Ly Thiên Đại Thánh

Chương 83: Chương 83: Chạy trốn




“Trương Huyền Nghiệp!”

Trong chớp mắt, một nửa số người ở đây đều tái mặt đi.

“Ngươi tên Phương Dịch đúng không!”

Vị nam tử tên Trương Huyền Nghiệp này nghiêng đầu nhìn Phương dịch, giọng nói lạnh như băng: “Năm đó bốn người các ngươi bắt tam muội của ta, để cho nàng bị tên Giang Du ức hiếp tới chết, đến nay ta còn nhớ rõ đây này!”

“Bốn người chúng ta…”

Phương Dịch nhanh chóng suy nghĩ, sau đó kêu to lên: “Mấy tháng trước, ba người bọn họ là do ngươi giết!”

Năm năm trước, hắn vẫn chưa làm cận vệ của nhị công tử Giang Du, chỉ là một tên hộ vệ tương đối ưu tú nổi bật mà thôi.

Khi đó, bốn người bọn họ theo lệnh của Giang Du mang tam tiểu thư của Trương gia về cho hắn cưỡng hiếp, về sau chuyện này bại lộ, nên chịu không ít đàm tiếu trắc trở.

Nhưng mà cũng bởi vậy hắn mới được Giang Du ưng ý, đề bạt lên làm cận vệ của Giang Du.

Mà ba người khác, vì tư chất có hạn, nên chỉ nhận được khen thưởng, vẫn phải làm hộ vệ như trước.

Cho tới mấy tháng trước, ba người bọn họ đột nhiên bị hại.

Ba bộ thi thể thì trước đó còn phải chịu không biết bao nhiêu tra tấn tàn nhẫn, nằm phơi thây giữa biệt viện của Giang gia, lúc đấy dấy lên dư luận của cả Trần quận.

Mà người hạ thủ thì rất cẩn thận, không lưu lại chút manh mối gì, vậy nên án này đến nay vẫn chưa tìm ra thủ phạm.

“Đúng là chúng ta làm!”

Lam Nhãn Phi Ưng - Bốc Nguyên, người sao tên vậy, hai con ngươi của hắn xanh thẳm, chiếc mũi chim ưng vô cùng nổi bật, giọng của hắn thì cũng bén nhọn như tiếng chim ưng gáy vậy: “Đáng tiếc, ba người bọn hắn chết quá sớm, nên vậy chúng ta còn nhiều thủ đoạn chưa thể dùng để hành hạ bọn hắn được, chắc hôm nay nên dùng trên người ngươi vậy!”

“Trương Huyền Nghiệp, ngươi dám cấu kết với đạo phỉ?”

Truy Phong Kiếm - Thẩm Trọng chỉ thẳng vào Trương Huyền Nghiệp, giận dữ mắng.

“Cấu kết?”

Trương Huyền Nghiệp lạnh lùng cười: “Đám người Bốc Nguyên vốn là người của Trương gia chúng ta, chỉ là những năm gần đây bọn hắn ra bên ngoài lập nên Phi Ưng Trại mà thôi!”

“Ngươi...”

Thẩm Trọng còn muốn mở miệng nói, nhưng đã bị Lâm Bằng kéo lại.

Khuôn mặt của Lâm Bằng hơi cứng ngắc, khó khăn lắm mới mở miệng nói với Trương Huyền Nghiệp: “Trương công tử, về việc năm đó nhà của ngươi bị diệt môn, thật ra nha môn cũng có nghi hoặc. Hôm nay ngươi trở về thật đúng lúc, có thể đi tới nha môn gặp quan trên, rồi tường thuật rõ ràng việc này lại, triều đình sẽ có phán xét.”

“Nha môn? Triều đình? Ha ha...”

Trương Huyền Nghiệp cúi đầu cười thành tiếbg, dường như vừa nghe được chuyện khôi hài nhất mà hắn từng gặp vậy, hắn nhún vai: “Lâm bộ đầu, ngài đúng là người hay quên! Năm đó tam muội của ta gặp chuyện không may, thì ta là người đầu tiên tìm ngươi a! Người giao du rộng lớn nhất Trần quận - Bát Tí Thiên Vương - Lâm bộ đầu!”

“Đáng tiếc, Trương gia của chúng ta làm sao so sánh được với Giang gia? Lúc đó ngươi khuyên chúng ta nên chịu đựng, nhẫn nhục, khiến cho tam muội của ta chết oan uổng!”

Trương Huyền Nghiệp ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, mà cái gian phòng bỏ hoang này, theo tiếng hít sâu của hắn lại tạo thành một cơn gió lốc rất nhỏ: “Nhưng Trương gia của chúng ta rất cứng rắn, cho dù là Giang gia có tiên pháp lưu truyền, thì chúng ta cũng dám phản kháng lại, cắn bọn hắn một cái! Chỉ tiếc, lúc đấy chúng ta lại ngây thơ cho rằng, nha môn sẽ chủ trì lẽ phải, đứng về phía chúng ta.”

“Ai biết được, đêm đó lửa lớn ngút trời, chiếu sáng cả trăm dặm, nhưng mà không thấy một bóng người của nha môn; mấy trăm người chúng ta liều mạng rú lên, mặc dù Lâm bộ đầu lúc đấy đang tuần tra bên đường, nhưng cũng giống như điếc vậy, không nghe gì cả!”

Cơ thể của hắn run rẩy, giọng của hắn vừa giống như khóc nhưng cũng giống như đang cười: “Hôm đấy ta mới hiểu được, thiên hạ này, không có lẽ phải! Lẽ phải, chỉ có ở trong tay mình!”

“Coong...”

Đao quang, kiếm ảnh chiếu sáng Nhật Nguyệt, Kim Ô, Ngọc Thố xoay tròn trên không.

(Ánh đao, bóng kiếm chiếu sáng mặt trời và mặt trăng, quạ đen, ngọc thố xoay tròn trên không.)

Trương Thị Tuyệt Học —— Nhật Nguyệt Âm Dương Trảm.

Trong vầng sáng được tạo thành bởi sự xoay tròn của đao và kiếm này, Truy Phong Kiếm - Thẩm Trọng hét thảm một tiếng, bị chém thành tám mảnh ngay tại chỗ.

Quyền chưởng của Lâm Bằng biến hóa, gió lớn gào thét, những viên gạch xanh ở dưới chân hắn bắn lên, những cửa sổ ở xung quanh sụp đổ, nhưng rồi cũng rên lên một tiếng, bị đánh lùi về phía sau.

Trên ngực của hắn, có thêm một vết đao sâu tới tận xương trắng.

Hai vị Kỳ Kinh Bát Mạch nhị lưu cao thủ kia, vậy mà chỉ trong tích tắc giao thủ này, một chết một trọng thương!

“Nội khí viên mãn, chí bảo Cửu Khiếu Bảo Châu của Trương gia đang trên người ngươi!”

Hai tay của Lâm Bằng run rẩy.

Trong mắt hắn thì tràn đầy kinh hãi: “Chạy mau! Tách ra chạy!”

Chỉ một chiêu, mà đã đánh bại hai vị cao thủ của phe mình, những người khác sao còn có dũng sức mà ở lại chiến đấu được.

“Ầm…”

Tôn Hằng đạp mạnh chân, sau đó mượn lực này vọt tới vách tường đã bị sụp đổ sau lưng, trong chớp mắt, hắn là người đầu tiên chạy ra khỏi khu nhà này.

Hắn vẫn luôn đứng ở sau cùng, cho tới khi Trương Huyền Nghiệp xuất hiện, thì hắn đã từ nét mặt những người khác nhận thấy có gì đó không ổn, nên sớm đã chuẩn bị đào tẩu.

Cùng lúc đó, từ những khung cửa sổ bị phá nát, liên tục có những bóng người phóng qua, ban đầu hùng hổ xông vào bao nhiêu, thì lúc này lại như chó nhà có tang, giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn, thảm hại bấy nhiêu.

Trương Huyền Nghiệp tiếp tục cầm đao và kiếm của mình lên, đánh bay Lâm Bằng, hai con ngươi của hắn đỏ bừng, quét mắt nhìn về những người của Phi Ưng Bang: “Đuổi theo, không để lọt bất kỳ đứa nào!”

Người của nha môn có thể tìm tới nơi này nhanh như vậy, đúng là vượt quá dự tính của hắn.

Nếu như hôm nay có người sống sót rời đi, khi việc này bị tiết lộ ra ngoài, thì kế hoạch sau này của hắn cũng rất khó thành công.

Chỉ là giết Lâm Bằng, Phương Dịch, còn lâu mới thỏa lòng oán hận của hắn.

“Vâng!”

Khinh công của Nhập Vân Hạc - Hà Văn Sơn tốt nhất, thân ảnh của hắn lóe lên một cái, đã biến mất trong phòng, đuổi theo người chạy nhanh nhất là Giang gia hộ vệ Phương Dịch.

Phương Dịch khinh công rất tốt, nên hắn cũng chạy trốn nhanh nhất.

Chỉ tiếc, vẫn có người nhanh hơn hắn!

“Đứng lại đó!”

Trên cao vang lên một giọng nói khó chịu, hai tay của Nhập Vân Hạc chộp lại, từ trên phóng xuống, mang theo một luồng gió mạnh thê lương, hướng thẳng tới đầu của Phương Dịch.

“Giết!”

Tình thế trong sân đột nhiên bị đảo ngược, người của Phi Ưng Bang đã sớm chuẩn bị, cầm binh khí truy sát những người kia.

Có những người chạy không nhanh, bị người ta chém chết tại chỗ, cũng có những người muốn chống lại, nhưng làm sao chống lại ba vị thủ lĩnh của Phi Ưng Bang?

Lam Nhãn Phi - Ưng Bốc Nguyên không nói tiếng nào nhảy khỏi khung cửa sổ, mang theo mấy người đi truy sát những tên còn sót lại của nha môn.

Mà Truy Hồn Chùy - Vương Hoành, thì cũng dẫn theo những người còn lại đuổi theo đám người của Tam Hà Bang.

Bởi vì phía đông quận thành có Giang gia, nên người ở xung quanh nơi này rất ít, nếu như muốn từ khu nhà bỏ hoang này mà chạy tới chỗ đông người, thì cũng phải mất một đoạn khá xa.

Mà một đoạn này, đối với những người đang chạy trốn mà nói, thì chính là đoạn đường sinh tử!

“Thiếu gia, chạy mau!”

Chu Thông cầm lấy ống tay áo của Tô Chung, vừa chạy như điên, vừa hét to, giống như rất trung thành tận tâm, nhưng làm như vậy không được gì mà ngược lại còn cản trở Tô Chung thi triển khinh công chạy trốn.

“Con mẹ ngươi mau buông tay ra! Đừng cản đường ta.”

Tô Chung quay đầu nhìn, thì thấy truy binh đang ngày càng gần,đám người của Tam Hà Bang đã sớm bị chém phơi thây đầy trên đất rồi.

Ngay lập tức hắn cũng bất chấp nhiều năm bằng hữu, đột nhiên tung một cước, đem Chu Đông đá bay về phía sau lưng.

“Thiếu gia!”

Chu Thông vùng vẫy bò lên, ngửa mặt hét to: “Thiếu gia, ngài chờ ta một chút!”

“Phập!”

Một cái chùy từ phía sau bay tới, cắm giữa lưng Chu Thông.

Gai nhọn đâm vào cơ thể, lực lớn truyền vào, cả người của Chu Thông bay lên, văng thẳng về trước mấy mét, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất.

“Phốc!”

Tứ thủ lĩnh Vương Hoàng bước tới, đưa tay rút cây chùy lên, trên cây chùy còn kéo theo một chút da thịt của Chu Thông.

Hắn không để ý tới tên vô danh tiểu tốt đang vùng vẫy vẫy sắp chết này, Vương Hoàng tiếp tục chạy, truy đuổi hai người đã lao ra khỏi khu nhà, là Tôn Hằng và Tô Chung.

“Tôn Hằng!”

Tô Chung chạy tới, tuy bước chân của hắn trông rất chậm và nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại vượt qua Tôn Hằng rất nhiều.

Hắn đuổi theo Tôn Hằng, trợn mắt nhìn: “Ngươi dám một mình chạy trốn? Thật to gan!”

Tôn Hằng nhíu hai mắt lại, đè sát cơ trong lòng xuống, quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: “Tô thiếu gia, bây giờ không phải lúc so đo cái này, hay là chúng ta liên thủ, đem người đuổi ở phía sau giải quyết?”

Tuy Tô Chung mới tiến giai nội khí cảnh giới, nhưng thực lực cũng không kém, mà võ công của hắn toàn tinh diệu tuyệt học, cộng thêm mình vào nữa, đối phó với một tên tam lưu cao thủ đang bị trọng thương, tuyệt đối không thành vấn đề.

“Liên thủ? Chỉ bằng ngươi!”

Tô Chung hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Tôn Hằng: “Bây giờ ngươi lo mà ngăn hắn lại cho ta!”

Lời còn chưa dứt, thân pháp của hắn thay đổi, chân hiện lên Thất tinh, nhanh như chớp phóng lên trước mặt Tôn Hằng, đá Tôn Hằng một cước, sau đó mượn lực, tiếp tục chạy trốn về phía trước.

Kỹ thuật dùng chân của Tô Chung rất tốt, Tôn Hằng không kịp né, chỉ có thể đưa người chống đỡ, nên cơ thể không thể không ngừng lại, thậm chí còn lùi về sau hai bước.

Mẹ nó!

Trong lòng vang lên tiếng rống giận, nhưng chuyện đã tới nước này, Tôn Hằng cũng không còn biện pháp nào cả, chỉ có thể nín thở đứng lại, nhìn thẳng về phía Vương Hoành.

“Trốn đường nào!”

Tiếng hét to vọng lại, liền thấy Vương Hoành vọt tới, không để ý tới Tôn Hằng, mà vung cây xích chùy lên, phóng về phía Tô Chung.

Một tên ăn mặc bần hàn thuộc tầng lớp dưới của Tam Hà Bang như Tôn Hằng, so với một tên mặc đồ đẹp đẽ sắp đào tẩu như Tô Chung thì lực hấp dẫn của hắn dĩ nhiên rơi vào Tô Chung nhiều hơn.

Tôn Hằng trừng mắt, thấy Vương Hoàng xông qua mình, trong lòng liên tục cười khổ.

Không ngờ tới, võ công yếu, cũng có lợi như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.