Mong độc giả đọc hết lời thoại này! Truyện vẫn chưa đến hồi cao trào nhất! Theo như độc giả mong muốn có một kết thúc tốt đẹp, mình cũng sẽ cố gắng hoàn thành ý muốn của các bạn. Mình thông báo là hồi sau sẽ có đoạn truyện sẽ làm mọi người nghĩ là kết thúc bi kịch. Nhưng đó chỉ là phần cao trào của truyện thôi và cũng là phần mình tâm đắc nhất. Khi đọc đoạn đó, mong các bạn hãy kiên nhẫn, mình hứa là kết thúc sẽ có hậu. Vì vậy xin hãy đừng bỏ truyện và hãy yên tâm, mọi thứ sẽ như các bạn mong muốn. Thân ái!-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hắn đã làm xong biên bản, bây giờ chỉ còn chờ đem Dương Quân Minh ra xét xử. Mọi người ai cũng phấn khởi vì có thể đem con cáo già đó giao cho pháp luật. Với mọi lời khai và thông tin tìm được, sự việc ông ta đổ oan cho ba nó lần trước cũng được phanh phui, vậy nên bây giờ ông ta mang trong mình hai tội danh, nhất định sẽ bị xử phạt rất nặng, cho đáng đời kẻ mất nhân tính. Mọi người đang quay trở lại bệnh viện, nghe cô nói là nó đã tỉnh, vậy nên họ trở lại thật nhanh để hỏi thăm nó.
Hắn rất vui vì nó vẫn an toàn, sau khi nó khỏe, hắn mong rằng mình có thể tìm cơ hội cùng ba xin lỗi gia đình nó. Kèm theo là một chuyện hệ trọng, đó là tỏ tình với nó. Hắn có linh cảm rằng nó cũng... thích mình (tự sướng quá đấy!), vì thế hắn muốn thử xem sao. Nhất Hải cũng vui vì nó đã tỉnh, nhưng trong lòng cậu đang rất rối bời, đó là vì cậu đã nhận ra tình cảm thật của nó. Nhưng nếu nó thích hắn, liệu hai người họ có chịu đến với nhau? Nếu như hắn và nó có thể hạnh phúc, nhất định cậu sẽ chúc phúc cho hai người họ, vấn đề là hiện giờ như thế nào đây?
Cánh cửa phòng nó mở ra, những nụ cười tươi tắn nở trên môi sau quãng thời gian tràn đầy sự lo lắng, đau khổ. Nó chào tất cả mọi người. Ba mẹ cô đã đưa mẹ nó và bà quản gia tới đây để thăm nó. Họ ôm nó rất chặt, cảm giác lo sợ đã hết đi, thay vào đó là sự hạnh phúc. Nó nhìn mẹ mình, để mọi người lo rồi!
- Mẹ, con rất vui vì được gặp mẹ!
- Mẹ cũng vậy, may là con vẫn an toàn.
- Ừm... - Nó chợt nhìn mọi người xung quanh - Con sẽ lại về Sky học, tiện thể giúp mẹ gây dựng lại công ti của ba!
Hắn chợt cảm thấy đau nhói. Nó và hắn nhìn nhau, không gian xung quanh giống như chỉ còn hai con người này đối mặt. Nó sẽ về Sky, sẽ trở về biệt thự nhà họ Lý cùng mẹ nó. Hắn và nó sẽ không gặp nhau? Hắn còn chưa thể nói ra tình cảm của mình, sao có thể như vậy? Nó cụp đôi mắt xuống một lát rồi lại nhìn sang mẹ mình.
- Ừ, nếu như con muốn vậy! - Mẹ nó kéo hắn trở lại thực tại.
Ba hắn đã nhìn thấu đôi mắt và tâm tư của nó và hắn. Ông thật hận mình khi đã tự bản thân chia xa nó và hắn. Tất cả là tại ông, ngay từ đầu đã không chịu tin ba nó, đã ép hắn phải thờ ơ với nó, để rồi bây giờ, hai người yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau! Ông nhìn mẹ nó:
- Lý phu nhân, tôi rất xin lỗi vì chuyện đã xảy ra.
- Không phải lỗi của ông, nếu là ai, họ cũng khó lòng tin nhau được. Chỉ tiếc là chồng tôi...
Ba hắn im lặng không nói gì. Lý Hải Hoàng, lẽ ra ông ấy chưa chết. Chỉ vì những cú sốc đã đưa người trụ cột của gia đình nó rời xa tất cả mọi thứ tại trần đời, sang thế giới bên kia. Ông cảm thấy mình thật sự là vô cùng ngu ngốc và độc ác. Nó nhìn không khí ảm đạm này, nó không muốn tiếp tục bèn lên tiếng:
- Chúng ta tới thăm mộ ba đi mẹ!
- Được đấy, tôi cũng có vài lời muốn xin lỗi! - Ba hắn nói.
-------------------------------------------------------------------------------
Mọi người quyết định tới thăm mộ ba nó. Phần một trắng hiện lên trước mắt mọi người. Bất cứ ai nhìn thấy cũng đều có cảm giác buồn đi. Trên tấm bia mộ, dòng tên ba nó được hiện lên ngay ngắn, đẹp đẽ. Nước mắt nó cũng đã sắp rơi, nhưng nó tự chủ được và gạt đi. Vuốt lên tấm bia mộ, nó nghẹn ngào:
- Con nhớ ba, ba ơi!
Mẹ nó không giống nó, bà không tự chủ được và cứ thế, nước mắt tuôn rơi. Bà đặt bông hoa xuống, mỉm cười nhẹ nhưng không phải là vui mà mỉm cười, buồn cũng có thể cười nhẹ khi đã quá đau.
- Con gái ông rất ngoan, nó đã hi sinh hết mình để giúp ông minh oan và cứu lấy công ti của chúng ta... Hải Hoàng, bây giờ có lẽ ông đã có thể yên tâm rồi đúng không?
Ba hắn bước lên phía trước, thật sự là quá mệt mỏi. Ông rất muốn xin lỗi.
- Hải Hoàng, tôi xin lỗi vì đã không tin tưởng ông. Nhưng làm sao để tôi sửa sai đây? Khi tôi...
Ông không nói hết vế sau, điều ông muốn nói là: ''Khi tôi đã chia rẽ một đôi trẻ''... Làm sao có thể nói ra khi nó đã quyết định từ bỏ hiện tại và quay về cuộc sống cũ. Ông là người sai, ông không có quyền ép nó. Nó lên tiếng:
- Con sẽ về Sky học ba à, ba có vui vì điều đó không? Ngôi trường đó ba rất thích mà, đúng không?
Nhất Nam nhìn vào tất cả mọi người. Họ cứ như đang đánh đố nhau vậy. Càng nói càng làm nhau thêm đau. Anh cũng nhìn sang Ngọc Mai, có lẽ cô cũng sẽ về Sky, lòng anh cũng thoáng buồn. Mọi người thắp hương, nán lại một lát rồi ra về. Nó hôm nay vẫn về nhà họ Trương để sắp xếp, hai hôm nữa sẽ quay trở lại Sky. Mọi thứ đều được lên lịch sẵn sàng, nó đã quyết định chôn vùi kỉ niệm vui vẻ khi đi chơi cùng hắn. Quên đi sẽ giúp bản thân không suy ngẫm quá nhiều. Tạm biệt nhau, tất cả trở về nhà của mình.
------------------------------------------------------------------
Buổi tối sau khi dùng xong bữa, nó vẫn giúp mọi người dọn dẹp như mọi hôm. Nhưng không khí hôm nay ảm đạm, bởi vì họ cũng buồn khi phải xa nó. Không chỉ vậy, họ cũng tiếc cho đôi trai tài gái sắc như nó và hắn. Họ ước nó có thể suy nghĩ lại, nhưng điều đó có thể không? Chỉ là ước mà thôi!
Ba hắn ngồi trên ghế, mẹ hắn bóp trán cho ông, cả hai đều suy nghĩ về một vấn đề là nó và hắn. Ông cảm thấy rất mệt, rất có lỗi nhưng không biết nên bắt đầu lại từ đâu. Hắn đang ở trong phòng khóa chặt cửa. Hắn đem ngôi nhà ước mơ mà nó tặng hôm sinh nhật hắn. Hắn viết giấy cho vào trong ống khói: ''Xin hãy cho con ở bên cô ấy!''... Hắn chưa từng tín ngưỡng hay tin tưởng vào những điều này. Nhưng hôm nay hắn đã ước nguyện bằng chính ngôi nhà nó tặng. Hắn nâng niu ngôi nhà này vô cùng, giống như hiện thân của nó vậy. Hắn nhìn ngôi nhà thật lâu rồi chợt lên tiếng:
- Hãy hiệu nghiệm! Xin hãy hiệu nghiệm!
Liệu ngôi nhà ấy có nghe thấy điều ước này không? Hắn lo lắng vô cùng. Hắn rất muốn nó suy nghĩ lại và hắn có thể ở bên nó. Hắn sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể chuộc lỗi với nó, chỉ mong nó tha thứ mà thôi! Nếu như thiếu nó, hắn nhất định sẽ chết mất, bởi vì trái tim hắn đã thắt chặt nó rồi, nó đi cũng giống như trái tim hắn ngừng hoạt động vậy. Nếu nó đi, vậy thà hắn chết còn hơn! Cảnh vật xung quanh xào xạc. Chúng cũng mong là ngôi nhà ấy sẽ thương cảm cho hai con người đa sầu đa cảm! Cho họ bên nhau!