Ly Thiên Đại Thánh

Chương 158: Chương 158: Bảo tàng




Editor: Wave Literature

Tang lễ của Dư Thiên Kiệt cực kỳ long trọng, linh đường đặt mấy ngày, mấy trăm người siêu độ, chưa từng gián đoạn.

“Tôn hộ pháp.”

Trong trạch viện của Dư phủ, Tôn Hằng mấy ngày nay đứng lẫn trong đám người bị người khác gọi lại.

“Bang chủ có lệnh, ngươi đi với ta một chuyến!”

Người gọi mặc một bộ áo giáp đen bóng, trên đầu buộc khăn trắng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, là một trong những thành viên của Huyền Giáp Vệ Sĩ, đội quân thần bí nhất của Tam Hà Bang.

Đám người này được tập luyện giống như quân đội của triều đình, tuy thực lực của mỗi người không mạnh, nhưng nhiều người phối hợp, khí tức giống nhau kết hợp lại với nhau, có thể phát ra uy năng mạnh mẽ.

Đợt loạn ở Nhạn Phù Sơn, đám người này có tác dụng không nhỏ, hoành hành trên núi, đánh đâu thắng đó.

Chỉ tiếc, khi đánh nhau với Ma Môn, phương pháp kết hợp khí tức của bọn họ lại không dùng được.

Nhạc bà bà vừa xuất ra Huyết Hồn Phiên, thì bọn họ cũng chỉ có thể tự tử chiến, tử thương thảm trọng.

Người trước mặt không có che dấu khí tức của mình, là một tên nhị lưu cao thủ cực hạn.

Huyền Giáp Vệ Sĩ có thực lực như thế này, chỉ xuất hiện ở bên cạnh Dư Tĩnh Thạch.

Chắc không phải giả vờ.

“Được.”

Bị người này cản lại, Tôn Hằng cũng hơi kinh ngạc, nghe vậy gật đầu, đi theo đối phương về phía hậu viện.

Hai người đi đến cửa sau, nơi này đã có mấy chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn, thùng xe bị che kít, không có để lộ ra ngoài, rất thần bí.

Xung quanh những xe ngựa này, còn có hơn người tên Huyền Giáp Vệ Sĩ đang đứng thẳng tắp, khí tức của bọn họ hợp lại, trầm mặc lặng lẽ, thậm chí ép cho bầu không khí trở nên nặng nề hơn.

“Tôn hộ pháp, mời lên xe.”

Vị Huyền Giáp Vệ Sĩ kia dẫn Tôn Hằng đi đến trước một xe ngựa, duỗi tay ra, ra hiệu hắn lên xe.

“Vị huynh đài này.”

Tôn Hằng đứng trước xe ngựa, bình tĩnh nói: “Không biết Dư bang chủ gọi tại hạ có việc gì không?

Nếu cần dùng võ, thì đạo của tại hạ, vẫn đang còn ở trong nhà.”

Tham gia tang lễ, không được mang theo binh khí.

“Không cần.

Đối phương nhẹ nhàng lắc đầu, lấy tay kéo tấm vải che trước xe ngựa lên, nói: “Tôn Hằng cứ lên xe, khi nào tới nơi thì sẽ biết.”

Trong xe ngựa cũng không phải là không có vật gì, có một người đang ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu nhìn, sau đó gật đầu chào.

Người này Tôn Hằng cũng biết, là Bắc Hà Đường Hồi Phong Kiếm Khách Ba Tứ Nông, nhị lưu cao thủ.

Nhìn thấy đối phương ở bên trong, Tôn Hằng cũng gật đầu, lên tiếng chào, sau đó bước vào xe ngựa.

Trảm Phong Cuồng Đao không mang đao, tất nhiên Hồi Phong Kiếm Khách cũng không có mang kiếm.

Nhìn thấy Tôn Hằng lên xe, ngồi đối diện, Ba Tứ Nông chắp tay cười: “Tôn hộ pháp, ngươi cũng tới.”

“Ba huynh.”

Tôn Hằng nhìn xung quanh, kéo rèm xe xuống, bóng tối bao trùm trong xa, nhưng mà thị lực của hai người rất tốt, nên không cảm thấy khó chịu.

“Ngươi có biết, chúng ta đi đâu không?”

“Ta cũng rất tò mò.”

Ba Tứ Nông lấy tay sờ đầu, đau khổ nói: “Đây cũng là lần đầu tiên ta bị Huyền Giáp Vệ Sĩ gọi tới.”

Tôn Hằng hơi trầm ngâm, tiếp tục hỏi: “Ba huynh tới lâu chưa?”

“Được một lúc rồi.”

Ba Tứ Nông thở dài, nói: “Ta biết Tôn hộ pháp muốn hỏi cái gì, đúng vậy, ở trong những xe khác cũng có người, đều là nhị lưu cao thủ của Tam Hà Bang. Đúng rồi…, còn có một vị nhất lưu cao thủ.”

“Xuất động nhiều cao thủ như vậy, lại không cho mọi người mang binh khí đi theo.”

Tôn Hằng rơi vào trầm mặc: “Hơn nữa còn dùng xe ngựa, đây là muốn che tai mắt của người khác, vì sao?”

“Ta cũng rất tò mò.”

Ba Tứ Nông nói: “Nhưng mà chắc không nguy hiểm đâu, nếu có thì bang chủ đã cho chúng ta mang binh khí rồi.”

“Hy vọng là vậy.”

Câu nói này, Tôn Hằng nói rất nhỏ, Ba Tứ Nông không có nghe thấy.

Hai người cũng không quen lắm, hơn nữa Tôn Hằng là hộ pháp của Chấp Pháp Đường, còn từng thăm dò thuộc hạ của Ba Tứ Nông, nói thẳng ra là còn có chút thù oán.

Tùy ý nói chuyện mấy câu, hai người không có chủ đề nói tiếp, từng người rơi vào trầm mặc.

Bên ngoài, lại có âm thanh truyền tới, nghe âm thanh, cũng đoán được là lại có thêm mấy người nữa lên xe ngựa, nhưng mà cỗ xe ngựa này của bọn hắn lại không có ai vào nữa.

Thời gian trôi qua, không biết trôi qua bao lâu, cũng với một tiếng quát khẽ, đoàn xe mới chậm rãi chuyển động.

Tôn Hằng nhắm hai mắt, cơ thể lay động nhẹ nhàng theo nhịp của xe ngựa, trong lòng thì đang tính nhẩm.

Sáu cỗ xe ngựa, nếu như mỗi xe ngựa có hai người, thì chắc sẽ có mười hai người!

Đều là nhị lưu cao thủ, thậm chí còn có nhất lưu!

Coi như là trước khi bị Ma Môn làm loạn, thì xuất động nhiều cao thủ như vậy, cũng không phải là chuyện bình thường.

Bây giờ, cao thủ của Tam Hà Bang bị tử thương quá nhiều, những người còn lại đều là trụ cột vững vàng của bang phái.

Mà bây giờ lại gọi nhiều người như vậy, bất luận là đi đâu, thì chuyến đi này sẽ không đơn giản như vậy.

“Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...”

Bánh xe nghiền ép mặt đường, nhẹ nhàng lay động theo bề mặt gập ghềnh của đường.

“Ra khỏi thành rồi.”

Chẳng biết lúc nào, Ba Tứ Nông đang ngồi đối diện đột nhiên mở miệng, lông màu cau chặt lại: “Đi hướng tây nam, không phải đi về chỗ hạ táng của Thiên Kiệt công tử.”

Tôn Hằng nhìn đối phương, ngưng thần nói: “Ở phía tây nam của quận thành có gì đặc biệt không?”

Hai người nhìn nhau, thốt lên cùng lúc: “Hiển Dương Quan!”

“Khó trách, khó trách bang chủ muốn dùng xe ngựa để che tai mắt người khác.”

Khóe miệng của Ba Tứ Nông cong lên, đôi mắt tỏa sáng: “Phong đạo nhân bị Khưu Vân đạo trưởng chém chết, Hiển Dương Quan bị bỏ hoang.”

“Cũng không hẳn là vậy.”

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiển Dương Quan là trụ sở của Đăng Tiên Ti ở Trần quận, nghe nói trên đó còn có trận pháp, đồ ở trong sẽ không rơi vào tay chúng ta đâu.”

“Lỡ như!”

Ba Tứ Nông vẫn không nén được hưng phấp, giọng nói của hắn dồn đập: “Chắc Tôn hộ pháp không biết, Trần quận của chúng ta, người giàu có nhất, chính là Phong đạo nhân nha!”

“Hắn tọa trấn ở Hiển Dương Quan mấy chục năm! Luôn được các thế lực lớn tặng đồ, nên tài sản của hắn rất phong phú, lại tích lũy nhiều năm như vậy, ai biết được hắn có bao nhiêu thứ tốt.”

Tôn Hằng chớp chớp mắt, hắn cũng bị đối phương làm cho động tâm.

Phải biết rằng, những đồ có thể đươc người tu pháp vừa ý, thì đều không phải là thứ phàm tục!

Nếu như chuyến này đúng là đi dò xét nhà của Phong đạo nhân, thì thu hoạch của bọn hắn, sợ là không ít hơn lần Nhạn Phù Sơn kia!

Nhưng mà, khả năng này cũng không lớn.

Tâm tư thay đổi thật nhanh, Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, đè xuống cảm xúc phập phồng của mình.

Mọi thứ, cứ chờ khi tới nơi rồi nói.

Xe ngựa đi liên tục, mà phương hướng thì không thay đổi.

Hai người trong xe đều là cao thủ, cảm giác kinh người, cho dù không nhấc màn xe lên, cũng có thể phán đoán được phương hướng của xe ngựa.

Chính là Hiển Dương Sơn!

Khoảng cách càng gần, sự kích động trong mắt của Ba Tứ Nông càng rõ ràng, cơ thể đang ngồi ngăn ngắn trên xe ngựa cũng hắn cũng hơi hơi run rẩy.

“Không đúng, thay đổi phương hướng rồi!”

Đột nhiên, xe ngựa lặng yên thay đổi phương hướng, khiến cho sắc mặt của Ba Tứ Nông trắng đi, cảm giác thất vọng, chảy tràn trong lòng của hắn.

“Aizzz! Thật sự là hồ đồ rồi.”

Hắn ngồi liệt xuống, nhẹ nhàng thở dài: “Đồ của Đăng Tiên Ti, chắc đã bị vị Khưu Vân đạo trưởng kia lấy đi rồi, dù sao cũng không rơi vào người của chúng ta được.”

“Ba huynh cũng không cần phải thất vọng sớm như vậy.”

Biểu cảm của đối phương, khiến cho Tôn Hằng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn mở miệng an ủi một câu: “Còn chưa tới mà, có lẽ đích đến của chúng ta sẽ là nơi khác.”

“Bang chủ xuất động nhiều người như vậy, chắc chắn không mang chúng ta đi dạo đâu.”

“Nói cũng đúng.”

Ba Tứ Nông cười khan một tiếng, lấy lại tinh thần ngồi ngăn ngắn xuống, nhắm mặt lại, yên lặng vận công.

Xem ra, hắn đã không còn chờ mong gì ở chuyến đi này nữa rồi.

Nên cứ mặc kệ đến đâu thì đến.

“Đến!”

Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại, tiếng quát khó chịu cũng truyền từ bên ngoài vào.

Một đoàn người xuống xe ngựa, Tôn Hằng nhìn quét xung quanh, nơi này là một hẻm núi vắng vẻ.

Bên trong khe núi có những tảng đá kỳ lạ mọc san sát như rừng, con đường khúc khuỷu, trên mặt đất còn có cỏ dại mọc cao, không biết bao nhiêu năm rồi chưa có người đi qua.

Các đó không xa, thì Dư Tĩnh Thạch mặc áo trắng đang chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn về phía dốc núi.

Mà bên cạnh hắn, là vị người tu pháp cao ngạo Ma Vân thượng nhân.

“Chính là chỗ này!”

Ma Vân thượng nhân giơ ngón tay chỉ về phía sườn núi: “Nơi này bị người bố trí trận pháp che mắt, trận pháp này liên kết với đất và núi nơi này, có thể khiến cho người khác đi vào mà không biết được bí mật. Dựa vào thủ đoạn của ngươi, thì muốn đi vào, ngoại trừ phá núi phá cây, thì chỉ có biện pháp của ta mà thôi.”

“Ừ.”

Dư Tĩnh Thạch nghe vậy gật đầu, hai mắt đảo qua đám người ở phía dưới, đôi mắt của hắn lạnh như băng.

“Người, đã đến, kế tiếp cứ làm theo lời của ngươi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.