Ly Rượu Pha Vội

Chương 92: Chương 92




Tôi lắng nghe tiếng đĩa bát lách cách trong quán. Một thứ gì đó kêu xèo xèo trên vỉ nướng. Trên tivi đằng sau người tiếp tân, một phóng viên lảm nhảm như một thằng ngốc về chuyện anh ta bị cơn cuồng phong trong trận bão ở Florida vùi dập.

- Chính vì thế tôi bỏ đi, - cộng sự của tôi bỗng nói. - Em trai tôi có một quán bar ở San Juan. Nó mời tôi xuống đấy. Tôi đã nộp đơn. Tôi đang làm thủ tục lĩnh tiền nghỉ việc, vì thế hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi. Tôi sẽ ra đi.

- Nhưng...

- Nhưng gì hả, Lauren? - Mike nói. - Tôi đã hiến cả thời gian của tôi và cô có biết không? Nó chẳng đi đến đâu hết, nên phải dứt thôi. Nếu cô nhầm lẫn ở nhà máy và có người bị thương, điều tồi tệ nhất xảy ra là gì? Cô sẽ bị mất việc. Trong nghề của chúng ta, nếu cô sai lầm, khả năng là cô mất việc và bị tống giam. Mà vì cái gì kia chứ? Năm chục ngàn đôla một năm ư?

Thậm chí, chúng ta không được phép đình công. Thế đấy. Cô có biết tôi đã làm bao nhiêu người chết không? Bao nhiêu bà mẹ khóc thương không? Chẳng bõ chút nào. Tôi chấm dứt thôi. Bài hát ấy là gì nhỉ, Lauren? Kể cả những bức tường cũng sụp đổ.

Tôi lại khóc tức tưởi, khóc thực sự.

- Đúng, - tôi cố nói. - Và tôi là người đang cầm búa tạ.

Mike đưa ngón tay cái lên lau nước mắt trên má tôi.

- Khỉ thật, - anh nói. - Tôi kéo cái cò súng ấy mà chẳng làm được gì cho cô.

Tôi nhìn anh đăm đăm:

- Chẳng gì ư?

- Phải, - anh nói và bóp ngón tay trỏ với ngón tay cái vào nhau. - Có lẽ chỉ một tí xíu thôi.

Tôi đấm vào cánh tay anh.

- Nhưng tôi tha cho cô, Lauren, - anh nói. - Chúng ta là đồng sự. Nhưng khi nó trở thành một việc đúng đắn cho gia đình cô, sự việc bị đẩy rất nhanh, phải không? Tôi là ai mà phán xét? Chẳng là ai cả. Không gì hơn. Chính vì thế tôi ra đi. Dù tôi rất tiếc một thứ?

- Thứ gì vậy? - Tôi hỏi.

- Không được ở đó để thấy cái cười méo mó trên bộ mặt bóng nhẫy của Jeff Buslik khi cô hăm dọa hắn. Tôi luôn biết cô là một con ngựa háu đá, nhưng Trời ạ. Cô tấn công thẳng cổ đối thủ nếu cần phải thế.

- Hoặc thấp hơn, - tôi nói và lau cặp mắt đỏ hoe. - Trong bất cứ tình huống nào.

Mike nhấc chai sốt cà chua nấm và làm dấu thánh giá cho tôi.

- Giờ ta tha thứ cho những tội lỗi của con, con của ta. Con hãy đi vào lòng đất và sẽ không còn tội lỗi, - anh nói và đứng dậy. - Tôi nói rồi, Lauren. Cô là người tốt. Đừng quên điều đó nhé.

Anh cúi xuống, hôn lên trán tôi rồi đứng thẳng lên.

- Nếu cô tiện đường xuống San Juan, hãy tìm tôi nhé. Cộng sự cũ mà, dẫu là một người siêu rồ như cô, cũng đáng để nâng cốc margarita thâu đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.