Mọi người ơi mình đang lưu bản nháp chẳng biết sao lại đăng, từ nay mình sẽ cẩn thận hơn! Sorry các độc giả!--------------------------------------------------------------------- Rầm.... bụp. Ngọc Mai tức giận đá cái thùng rác gần đấy. Bực cả mình, tự dưng ai lại sinh ra cái trường chết tiệt này chứ? Thi học sinh giỏi toán mà như thế này ư? Nó nhìn cô, nó tức lắm chứ nhưng tốt nhất là nên ra ghế đá ngồi cho lành, chứ ở đấy không khéo tức quá bỏ về nhà ấy chứ.
Nhất Nam lôi hắn lên phòng hội học sinh, anh kéo hắn bằng sự tức giận của mình nên hắn cảm giác như anh đang thiêu đốt cái trường học này.
- Cậu bị cái gì vậy, trông mặt cậu khiếp quá!- hắn cằn nhằn.
- Khiếp cái đầu cậu, cậu không thấy hành động của cậu còn ghê hơn à?
- À...
- Cậu điên hay sao mà đi hại đời con gái nhà người ta?
- Thì có sao đâu! Tớ chỉ dọa cho cô ta biết điều thôi.
- Cậu... trời ơi điên mất thôi!
- Haiz... được rồi, giờ tớ sẽ để cô ta tự do cho cậu bớt điên được chưa?
- Ừ cậu mà không giữ lời thì chết với tớ!
Haiz... đợi dài cổ mà chưa tới giờ thi. Nó và cô ngồi chán chê. Nó chợt nghĩ tới Nhất Nam, sao anh lại bảo vệ hắn như vậy? Hắn là ai mà mọi người phải sợ như thế? Nó càng ngày càng ghét cái ngôi trường này.
'' Reng reng''... chà, cuối cùng cũng tới giờ vào thi. Nó vui vẻ trở lại rồi nên có tâm trạng mà thi. Cô cùng nó bước vào tìm phòng. Haiz, hai người khác phòng rồi nhưng thôi kệ.
- Mỹ Hà, thi tốt nha!
- Ừ, cậu cũng vậy!
Nó ngồi vào bàn của mình, đảo mắt qua một lượt... hắn... cái tên khốn kiếp đó cũng thi học sinh giỏi toán ư? Chết tiệt, lại làm tâm trạng nó tồi tệ rồi! Được, để ta xem ngươi học thế nào!
Bài thi được bắt đầu, nó nhìn đề thở phào nhẹ nhõm, có bốn câu thôi, bớt tốn thời gian. Người ta có bốn câu mà nó làm hết bốn câu rưỡi lận. Vậy mà trước khi đi thi nó cứ lo lắng. Đang nghỉ tay suy nghĩ nốt phần còn lại, nó chợt quay ra chỗ hắn. Trông mặt thì sáng sủa nhưng tâm hồn thì đểu không chịu được!
Lúc nó làm bài, hắn cũng có quay qua chỗ nó, hắn nghĩ chẳng biết nó học thế nào nhưng thấy cắm cúi lắm. Hắn nghĩ một cái con người mảnh khảnh, ừ thì cũng xinh đẹp như nó sao đanh đá thế nhỉ, trước nay chưa ai dám làm vậy với hắn. (*t/g: ông bị đui à mà bảo ừ thì cũng xinh đẹp?*hắn: tôi cứ nói thế đấy làm gì đc nào!*t/g:hừ...)Rồi hắn quay lại làm bài.
----------------------------------------------------------
''reng reng''... Đã đến giờ nộp bài, nó lườm hắn sắc lẹm rồi bước đi. Hắn tức nó nổ đom đóm mắt. Nó gặp cô ngoài cửa, cô làm hết 3 câu, như vậy cũng rất là giỏi. Sau khi xem qua đáp án của nhau, họ ra về. Nó và cô mệt lử sau buổi sáng hôm nay. Rõ là khốn kiếp, tự dưng không đâu gặp chuyện đáng ghét, nhất là nó.
Nó và cô chia tay nhau trước cổng nhà nó. Bước xuống xe, bà quản gia đã cùng ba mẹ nó đứng chào đón nó. Mẹ nó ân cần:
- Làm bài tốt chứ con yêu?
Nó ôm từng người và trả lời:
- Tốt ạ!
- Ừ vậy thì tốt rồi!- ba nó nói.
- Được rồi vào ăn cơm thôi- bà quản gia.
Bữa cơm vui vẻ được diễn ra, nó vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với cả nhà nhưng dấu nhẹm chuyện ngày hôm nay. Nó vẫn còn chút tình người, nếu ba nó biết nó gặp chuyện như vậy chắc sẽ băm hắn ra mất, dù sao giờ tâm trạng nó cũng đang vui.
---------------------------------------------------------------
À mọi người cho mình giới thiệu hết gia thế của Mai và Nam nha:
Mai- con nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, gđ kinh doanh váy cưới do chính ba mẹ cô thiết kế.
Nam- con chủ tịch công ti mỹ phẩm.
----------------------------------------------------------------
* Sáng hôm sau tại biệt thự nhà họ lý:
''Cộc cộc''... bà quản gia gõ cửa phòng nó. Nó đang mặc quần áo đồng phục để chuẩn bị đến trường.
- Cháu xuống nhà ăn sáng đi!
- Vâng ạ- nó mỉm cười.
Sau khi ăn sáng xong, nó được anh tài xế đưa đi học. Nó gặp Ngọc Mai ở cổng, hai người cùng nhau bước vào trường. Nó và cô lên lớp thì mọi người đều xúm lại hỏi han:
- Các cậu.... có thi không đấy?- Dương hỏi rụt rè, cô không biết họ có thi nổi ở cái trường đấy không.
Nó nhìn Dương một lúc thật lâu làm cả lớp tò mò rồi phán một câu:
- Có!
'' rầm'' mọi người té ghế, ặc, tưởng nó báo thông tin gì đó làm người ta tò mò muốn chết rồi cuối cùng phán ''có''. Cả lớp nhìn hai người với ánh mắt kì quặc, không bị bọn học sinh ở đó bắt nạt ư?
Ngọc Mai nhìn ánh mắt của mọi người cũng đã đoán được suy nghĩ của họ, cô nói luôn:
- Có bị bắt nạt nhưng ở lì không bỏ thi!
- Họ bắt nạt ''kém'' hay sao mà hai cậu ''lì''?
- Kém cái khỉ mốc, cậu biết chúng nó làm gì Mỹ Hà không?
- Sao?
Cô kể hết diễn biến mọi chuyện, đương nhiên là vẫn giữ cho nó trong trắng, có thể diện. Mọi người ngạc nhiên, mấy thằng con trai trong lớp tức hộc máu, dám đụng vào tiểu thư trong lòng bọn nó, muốn chết à?( OA, chị nhiều người thích thế)
Chợt tiếng chuông thông báo tiết vào lớp, chắc thông báo kết quả thi, chấm điểm nhanh thật. Cô giáo chủ nhiệm bước vào, cô mỉm cười rất tươi, chắc là kết quả tốt lắm.
- Mỹ Hà, em thấy mình làm bài thế nào?- cả lớp ngây ngô nhìn nhau khi cô hỏi như thế, vậy là chưa có điểm à?
- Dạ thưa cô tốt ạ!
- Ừ, Ngọc Mai thì sao?
- Dạ, kém Mỹ Hà một câu ạ!
- Ừm. Bạn Ngọc Mai lớp ta được giải nhì môn toán... Còn Mỹ Hà giải nhất, cùng giải với Trương Mạnh Quân trường Nhất Lâm.
'' rầm''... Ngọc Mai sửng sốt đỡ nó dậy:
- Cậu sao vậy, giải nhất quen rồi sao hôm nay lại xúc động tới mức ngã ghế thế này?
- Xúc động cái gì, tên Quân chết tiệt, cái tên khốn hại tớ đồng giải với tớ kia kìa!
Cô, cả lớp giờ mới nhận ra, ai cũng vô cùng ngạc nhiên, người mất dạy như hắn mà được giải á? Cô chủ nhiệm thì ngẩn tò te chẳng hiểu gì. Haiz... đời lắm chuyện khó lường quá!
------------------------------------------------------
* tại trường Nhất Lâm:
- Cái gì, tớ đồng giải với cô ta ư?- Hắn ngạc nhiên.
- Ờ, Lý Mỹ Hà không tầm thường đâu, hihi, ai bảo cậu chọc cô ấy làm gì!- anh trả lời
- Im đi!
''Cô ta học giỏi vậy sao? Lý Mỹ Hà, mình có nghe ba mình nói cái tên này, là con gái đối tác ba mình thì phải. Chết tiệt, nếu thế thì không làm gì cô ta được, ba sẽ giết mình nếu xảy ra chuyện gì với bên đối tác. Tức quá!'' Hắn vò đầu bứt tai, kiểu này chắc tức chết mất thôi! (*t/g: ai bảo sống đểu cơ, quả báo!* hắn: thích chết à?*t/g: ờ, đánh nhau không?* hắn: cô không phải con gái!)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------