Editor: Wave Literature
Những người của Đăng Tiên Ti, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng Đông Dương phủ ban hành lệnh tuyệt sát, không chỉ có Hắc Vân thượng nhân, còn có mấy vị tu sĩ và những bang phái có quan hệ tốt với hắn.
Đi gần tới nơi, Đăng Tiên Ti chia ra thành sáu mũi tiến công, ngoài ra còn chặn hết đường chạy.
Xuyên Sơn.
Địa thế nơi này hiểm ác, dãy núi nhấp nhô, dễ dàng ẩn trốn, là nơi chạy trốn dễ dàng.
Trên không trung, thỉnh thoảng có ba con tiên hạc bay tới bay lui, bay khắp dãy núi này, dò xét xem còn có tên Ma Môn yêu nhân nào chạy trốn không.
Trên mặt đất, mỗi một dặm, đều có một đến hai vị tiên thiên tọa trấn, nếu như có người vượt qua nơi này, thì đều bị bọn hắn chặn lại.
Những tên nhất lưu cao thủ còn lại, thì cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm khắp rừng núi.
Trên một sườn núi thấp bé, Tôn Hằng lưng đeo trường đao đứng thẳng ở trên đỉnh, đứng song song với Thái Hồ Nhất Kiếm Chung Thái, nhìn về phía xa xa.
Hắn cũng không ngờ tới, lần hành động này của Đăng Tiên Ti, lại chiêu mộ được một vị tiên thiên cao thủ mà mình từng quen biết.
Hơn nữa, còn điều hai người đến thủ một chỗ.
Chung Thái là trưởng lão của Thiết Kiếm Môn, môn phái này đóng ở Trần quận và Lâm quận, trước đó không lâu còn ở thôn nhỏ dưới chân núi Hoắc Sơn đây.
“Tôn huynh đệ, chúc mừng!”
Chung Thái ở bên cạnh cười khẽ: “Sớm biết trước sau gì Tôn huynh đệ cũng tiến giai tiên thiên, lại không ngờ được, ngươi lại nhanh như vậy lên tiên thiên rồi.”
“May mắn mà thôi!”
Tôn Hằng gật đầu khiêm tốn, nói: “Tại hạ mới vào tiên thiên, nên chưa quen thuộc cảnh giới này, nên có một chút vấn đề, muốn hỏi Chung trưởng lão.”
“Tôn huynh đệ khách khí.”
Chung Thái lắc đầu, nói: “Do ta sinh sớm hơn ngươi mà thôi, Tôn huynh đệ muốn hỏi cái gì, thì cứ việc nói, nếu ta biết thì sẽ tận tình giải đáp.”
“Vậy tại hạ không khách khí rồi…”
Tôn Hằng vui vẻ.
Đối với cảnh giới tiên thiên, trước mắt của hắn rất mờ mịt, có một vị đã chìm đắm trong cảnh giới này mấy chục năm chỉ điểm,
Thì sẽ giảm đi rất nhiều đường vòng,
Hắn lập tức nói ra những thắc mắc trong lòng của mình.
Chung Thái cũng không có giấu diếm gì, phàm là những thứ không liên quan tới lợi ích của bản thân, thì hắn đều giảng cho Tôn Hằng.
Thậm chí ngay cả một số phương pháp vận dụng tiên thiên chân khí, hắn cũng không giấu diếm, giải thích kỹ càng.
Nghe được những thứ này, hai mắt của Tôn Hằng ngày càng sáng lên, liên tục gật đầu, trong lòng liên tục suy nghĩ.
Có qua có lại mới toại lòng nhau Tôn Hằng cũng đem những suy nghĩ về phương pháp luyện thần của cảnh giới tiên thiên, cùng một ít kỹ xảo rèn luyện cơ thể, nói cho Chung Thái.
Chung Thái nghe được những thứ này, hai mắt cũng tỏa sáng, liên tục gật đầu.
Hai người người nói người nghe, nghiên cứu thảo luận vỗ nghệ, ngược lại cũng không buồn chán gì.
Như vậy, không nói những việc khác, thì lần thảo luận đàm đạo này, đối với Tôn Hằng, cũng đã là không tệ rồi.
Thông qua giao lưu, hai người được lợi rất nhiều.
Lời nói của Chung Thái, cũng chứng minh những suy nghĩ trong đầu của Tôn Hằng.
Đối với những người tập võ như bọn họ, thì tiên thiên, trong mắt vô số người, đã là đỉnh phong rồi!
Đến cảnh giới này, chỉ có thể từ từ tích lũy chân khí, đánh bóng chiêu thức, đột phá cảnh giới đã trở thành điều không tưởng rồi, nên vậy thực lực không có chia mạnh chia yếu.
Nếu như không có con đường phía trước, thì đa số tiên thiên sẽ an tâm hưởng thụ cuộc sống, hoặc đi truy cầu thứ khác.
Ví dụ như có người truy cầu quyền thế, sẽ gia nhập bang phái lớn, hay là tự lập bang phái của mình.
Có người thì vào triều đình, quân đội, chờ tới ngày có thể khống chế một phương.
“Có điều, tiên thiên khó thành, giống như ngươi với ta, những người không có gốc rễ thì có thể tu thành tiên thiên đều rất hiếm.”
Chưa nói hết câu, Chung Thái nhẹ nhàng vuốt râu, sau đó lắc đầu nói tiếp: “Đa số tiên thiên, là người thuộc triều đình, quân đội, gia tộc tiên môn của người tu pháp.”
“Bọn họ phụ thuộc vào người tu pháp, đan dược không thiếu, công pháp đầy đủ, nên tiến giai tiên thiên tương đối dễ dàng. Có điều, những người như bọn họ, thì phải làm người hầu cho người tu pháp mấy chục năm, mới có thể đạt được tự do.”
“Thì ra là như vậy.”
Tôn Hằng yên lặng gật đầu.
Giống như Tam Hà Bang Lục Hợp Kiếm Quách Nguyên, chính là một hộ vệ của Âu Dương tiên phủ.
Nhưng Tôn Hằng cũng hiểu được, đa số những người này, sẽ không thể dễ dàng chạy ra khỏi những tiên phủ này.
Thứ nhất, khi bọn họ rời đi thì rất có thể sẽ bị chủ nhà trở mặt.
Thứ hai, bọn họ ở một nơi lâu như vậy, chắc chắn sẽ có người nhà gia quyến, nên vì con đường phía trước của con cháu, bọn họ cũng không có lựa chọn rời đi.
Hai người càng nói chuyện càng có hứng, tinh thần ngày càng lên cao.
Cho tới khi có tiếng hạc kêu, cắt đứt sự tò mò của Tôn Hằng với mấy vị tiên thiên trung kỳ của Đông Dương phủ.
“Lê-eeee-eezz~!!”
Nghe thấy tiếng hạc vang vọng trên cao, hai người ngẩng đầu, họ liền thấy một con tiên hạc mang theo một người đang dần dần hạ xuống.
“Cẩn thận một chút, có một người chạy được tới đây rồi!”
Tiên Hạc bay trên đỉnh núi, truyền tới giọng nói của Đăng Tiên Ti luyện khí tầng bốn Lưu Hợp.
Nhóm người của bọn họ, có bốn người tu pháp, bảy vị tiên thiên, cộng thêm hơn mười vị nhất lưu cao thủ.
Những người này, đều canh giữ khắp khu rừng núi này, sợ là không ai có thể tránh được ánh mắt bọn họ.
“Cuối cùng cũng có người trốn ra được.”
Chung Thái hơi hơi nghiêm túc, cái chuông gió gắn trên cây kiếm đang đeo ở hông của hắn không gió mà bay: “Hi vọng không phải là người mạnh mẽ gì.”
“Sẽ có người đối phó với vị Hắc Vân thượng nhân luyện khí hậu kỳ kia.”
Tôn Hằng cũng trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Trừ hắn ra, thì những người khác tới đây chả khác gì tự tìm đường chết.”
Quả thật, không nói tới một đám tiên thiên.
Bọn họ còn có một vị đắm chìm trong cảnh giới luyện khí tầng sáu hơn mấy chục năm như Thông Diệu đạo nhân, một luyện khí tầng năm, hai vị luyện khí tầng bốn.
Người có thể thông chốt của bọn họ, cũng không nhiều.
“Rào rào…”
Ở phía xa xa, cây cối đổ xuống, chim bay lên trời.
Có một bóng người, chạy xuyên qua rừng, hướng về phía bắc của ngọn núi này.
“Lê-eeee-eezz~!!”
Phía chân trời, lại có tiếng hạc kêu.
Hai người nghe được, liếc nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, thi triển khinh công, chạy về chỗ đó.
Tiến giai tiên thiên, cơ thể trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, hiệu quả của khinh công, cũng vượt qua nội khí cảnh.
Hai người chân đạp cành lá, di chuyển trong rừng, nhảy một cái đã đi được mười trượng, khoảng cách vài dặm này, chỉ trong mấy cái chớp mắt đã tới.
“Rầm!”
Phía trước, mặt đất đột nhiên rung chuyển, tiếng hét thảm vang lên.
Sắc mặt của Chu Thái trầm xuống, hắn cúi thấp người xuống, bảo kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một đường sáng lạnh sắc bén, hung hăng chém về một vật gì đó đang chạy trong rừng.
“Xoẹt xẹt...”
Lưỡi đao sắc bén có thể chém đứt đá núi, âm thanh chói tai vang vọng khắp rừng cây, vật khi gào thét một tiếng, đã bị bảo kiếm bổ bay về sau.
Tôn Hằng rơi xuống, nhìn kỹ lại, đây là một con thiết thi, răng nanh nhô ra ngoài.
Nhưng lúc này, con thiết thi to lớn này, bị xé toạc ngực ra, nội tạng bị hư thối của nó rơi như mưa xuống mặt đất, nhìn rất thê thảm.
“Xùy~~...”
Ánh kiếm sắc bén lại lóe lên, ánh kiếm như nước chảy, vòng quanh đầu của con thiết thi kia.
“Phù phù...”
Đầu của con thiết thi này rơi xuống, cơ thể nó rung lắc mấy cái, cũng rơi xuống theo.
“Ban ngày mà cũng thả thứ này ra.”
Chung Thái nghiêng đầu nhìn thiết thi, sau đó lắc đầu nói: “Xem ra, bọn họ bị ép tới đường cùng rồi.”
Thiết thi vốn mang âm khí, hợp cho ban đêm hơn.
Nếu như xuất hiện ở ban ngày, thì thực lực của chúng sẽ bị giảm bớt, thậm chí nếu bị ánh sáng mặt trời chiếu qua lâu, thi khí sẽ biến mất, bị hỏng!
Một con thiết thi cần phải chôn dưới đất mấy chục năm mới có thể sử dụng được, mà dễ dàng báo hỏng như vậy, thì rất lãng phí.
Tôn Hằng gật đầu, nhìn về phía người vừa cản đường con thiết thi này: “Ngươi có sao không?”
“Tiểu nhân cũng ổn!”
Người kia bị thi khí xâm nhập vào trong cơ thể, sắc mặt trở nên tái xanh, nhưng mà vẫn còn có thể đứng lên được.
Hắn giơ tay, chỉ về phía ngọn núi xa xa kia: “Có mấy người đã đi về phía bên kia rồi!”
Chung Thái bình tĩnh nói: “Nơi đó có hai người Khâu huynh trông coi, chắc là không có vấn đề gì.”
“Lê-eeee-eezz~!!”
Hắn còn chưa dứt lời, thì đã có tiếng hạc kêu vang vọng chân trời.
Hai người ở đây, cũng nhíu mày một cái.
Tôn Hằng nhỏ giọng thì thầm: “Bị lọt rồi sao? Nhanh như vậy?”
“Chúng ta đi thôi!”
Chung Thái than nhẹ một tiếng, nhún chân, cả người nhảy lên cao hơn mười mét, mượn vào cơn tức của mình, đạp chân vào cành cây, bay lên trên đỉnh cây, sau đó cơ thể như một mũi tên nhọn, bắn về phía ngọn núi.
Tôn Hằng cũng theo sát phía sau, phóng lên trời, hai người một trước một sau, đi về phía ngọn núi kia.