba tên tị nạn vô cùng sung sướng. Những món ăn này phải nói là sánh ngang tầm với đầu bếp nổi tiếng. Đúng như nó nói, có khả năng lần này ba tên này sẽ không còn muốn về nhà nữa luôn ấy. Ngày hôm nay thật vui vẻ quá! (thèm quá!)

Sau khi xong bữa trưa, nó và Ngọc Mai dọn dẹp. Ba gã dân tị nạn hôm nay cũng chịu khó phụ giúp một tay. Tự dưng lại chăm đột xuất (ăn như heo đương nhiên phải làm để giảm béo rồi!). Dọn dẹp xong xuôi, hắn và hai tên họ Kim vẫn chưa nguôi xuýt xoa. Món ăn ngon như vậy, quả thực là một niềm hạnh phúc của ba tên tị nạn. Chuyến đi này chắc vui nhất đối với ba tên tị nạn chắc cũng chỉ có ăn và ăn! Nó và cô cười, ngày hôm nay nhất định phải rủ mẹ và bà đi chơi đâu đó để giúp họ vui vẻ mới được. Lòng nó ngập tràn hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.