Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 34: Chương 34: Sẽ Cho Nó Thêm Thời Gian




Cậu chở nó về tới nhà, nó vẫy tay chao cậu. Cậu tạm biệt nó rồi lái xe về nhà Nhất Nam. Nếu hôm nay không có hắn, nhất định cậu sẽ thấy rất thoải mái. Nhưng hắn lại đi cùng nó, cậu thấy không hứng thú chút nào. Nhưng dù sao cũng đã qua đi rồi, cậu lắc đầu quên đi. Nếu hắn muốn một tình bạn rạn nứt, thì hãy cứ sống ích kỉ như vậy đi! Cậu sẽ sẵn sàng từ bỏ tình bạn với hắn, không phải vì si tình với nó, mà là vì sự ích kỉ của hắn. Cậu lái xe đi nhanh, hòa nhập vào dòng người. Hắn cũng vừa về tới, tâm trạng vẫn chưa tốt lên phần nào. Anh lái xe mặt mày căng thẳng nhận tiền của hắn rồi chuồn cho lẹ. Anh ta không muốn bị chết oan~~~. Hắn vào trong nhà mở cửa cái rầm, người hầu trong nhà dàn hàng chào hắn. Hắn hằm hè đi vào bên trong, người hầu mặt mày xanh lét do sợ hãi. Có chuyện gì xảy ra mà cậu chủ tức giận như vậy nhỉ? Không khí im lặng tới mức ruồi muỗi bay qua còn chết sặc, huống chi là họ. Mọi người trật tự không hé môi câu gì, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn lên phòng mình đóng cửa thêm cái rầm nữa. Tất cả gần chết ngộp vì đau tim, ai nấy ngồi bệt ra sàn nhà thở phì phò. Thật hú vía!

Nó ngồi ở phòng của mình còn nghe thấy tiếng hắn đóng cửa mạnh. Không biết là có chuyện gì. Nó mò xuống dưới nhà. Cảnh tượng đặc biệt tới mức khó tả. Nó nhìn dàn ''siêu sao'' ngồi ôm tim dưới sàn mà mặt ngây ngô. Nó hỏi chị Ly:

- Sao vậy nè chị? Bộ hắn ta giận mọi người à?

Chị Ly vẫn chưa hoàn hồn, nghe nó hỏi mà liếc ngang liếc dọc:

- Chị không biết, cậu chủ về đã như thế rồi. Thôi chị đi đây!

Tất cả mọi người di cư đi hết. Nó đứng đấy thắc mắc. Nó nghĩ thầm: ''Chả lẽ do mình bắt xem phim tình cảm nên hắn ta giận?@@@... Hay là mình về trước không cho hắn về cùng~~?'' Ồ, nếu thế thật thì hay à nha, hết từ để miêu tả hắn luôn!

-----------------------------------------------------------------

Tại phòng hắn, hắn đang nằm trên giường nghĩ linh tinh. Gần đây hắn rất khó kiềm chế cảm xúc, chỉ một chút tác động vào là nổ tanh bành. Hắn thở dài... thật là khó chịu, nếu có thuốc chữa trị, dù đắt mấy hắn cũng phải mua mới được! Hắn ngồi dậy lôi sách ra học bài. Đúng là ngược đời, đi chơi đến chín giờ tối xong rồi mới về học. Cuộc đời đúng là lắm cái hài ghê nha!

Nó ở dưới bếp ngẩn ngơ, nó đang phân vân là có nên đem cà phê lên cho hắn không. Nếu như không mang thì sẽ bị bà quản gia nhắc nhở, mà mang lên thì nhỡ đâu hắn giận cá chém thớt thì sao? Rõ là khổ sở, khi không lại vướng vào cái vụ pha cà phê lùm xùm này. Nhưng rồi bắt buộc nó vẫn phải mang lên. Nó gõ cửa phòng, mang cốc cà phê vào. Ủa... không có ai, hắn đi đâu rồi nhỉ? Thôi kệ càng tốt, nó đỡ phải chạm mặt hắn. Nó tiến tới gần bàn học, chợt hắn xô ra hỏi:

- Cô vào đây làm gì?

- Oái...

Nó giật mình, cốc cà phê tung lên rồi tung xuống. Nó hoảng hốt đỡ cốc cà phê, nhưng không may, nó lại sơn màu nâu lên áo nó.~~~... Èo, màu sắc vô cùng độc đáo nha! Cũng may là vừa nãy do nó mải chần chừ nên cốc cà phê cũng nguội mất tiêu rồi. Nó nhìn hắn hằm hè:

- Anh bị cái gì thế hả? Tại sao tự dưng lại xồ ra chứ? Làm sao mà giặt được cái áo này đây?

Hắn nhìn nó, hôm nay đúng là bệnh nặng khi cười sặc sụa như thằng điên. Hắn nói nhưng lại là trêu ghẹo:

- Đây là cái giá cô phải trả do vừa nãy phạm lỗi!

- Tôi mắc lỗi gì chứ?

Hắn chợt tiến lại:

- Muốn biết à? - mặt gian xảo.

Nó chợt lùi lại, giảng hòa:

- À à lỗi tại tôi, tôi đi đây!

Nói rồi nó phi luôn ra khỏi phòng. Tên Quân chết tiệt, hôm nay nhà ngươi bị cái bệnh gì vậy? Hắn thì chợt cảm thấy tinh thần bỗng sảng khoái hơn. Không lẽ trêu nó là thuốc chữa bệnh à? Hắn ngồi cười như tự kỉ, nhưng chợt hắn suy nghĩ từ lúc nào nói chuyện, trêu ghẹo nó lại vui tới vậy? Hắn thật sự là mấy hôm nay bị điên rồi. Nhất định phải đi khám!

----------------------------------------------------------------

Nó về phòng đóng cửa lại. Tên Quân đầu heo, làm áo ta đây bẩn mà không chịu tội! Nó ngậm ngùi, hu hu, phải ''thủ tiêu'' cái áo kute này rồi! Hức~~~... Nó thay ra áo mới và cũng lại ngồi vào bàn học. Chà, bây giờ lại có thêm một kẻ ngược đời nữa rồi!

---------------------------------------------------------------------

Buổi sáng mùa thu quả thực rất trong lành. Chỉ có điều là hơi sương và lạnh một chút. Nó đứng vươn vai bên cửa sổ. Chà, lại một ngày mới rồi, chẳng biết là thế nào đây nhỉ? Nó xuống nhà, khu nhà bếp đang rất nhộn nhịp. Nó vào trong bếp xem xét mọi thứ. Sáu giờ sáng, hắn từ tầng trên bước xuống dưới nhà. Nó nhìn hắn, nó vẫn chưa hết cay cú vụ hôm qua. Nó đi qua lườm hắn một cái. Hắn cười nhẹ, nụ cười đểu này lâu rồi mới thấy xuất hiện nha!

Bữa sáng xong xuôi, nó đến trường cùng Ngọc Mai. Hai người vừa vào trường, Nhất Nam đã lại gần. Anh chào hai người họ. Anh hỏi Ngọc Mai ăn sáng chưa cô nói lát cô ăn. Vậy nhưng Nhất Nam rủ cô đi. Cô gật đầu cười. (có mùi tình tứ). Trên lớp, Nhất Hải đang suy tư. Cậu có chuyện muốn nói với nó hôm nay. Sau đêm hôm qua phân tích và suy xét. Cậu xuống sân trường tìm nó. Lạ thật, nó đi đâu rồi nhỉ? Cậu lại lên lớp. Thôi thì trưa nay tan học cậu nói với nó sau vậy.

Buổi học bắt đầu, nó, cô và anh mới lên lớp. Nó không ăn cùng hai người nhưng xuống nói chuyện với họ cho vui. Nó lên lớp, bắt đầu tiết học đầu tiên. Hôm nay có tiết hóa, một môn học cũng rất thú vị. Bởi vì nó rất thích làm thí nghiệm. Hay lắm luôn, các hiện tượng xảy ra làm nó thích thú.

(bạn nào thấy mình viết luẩn quẩn quá thông cảm nha, tại mình không biết thay bối cảnh trường học là cái gì cho phù hợp)

-------buổi học kết thúc---------

Nhất Hải nhìn ra nó, cậu kéo tay nó. Nó quay lại:

- Gì vậy? - nó hỏi.

- Đi ra đây một chút mình có chuyện muốn nói.

- Ừ.

Nó chào Ngọc Mai, cô cười, đang định về một mình thì Nhất Nam lại rủ cô đi ăn trưa. Hai người này, mấy hôm nay bắt đầu thân thiết quá mức quy định cho phép rồi!

----------------------------------------------------------

Nhất Hải chở nó đến cánh đồng hoa oải hương. Cậu muốn nó xem một thứ mà cậu tin nó nhất định sẽ thích. Đó là nhà một người bạn của cậu, họ nuôi rất nhiều chó con. Đến nơi, nó ngạc nhiên. Nhiều cún con xinh quá! Chợt một anh bạn tới gần.

- Nhất Hải...

- Thiên! - cậu nói.

Hai người cười đùa. Cậu bạn đó quay sang:

- Là cô ấy đây hả?

- Ừ!

- Chào bạn.

Nó chìa tay ra:

- A chào!

Họ nói chuyện với nhau, nó đang rất chi là vui. Nhiều cún con xinh xắn, nó vuốt ve chúng.

- Đó là Pi, chú cún mũm mĩm nhất ở đây!

- Tuyệt quá! - nó vui vẻ.

- Nếu cậu thích hãy thường xuyên qua thăm nó!

- Tất nhiên rồi.

Nó đi dạo ra cánh đồng hoa oải hương gần đó. Nhất Hải cũng cùng nó ra. Cậu và nó ngồi trên cánh đồng cười đùa vui vẻ. Cậu nằm xuống. Nó ngồi nhìn cậu.

- Mỹ Hà...

- Hử, sao vậy?

- Ừm, mình... hơi khó nói.

- Ha ha, có sao đâu.

Cậu chợt ngồi thẳng dậy:

- Mình thích cậu Mỹ Hà!

- Hả@...

Nó ngồi thừ người ra... Cậu thích nó? Vậy cậu ''bị bệnh'' là do thích nó? Nó bất chợt cảm thấy khó chịu. Tại sao?

- Mình biết nói vậy thì đột ngột. Hãy từ từ suy nghĩ.

- Ừm.

Cậu cười, cuối cùng cũng tỏ tình được với nó. Cậu sẽ để nó tự do suy nghĩ, lựa chọn. Tỏ tình với nó sẽ dễ dàng bảo vệ nó hơn. Nó ngại ngùng. Cậu gọi nó về, nó giật mình. Tại sao khi cậu tỏ tình với nó, nó lại thấy cảm giác khó chịu như vậy? Nó rất mến cậu nhưng nó có yêu cậu không?

Hai người cùng nhau tạm biệt Thiên, trở về nhà. Lòng cậu giờ đã thanh thản. Nhưng nó... nó chẳng biết mình đang ra sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.