Ly Rượu Pha Vội

Chương 75: Chương 75




Chưa đầy một giờ sau, tôi đến lối vào phía nam công viên Van Cortland ở Bronx.

Tôi lượn một vòng chữ U lên đường vào sân golf của công viên Van Cortland, có tiếng là sân golf lâu đời nhất nước Mỹ. Tôi không mong cải thiện môn chơi tôi vốn kém cỏi, mà chỉ muốn có chút riêng tư trong bãi xe của sân, một trong những địa điểm giấu xe tuần tra của NYPD cổ nhất ở Mỹ.

Rãnh CD/DVD trên laptop của tôi kêu như tôi nạp đạn vào khẩu Glock, lúc tôi dò dẫm đĩa DVD “Bảo hiểm” của Scott. Tôi cố không làm vỡ trong lúc vội vàng mở.

Có khi Scott viết nhầm, tôi nghĩ sau một phút chăm chú quan sát màn hình.

Đây không phải là bảo hiểm. Đây là giám sát.

Một kiểu theo dõi và giám sát cổ điển rất hiệu quả, góc dưới bên phải màn hình hiện rõ 10:30 AM, 22 tháng Bảy.

Vai chính trong bộ phim là một người đàn ông Tây Ban Nha đứng tuổi, diện mạo dễ coi, mặc sơ mi Hawaii tản bộ trên đường phố, dường như chẳng cẩn trọng gì trên đời.

Tôi suy luận là cảnh thành phố New York khi người đó dừng lại, ăn trưa một mình tại một nhà hàng ngoài trời bên kia công viên Quảng trường Union.

Người đó thay đổi ít nhiều khi bộ phim quay nhanh đến đoạn ông ta ra khỏi taxi, vào cửa hàng tàu đô đốc Ralph Lauren ở góc phố 72 và Madison.

Gã này buôn bán ma túy? Căn cứ vào nguồn cuốn băng và camera hình như quay qua cửa bên một chiếc xe tải, tôi tin chắc ông ta không thể là người dự báo thời tiết trên mạng truyền hình Mexico.

Tiếp đó, người này rời cửa hàng quần áo sang trọng, xách những túi có vẻ đắt tiền và lên chiếc taxi khác. Thời gian bên góc màn hình cho biết nửa giờ sau, đối tượng xuống xe và vào cửa trước khách sạn xa xỉ Four Seasons trên phố 57 Đông. Mọi thứ đều là hạng nhất.

Lúc đó, điểm quan sát của máy đột ngột thay đổi, từ đường phố đến gờ tường cao ngất của tòa nhà ba mươi hoặc bốn mươi tầng. Máy quay quét thẳng lên rồi hạ xuống, thời gian trên góc phải là 6:10 PM, 22 tháng Bảy.

Máy lướt qua mái Four Seasons, cho đến lúc một trong các ban công phía phố 58 của khách sạn rõ nét.

Sau vài phút theo dõi lặng lẽ, máy quay xuống, xuống, xuống phố, tập trung vào một người đàn bà vô gia cư ở góc đường của công viên.

“... hậu quả của tội lỗi, lạy Chúa tôi. Lạy Đức Chúa Trời, hãy tha thứ cho họ, vì họ biết không phải là việc họ làm” nghe rất rõ cũng như tiếng lách cách của chén cà phê đã được đổ đầy.

Tôi hình dung chắc ai đó đã bật micro.

Lúc máy quay lướt trở lại ban công của tòa nhà, có thể nghe thấy những âm thanh của thành phố. Tiếng ầm ầm buồn tẻ của xe cộ. Tiếng còi hú xa xa. New York, New York.

Sau hai chục phút ghi hình chăm chú, bỗng cắt đột ngột. Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ đĩa DVD trắng, nhưng rồi chú ý đến thời gian trên góc phải, bỏ qua bảy tiếng liền tới 1:28 AM, 23 tháng Bảy.

Tôi nhận ra đĩa DVD không trắng. Nó chỉ chuyển từ ngày sang đêm.

Vẫn chưa có gì nhiều để xem. Trong hai phút, ngoài ánh lấp lánh của đèn đường chiếu lên chấn song kim loại của ban công, còn lại đều tối mò mò.

Rồi bỗng sáng rực, toàn bộ ban công tràn ngập ánh sáng lạ lùng màu xanh lục.

Tôi nhận ra nhóm theo dõi bắt đầu quay bằng tia hồng ngoại. Các anh chàng này hẳn sử dụng thành thạo các thứ đồ chơi đắt tiền.

Đội Đặc nhiệm của Scott nghĩ người đàn ông Tây Ban Nha béo lùn kia sắp có cuộc buôn bán ma túy trên ban công khách sạn? Hoặc họ hy vọng ông ta sẽ ba hoa điều gì đó và họ có thể nghe lỏm được chăng?

Tôi thực sự không có dịp khám phá.

Vì sau mười lăm phút ban công trống trong tia hồng ngoại, có tiếng đập cửa rất rõ, camera quét ngược khoảng ba mét, thấy rõ mái khách sạn.

Một người đàn ông béo tốt mặc ximốckinh và một cô gái mặc váy dạ hội đính những đồng sequin vàng lấp lánh, xuất hiện ở cửa dành cho nhân viên cạnh thang máy. Máy quay gần hơn lúc họ hôn nhau và dựa vào thiết bị điều hòa không khí, họ bắt đầu sờ soạng cuồng nhiệt.

Có thể thấy miệng cô gái cử động, rồi một tiếng hét lúc âm lượng micro được điều chỉnh hoặc cô ta đến gần.

- Đợi một chút, - cô ta nói.

Rồi cô ta kéo tuột bộ váy áo dạ hội lấp lánh qua đầu. Chắc hẳn cô ta xé rách, vì nó rơi tuột xuống dễ dàng hơn. Bên trong, cô ta chỉ mặc đồ lót dây bé xíu.

Gì vậy...? Tôi nghĩ lúc ngạc nhiên theo dõi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.