Trong góc thụt nho nhỏ bên trong cửa trước nhếch nhác là một sợi dây nhung đỏ thắm và đằng sau đó là một cầu thang dẫn xuống, tối như mực.
Người gác cửa đứng ngay cạnh đó, đeo kính màu rượu chát, mặc complê có lẽ bằng hàng Mylar[22] đỏ. Tôi thầm nghĩ cái gì khiến tôi khó chịu khi đến gần hắn, vì hắn cao khoảng mét chín nhăm hay vì hắn béo và không khỏe khoắn.
Những tiếng thình thịch đều đều, dường như nổ tung từ trong lòng trái đất dâng lên ở cầu thang bê tông thô thiển ngay cạnh hắn.
- Tối nay Lewis có chơi không? - Tôi hỏi.
Người gác cửa lắc cái đầu đồ sộ, gần như không thể nhìn thấy.
Anh ta có hiểu tiếng Anh không? Hay anh ta biết tôi là cảnh sát? Tôi bỗng thấy mừng vì Mike và những người khác chỉ ở cách đây một tiếng thét.
- Đây là bữa tiệc riêng, hay tôi có thể vào trong? - Tôi nói.
Tôi cầu cho là bữa tiệc riêng, khi liếc nhìn cầu thang tối om. Tôi không thể quay lại chiếc xe tải được nữa. Chúng tôi đã hình dung sự việc khác hẳn. Giá lúc đó được ngả người chợp mắt một lát. Hoặc được nghỉ ba tuần về nông thôn.
- Còn tùy, - cuối cùng, người gác nói.
- Tùy cái gì? - Tôi hỏi. Người gác kéo sụp cái lưỡi trai và chỉnh đốn tư thế theo kiểu làm tôi mừng vì tôi không tỏ ra chút quyến rũ nào.
- Tuỳ cô muốn vào trong đến chừng nào, - hắn nói.
- Nghe lãng mạn gớm, - tôi nói lúc quay gót. - Nhưng trên trái đất này chẳng có gì khiến tôi muốn lắm.
- Quay lại, quay lại đi, - người gác cửa nhạt nhẽo nói, gã cười hô hố thô tục lúc kéo cái dây nhung. - Đừng cáu kỉnh thế, cô nàng da trắng. Đùa tí thôi mà. Người gác xin chiều. Chào mừng cô đến với Thế giới ngầm.