Nó ngồi ngoài xích đu cũng khá lâu, bốn người còn lại cũng đã vào nhà, họ không muốn làm phiền nó hát. Nó nhìn lên trời, những ngôi sao hôm nay rất sáng, nó thấy được ba nó hiện ra sau những ngôi sao. Nó mỉm cười với tay lên, nó yêu ba rất nhiều, ước gì giờ ba nó ở bên cạnh nó, nó sẽ vơi đi bao phiền muộn. Nó chợt nhớ tới mẹ và bà quản gia. Phải rồi, từ hôm nó tới đây tới giờ cũng được gần ba tuần rồi. Nó chưa về thăm mẹ và bà quản gia lần nào từ hôm ấy. Chắc là mẹ và bà quản gia lo lắng lắm. Nó cũng rất lo cho họ. Họ đã có tuổi, không biết có khó khăn gì không! Nó muốn về thăm họ để họ biết rằng nó sống không có gì khó khăn lắm để họ bớt lo lắng và nó cũng muốn xem cuộc sống của mẹ và bà quản gia giờ thế nào, có khó khăn không để còn có thể đỡ đần giúp họ một chút, mặc dù đó chỉ là thời gian ngắn ngủi. Nó chợt nảy ra một ý nghĩ, nhanh chóng vào nhà. Trong nhà, cô đang ngồi xem mấy anh chàng nhà ta chơi game, đôi lúc còn bình luận. Nó thấy cảnh tượng ấy không khỏi buồn cười vì ba tên kia trẻ con quá! Nó ngồi chờ họ chơi xong, nói chuyện với Ngọc Mai, cô hỏi nó:
- Vào rồi à? Có lạnh không?
- Không, mình có mặc áo khoác rồi!
- Ừm...
Ba anh chàng kia chơi xong, ngồi ra ghế sopha (lười biếng quá!). Nhất Hải tinh nghịch trò truyện:
- Lâu lắm mới có dịp chúng ta ngồi chơi cùng nhau, hay là tối nay xem phim ma đi, đóng cửa lại, tắt điện mà xem!
Cô và nó chợt thấy lạnh sống lưng, hai người từ chối ngay lập tức:
- Không xem xét gì hết á! Đi ngủ!
- Sợ à?... Hù - cậu trêu.
Cô và nó quơ ngay mấy cái gối gần đó nhất phang lên đầu cậu. Cậu ôm đầu nhăn nhó:
- Gì mà dữ vậy?
- Ha ha, tội nghiệp thằng bạn! - hắn chọc cậu.
Cậu nhăn nhó lườm hắn:
- Chẳng thương tui gì cả!
Cuộc chiến kết thúc nhờ quyết định của Nhất Nam, đó là không xem phim ma nữa mà đi ngủ theo ý các quý cô. Nó và cô gật đầu như nữ hoàng, còn ba anh chàng kia ngậm ngùi chấp nhận số phận ''nô lệ'' của mình. Ba anh chàng kia vẫn còn tiếc phim ma lắm nhưng không muốn bị ăn đập như Nhất Hải nên đành ngậm ngùi ngồi im. Mấy anh chàng đành chơi thêm một ván game nữa rồi quyết định đi ngủ luôn. Đằng nào cũng không được chơi, không được xem thứ mình thích. Tất cả chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân rồi về phòng, nó và cô một phòng, ba anh chàng kia một phòng. Nó thấy hắn vừa xong liền kéo tay áo hắn. Hắn quay lại, nhíu mày ý bảo nó có chuyện gì. Nó nói:
- Ê, gần ba tuần rồi tôi chưa có về nhà. Hay là chủ nhật tuần này anh cho tôi về nha!
Hắn nhìn nó chăm chăm, nó tưởng hắn đang thấy thông cảm cho nó nên lòng sướng rơn. Nhưng rốt cuộc hắn lại làm nó cụt hứng:
- Không, đợi khi nào cô làm được nhiều việc rồi thì tôi cho về! (cho chị ấy về đi!)
- Này, sao có thể như thế được chứ? Cho tôi về đi mà, tôi gặp mẹ và bà quản gia để họ bớt lo chút thôi rồi tôi về ngay!
- Không được là không được, nài nỉ vô ích!
Nói rồi hắn đi trước. Nó ở sau tay chống hông bí xị nhìn hắn. Rõ là đáng ghét, cho người ta về một chút thì đã làm sao chứ? Haiz..... Phải chờ đến bao giờ đây? Nó ngậm ngùi đi lên phòng với cô. Cô thấy nó là lạ bèn hỏi nó:
- Sao thế?
- Hắn ta không cho tớ về thăm nhà!
- À...
Chuyện này thì cô không thể giúp được gì rồi, cô nói:
- Thôi, để lúc khác tính, giờ ngủ đi!
Nó ỉu xìu gật đầu. Haiz... chán quá!
-----------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, khi mặt trời chuẩn bị ló dậy là lúc 6 giờ sáng. Nó và cô dậy từ năm rưỡi. Nó thì dậy sớm đã quen rồi vì bình thường phải chuẩn bị bữa sáng cho nhà họ Trương, còn cô thì dậy để học bài, chỉ hôm nào được nghỉ thì cô mới nướng. Trong căn phòng sang trọng ngăn nắp, ba tên đi di dân tị nạn đang ngủ lăn quay như heo. Thật sự là vô cùng mất hình tượng, toàn thiếu gia làm biết bao cô gái điên đảo mà lại ngủ như thế kia, thật là xấu quá. Chợt chiếc chuông đồng hồ làm không gian yên lặng bỗng nhộn nhịp lên. Nhất Nam xê dịch nhiều nên gần chỗ cái đồng hồ nhất. Anh giật nảy mình rồi lại mơ mơ màng màng. Nhất Hải nằm cạnh anh khi anh giật mình dậy làm chăn tung ra khiến cậu cũng hốt hoảng dậy nốt. Hắn thì suýt nữa bị đẩy bay xuống giường. Ba tên mơ màng một lát rồi vào vệ sinh cá nhân. Khuôn mặt ngơ ngác ấy vẫn chưa biến mất, ba tên vác theo bộ mặt ấy xuống nhà (*t/g: thật là xấu hổ khi quen biết ba anh!* dân tị nạn: cô nói cái gì hả?*t/g: mất hình tượng!). Nó và cô bưng món ăn sáng ra bàn thấy cảnh tượng ấy thì ôm bụng mà cười. Hắn, anh và cậu chẳng hiểu gì, cứ ngây ngô. Nó đưa cho mỗi người một chiếc gương, ai nấy đều khóc thét và phi đi chỉnh tề lại ngay. Bữa ăn sáng được diễn ra nhưng cứ nhìn ba anh chàng kia, nó và cô lại buồn cười. Ăn được thì ít mà chốc chốc lại cười hích hích. Ba anh chàng kia tức xì khói đầu. Hắn bực mình:
- Không cười nữa! Còn cô đấy Mỹ Hà, ăn nhanh lên rồi còn về chuẩn bị đi học!
- Nhưng mà buồn cười quá!
Nhất Hải nhăn nhó:
- Nhịn cười đi mà!...
Vậy là nó và cô cuối cùng cũng ''cai'' được cười. Bữa sáng xong xuôi, nó và hắn quay lại biệt thự nhà hắn. Nó cũng bắt hắn đi trước sau đó mới tuồn về sau như hôm qua. Vừa vào nhà, nó đã nghe tiếng bàn tán:
- Ngày kia là sinh nhật cậu chủ đấy! - Thu sung sướng lên tiếng.
- Ừ - chị Ly.
Nó lại gần bám vai chị Ly:
- Có chuyện gì vậy chị?
- A Mỹ Hà, ngày kia là sinh nhật cậu chủ! -chị Ly.
- Sinh nhật ạ?
- Ừ!
Chị kéo nó vào trong bếp, bác Tú, bác Long và anh Khoa cũng đang bàn tán về việc này. Họ mỉm cười chào buổi sáng nó. Họ cũng hỏi nó hôm qua đi đâu, nó nói là sang nhà bạn. Họ gật đầu. Nó xin phép lên chuẩn bị đi học. Đến lúc nó đến trường, cái tin tức về ngày sinh nhật của hắn vẫn chưa thôi. (lắm chuyện quá!)
-----------------------------------------------------------------------
Nó vừa bước vào trường Nhất Lâm, cái tin tức sinh nhật hắn đã lại rầm rộ. Nó đến nổ hết cả đầu mất thôi. Cô nói với nó:
- Đến điếc tai mất!
- Ừ!
Nó thầm nghĩ suốt từ sáng đến giờ nó chỉ nghe có mỗi một chuyện, đó là: sinh nhật hắn, sinh nhật hắn... Hắn nổi tiếng tới mức thế sao? Liệu hắn đi vệ sinh, đi tắm lúc mấy giờ, ăn ở đâu, ngủ phòng nào có được mấy người này săm soi không nhỉ? Nếu có thì nó ngất xỉu mất. Nó bước vào lớp chuẩn bị học bài. Mấy người kia vẫn cứ bàn tán, hình như không mỏi mồm thì phải! Đúng là rườm rà, cứ làm như trẻ con không bằng, cái sinh nhật của hắn mà đám người kia cứ nhao nhao cả lên. Làm như sinh nhật của chúa không bằng. Hắn thì làm sao bằng được chúa, chẳng biết làm cái gì! Nó ngồi thở dài, thật muốn bịt tai quá, toàn những người nhiều chuyện. Cứ thế này nó sớm bị bệnh mất thôi! Ôi đến bao giờ cái điệp khúc ''sinh nhật hắn'' mới hết đây? Khổ quá!