Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 50: Chương 50: Xét Xử




Hôm nay Nhất Hải thức dậy sớm hơn bao giờ hết. Cậu muốn rời khỏi đây sớm một chút, tránh mọi người biết được lại tới tạm biệt hay khóc. Cậu không muốn thấy ai khóc trước khi đi vì như vậy sẽ làm cậu cảm thấy rất buồn phiền. Cậu muốn chuyến đi của mình vui vẻ một chút. Một lát nữa những bức thư cậu viết cho mọi người sẽ được chuyển đến tận tay người nhận, đến lúc ấy, có lẽ cậu đã ở trên máy bay và lên đường sang Hàn Quốc, một đất nước xinh đẹp và có nền văn hóa, khoa học kĩ thuật vô cùng phát triển. Hôm nay cũng là ngày đem con cáo già Dương Quân Minh ra trước vành móng ngựa. Nhưng cậu không thể cùng chung vui với mọi người rồi. Dù sao cậu cũng tin rằng ông ta sẽ bị xử phạt thích đáng cho những hành động của ông ta. Xách va li đi, cậu nhìn lại ngôi nhà của Nhất Nam. Còn nhớ ngày đầu dọn tới, cậu đã đem cả một đống đồ tới làm anh phát hoảng. Sau này cậu sẽ lại về đây và đem đồ như vậy!

Hôm trước cậu có cùng Nhất Nam sang nhà Ngọc Mai, cậu đã lấy trộm của cô tấm ảnh mà cô và nó chụp chung, coi như mang theo để làm kỉ niệm. Không biết là cô đã phát hiện ra chưa? Nếu như biết cậu lấy, nhất định cô sẽ đánh cậu một trận tơi bời luôn đấy nhỉ. Nhưng mà nếu muốn đánh cậu chắc phải chờ ba năm nữa mới có cơ hội rồi! Cậu chợt mỉm cười rất tươi, bởi vì cái hình ảnh của tất cả mọi người đang hiện lên trong tâm trí cậu, mà toàn những hình ảnh hài hước gây cười thôi. Có lẽ đó chính là kỉ niệm đẹp.

---------------------------------------------------------------------------

Nó đã thức giấc, hôm nay nó đang rất vui vì có thể đến tòa án xem Dương Quân Minh bị xử tội. Thật tuyệt khi có thể trừng trị kẻ hại ba nó. Nó mở rèm cửa, trời hôm nay rất đẹp, nó tạo cho con người cảm giác sảng khoái. Mở cửa ra ngoài, đi qua phòng hắn, nó lại thấy tò mò muốn mở ra xem bên trong thế nào. Mở cánh cửa ra, khung cảnh rất gọn gàng. Tốt, bạn trai nó cũng biết sắp xếp đồ đạc vậy là ổn, nay mai nó đỡ phải quát hắn. Hắn nằm trên giường ngủ say, ngon lành. Nó cười nhẹ, trêu hắn chắc sẽ vui lắm đây! Nó lấy chổi lông gà cù hắn. Nhát cù đầu tiên... quá nhẹ, hắn vẫn ngủ. Nhát cù thứ hai... vừa vừa, hắn cũng vẫn ngáy. Nó bực mình, tên này sao lại có thể ngủ say tới thế là cùng nhỉ? Nhát cù thứ ba, nó xoáy thật mạnh, hắn đau đớn vùng dậy hét toáng lên:

- Ai phá giấc ngủ của tôi thế hả? Tôi đuổi việc đấy biết không?

Nó chống tay giọng thản nhiên vô cùng:

- Em phá nè, đuổi em để em về với mẹ đi!

Có vài con ruồi bay qua... Hắn ấm ức vô cùng khi bị nó chơi cho một vố. Hậm hực đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng. Ngồi xuống bàn ăn, ba mẹ hắn vô cùng lo lắng vì tiếng hét vừa rồi của hắn. Họ nghĩ hắn bị làm sao nên sốt sắng hỏi:

- Sao vậy, mới sáng sớm làm sao mà hét to thế?

- Không sao đâu ạ! - Hắn lườm nó.

Ba mẹ hắn thấy vậy thì cũng hiểu ra, lại vui vẻ ăn sáng. Chợt chị Ly mang theo hộp quà kèm một bức thư vào trong. Nó nhìn chị ngạc nhiên:

- Ủa, ai tặng chị à?

- Không, thư gửi cho em và cậu chủ.

Hắn đang ăn cơm nghe thấy vậy thì ngẩn tò te. Một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu hắn, ai gửi thư làm gì ta? Nó và hắn mở bức thư ra đọc, ba mẹ hắn cũng không làm phiền nó và hắn mà tới luôn nhà nó để cùng mẹ nó tới tòa án trước. Bức thư được viết bằng nét chữ gọn gàng...

''Gửi hai người, cặp đôi hoàn hảo. Hôm nay mình sẽ bay sang Hàn Quốc để thực hiện cho cuộc thi bóng rổ quốc gia. Hôm qua trận đấu ở trường chúng ta đã giành được kết quả vô cùng tốt. Mình thấy rất vui vì điều đó.

Mỹ Hà, những ngày tháng qua chúng ta đều vui vẻ. Mình rất hạnh phúc khi được gặp cậu. Mặc dù mình đi xa nhưng mình sẽ mãi không quên những kỉ niệm mà tất cả chúng ta vui chơi, cùng nhau trồng hoa hay chèo thuyền lạc. Đừng nghĩ mình không về nha, ba năm sau mình sẽ trở lại, có thể là sẽ sớm hơn nếu hai người đám cưới sớm đấy. Nhớ phải hạnh phúc bên nhau nghe chưa?

Còn Quân, anh bạn cứng đầu mà mình thân từ nhỏ. Nếu cậu không bảo vệ tốt cho Mỹ Hà là mình giết cậu đấy. Không được làm uổng công sự hi sinh của mình đâu! Cậu mà để mất Mỹ Hà mình sẽ không bao giờ giúp cậu nữa đâu. Chúc hai người hạnh phúc và đừng đến sân bay làm gì cả, không gặp được mình đâu! Tạm biệt!

Thân

Nhất Hải''

Giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, nó và hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu. Hắn nhìn lên đám mây kia, nhất định hắn sẽ bảo vệ nó, cậu không cần phải lo vì điều này. Nó nức nở, cậu đi không tạm biệt mà chỉ gửi thư, có phải cậu rất ghét nó không? Có phải nó rất có lỗi với cậu không? Nó quay sang hắn:

- Có phải chúng ta đã có lỗi rất lớn với cậu ấy không? Có phải Nhất Hải đang giận em không?

- Đừng khóc nữa, cậu ấy không phải là người như vậy đâu. Được rồi, chuẩn bị tới tòa án nữa.

Nó gật đầu, thật lòng rất xin lỗi cậu, xin lỗi...

---------------------------------------------------------------------------

Dương Ngọc Mễ đang sốc nặng, Đỗ Tú Kì cũng vậy, nhỏ và bà ta không dám đến tòa án vì ba nhỏ không đồng ý, sợ nhỏ và mẹ nhỏ lộ thân phận. Người của ba nhỏ đi theo dõi tình hình và báo lại với hai mẹ con nhỏ. Nó đã đến tòa án, mọi người ngồi vào ghế chờ đợi xét xử. Dương Quân Minh đứng trước vành móng ngựa vẫn ngông cuồng như bình thường. Nó căm hận nhìn ông ta, con người không có trái tim, tới lúc sắp chết vẫn ung dung.

Phiên tòa diễn ra rất căng thẳng, nó được gọi lên hỏi rất nhiều lần. Luật sư bào chữa mồm miệng cũng rất ghê gớm, nó phải lục lại toàn bộ những phút giây độc ác của ông ta thì mới mong có thể khiến ông ta bị xử phạt nặng nhất. Hắn ngồi ở dưới lo lắng cho nó, thật sự thì sức khỏe của nó vẫn chưa ổn định, lúc tốt lúc xấu, không thể biết đâu mà liệu được.

Nó bước xuống thở dài, quả thực rất mệt. Tòa án đang làm việc, họ đang đưa ra một hình phạt xứng đáng cho Dương Quân Minh (Tử hình là xứng nhất!). Tất cả chờ đợi...

----------------------------------------------------------------

Dương Ngọc Mễ ngồi trong nhà, nhỏ đang vô cùng sốt ruột. Chợt tên đàn em của ba nhỏ hốt hoảng chạy vào. Nhỏ lo lắng:

- Sao rồi?

Tên kia nước mắt rơi, đúng là đàn em trung thành với ông chủ của mình. Hắn ta cứ khóc không nói lên lời. Dương Ngọc Mễ túm cổ hắn:

- Nói ngay đi!

- Ông chủ bị... tử... tử hình ạ!

''Rầm''... Mẹ nhỏ ngất lịm trên sàn nhà. Nhỏ bơ phờ ngồi thất thần trên sàn. Đám người hầu đưa mẹ nhỏ tới bệnh viện. Nhỏ nước mắt rơi lã chã. Bây giờ thì nhỏ đã hiểu cảm giác mất người thân như thế nào. Nhưng ba nhỏ, sau khi chết, ai sẽ xây mộ, ai sẽ viếng thăm? Nhỏ như con dã thú trợn mắt, nắm chặt hai tay:

- Lý Mỹ Hà, đến cả chết ba tao cũng không được làm lễ viếng, cũng không được xây mộ. Đến cả tao là con ruột của ba cũng không thể nhận xác ba mình. TAO SẼ GIẾT MÀY!!! MÀY KHÔNG VUI VẺ ĐƯỢC ĐÂU!!! HA HA HA... Hức hức...

Trong ngôi nhà cao to rộng rãi ấy, tiếng nói của nhỏ hòa lẫn tiếng khóc đau đớn vang vọng khắp nơi. Dương Quân Minh đã bị tử hình, nhưng nó có được yên ổn? Hay nó sẽ phải tiếp tục đối mặt với con quỷ thứ hai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.