Ly Thiên Đại Thánh

Chương 222: Chương 222: Đấu pháp




Editor: Wave Literature

Ánh mắt sắc bén của Tôn Hằng, có thể nhìn thấy được luồng sáng màu xanh lục này được tạo thành từ rất nhiều hạt cỏ li ti.

Những hạt cỏ này lớn bằng đậu hà lan, không thể đếm được có bao nhiêu hạt, lúc này chúng đột nhiên rạn nứt, hóa thành những cành xích tròn cành liễu.

Trải rậm rạp chằng chịt phía chân trời, làm cho người khác sợ hãi.

“Vù!”

“Vù!”

Từng đám cây cỏ Hủ Thi Thảo này, giống như rắn độc, co lại rồi đột nhiên bắn ra, giống như tên nỏ, bay thẳng phía Tôn Hằng.

Hủ Thi Thảo vô cùng cứng cỏi, đao kiếm khó chém đứt, chỉ cần chui vào da thịt, là có thể biến người khác thành người thực vật.

Mà đám cỏ bay đầy trời này nhào tới, che đậy một phương, uy thế của nó, cũng khiến những người vây xem ngừng thở.

“Ong...”

Bóng một con hung vượn, từ từ hiện lên trên người Tôn Hằng.

Hung vượn nhe răng, vẻ mặt dữ tợn, hai con ngươi màu đỏ tươi, bắn ra ánh sáng đỏ, khiến cho người khác sợ hãi.

Sát Thân!

“Rống!”

Hung vượn hét lên điên cuồng, sóng âm vô hình mang theo sự chết chóc, vang khắp bốn phương, khả năng phá pháp thuật của sát thân, càng khiến cho nhiều cảnh Hủ Thi thảo rủ xuống, dừng lại ở trên không.

Cho dù có một số cành cây đã tới gần Tôn Hằng, cũng không chịu nổi sự bào mòn của sát khí, hóa thành khói hồng, chứ đừng nói tới việc chạm vào cơ thể của hắn.

“Bành!”

Mà ngay lúc này, Mã Tân lập tức bóp ấn quyết, mặt đất dưới chân Tôn Hằng thay đổi, rồi nổ tung ra.

Vài gốc dây leo, đột nhiên chui từ dưới đất ra, phóng lên trời, hóa thành từng đạo tàn ảnh, mãnh liệt nhào tới Tôn Hằng.

“Bốp… Bốp…”

Tốc độ của dây leo kia kinh người, vượt qua sự phản ứng của mọi người, quật vào không khí, vang lên những âm thanh giòn tan.

Đột nhiên xuất hiện dây leo từ dưới đất, cho dù là Tôn Hằng cũng không kịp phản ứng, liền bị bọn chúng túm lại.

“Bành!”

Sát Thân chuyển động,

Hung vượn nổi giận, điên cuồng hét lên!

“Vù!”

Mà mấy cây dây leo kia, thì bắt đầu xoay tròn, giống như một con trăn lớn, quấn lấy cơ thể của Tôn Hằng.

“Xèo... Xèo...”

Dây leo tiếp xúc với sát khí, bị ăn mòn dữ dội, chảy ra những chất lỏng màu xanh.

Loại chất lỏng này, hàm chứa kịch độc, có thể ăn mòn cả sát khí, hai thức này liên tục ăn mòn nhau, khói khí bốc ra khắp nơi.

“Kiếm tới!”

Mà thủ đoạn của Mã Tân, không chỉ đơn giản như vậy.

Hắn quát khẽ một tiếng, một vật bay từ trong tay áo bay ra.

Vậy này đón gió dần dần lớn lên, chớp mắt hóa thành một thanh kiếm dài hơn mét rưỡi, khẽ vung múa, hiện ra vô số bóng kiếm, chém tới đầu Tôn Hằng.

Pháp khí của người tu pháp, đa số nhỏ nhắn đẹp đẽ, rất ít người dùng những thứ to lớn.

Nguyên nhân là do ngự sử pháp khí rất tốn pháp lực, nhỏ một chút, thì nhẹ hơn một chút, điều khiển cũng dễ dàng hơn.

Hơn nữa, pháp khí không có lấy lực ép người, nên to lớn quá mức cũng không có tác dụng gì, chỉ thêm phiền thức.

Nhưng pháp khí của Mã Tân lại không giống bình thường!

Pháp khí trong tay của hắn, được chế tạo từ một loại cây tên Như Ý Thụ.

Cây rày rất kỳ lạ, có thể biến lớn biến nhỏ, mà không tiêu hao nhiều pháp lực của người dùng, đúng là một món pháp khí hiếm thấy.

Bóng kiếm chồng vào nhau, xé gió bay tới, kiếm khí sắc bén không thể chống cự, cho dù cơ thể của Tôn Hằng, cũng không dám cùng kiếm này cứng đối cứng.

“Xuất!”

Ở giữa đám dây leo, Tôn Hằng đột nhiên quát khẽ.

“Bành!”

Một luồng khói đen xuất hiện, mang theo ánh lửa ma trơi, chạm vào dây leo, rồi bay lên trên trời.

Vô số tiếng quỷ khóc quỷ gào, truyền khắp xung quanh.

Gió lạnh nổi lên, khiến cho những người vây xem lạnh sống lưng, không ngừng lui về sau.

“Chém!”

Mà trong khói đen, có ánh đao bùng lên.

Tôn Hằng cầm Lôi Vẫn Đao trong tay, cơ thể như rồng, đao như bão táp, ánh đao không kém những bóng kiếm kia.

“Đinh đinh... Đương đương...”

Tiếng va chạm nối liền không dứt, vô số tia lửa xuất hiện.

Lôi Vẫn Đao của Tôn Hằng, sắc bén không thua gì pháp khí.

“Vút Vút...”

Phía chân trời, đám Hủ Thi Thảo kia bay xuống, bắn chụm vào ngươi Tôn Hằng.

Những cành Hủ Thi Thảo này, tựa như có linh tính, cho dù bắn không trúng, cũng sẽ bay về nơi tập trung, rồi tiếp tục bắn tới Tôn Hằng, tốc độ không chậm chút nào.

Nhưng Bích Lân Quỷ La Yên, lại có thể ăn mòn tất cả, những cây Hủ Thi Thảo này, cũng không ngoại lệ.

Quỷ hỏa cháy rừng rực, có thể đốt cháy tất cả.

Trong thời gian những, những cành Hủ Thi Thảo nhao nhao rơi xuống, bật lên bật xuống trên đất, quấn quanh Bích Lân Quỷ La yên, trở nên đen xám.

Tình thế trong sân lúc này, rất khủng bố, sát cơ lan rộng!

“Người kia là ai, lợi hại như vậy, có thể đánh ngang tay với người tu pháp?”

Những người vây xem này, có người nhỏ giọng thì thào, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có người ở bên cạnh hắn lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ nữa, chưa từng thấy người này bao giờ, cũng chưa từng nghe tên, nghe nói thuộc một bang phái của quận thành mà thôi.”

“Thực lực của người này cao như vậy, chẳng lẻ là tiên thiên trung kỳ sao?”

“Cũng có khả năng!”

“Vậy cũng chưa chắc.”

Có người lắc đầu, nói: “Sở dĩ hắn có thể chống lại Mã đạo trưởng, là do món huyết luyện pháp khí kia mà thôi, nếu như không có nó, thì hắn tuyệt đối không là đối thủ của Mã đạo trưởng, mà hắn còn chưa tới tiên thiên trung kuf nữa!”

“Cho dù như vậy, cũng đã quá cao minh rồi!”

Một người cảm khái: “Người tập võ có thể chống lại người tu pháp, ở Đông Dương phủ lớn như vậy, chỉ có lác đác mấy người mà thôi.”

Trong sân nhỏ, Âu Dương tỷ muội và Dư Thiên Hùng đã bị bức tới một góc nhỏ.

Dư Thiên Hùng ngu ngơ nhìn bóng người đang đứng trên không, thì thảo nói: “Tôn đường chủ đã mạnh mẽ như vậy rồi sao?”

“Người tập võ, cũng có thể mạnh tới mức này sao?”

Ở bên cạnh hắn, Âu Dương Tinh nắm chặt tay, trong mắt liên tục có ánh sáng lấp lóe.

Nàng xuất thân ở Âu Dương tiên phủ, nhưng lại không có tư chất tu pháp, nên sống cũng không có thoải mái gì.

Thậm chí, nàng còn phải bỏ xuống thân phận tỷ tỷ của mình, đi theo mấy vị muội muội bồi bạn, nên nàng rất không cam lòng.

Nàng từng muốn khổ luyện võ học, về sau có thể ngước mặt ưỡn ngực trước cha mẹ tổ tông, nhưng võ học khó luyện, có thể vào tiên thiên đã ít, huống chi cảnh giới tiên thiên trung kỳ hư vô mờ mịt kia?

Cho tới lúc này, nàng nhìn thấy Tôn Hằng còn trẻ tuổi như vậy, mà có thể đánh ngang cơ với luyện khí tầng năm, trong lòng của nàng, đã đốt lên một ngọn lửa.

Có lẽ, hắn làm được, thì mình cũng sẽ làm được!

Có thể so với luyện khí tầng năm, thì trong cùng thế hệ của Âu Dương tiên phủ, cũng có một chỗ ngồi cho nàng!

“Hừ!”

Mà Âu Dương Lâm, cho dù nàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không phục: “Cho dù mạnh mẽ thì có thể làm được gì, con đường phía trước của võ giả đã bị cắt đứt, hắn có thể tu luyện tới đây, đã là cực hạn! Há có thể so với người tu pháp sao?”

“Hơn nữa, các ngươi cho rằng Mã đạo trưởng chỉ có những thủ đoạn đơn giản vậy sao?”

Lời của nàng còn chưa dứt, thì hai người trong sân đã tiếp tục lao vào đánh.

“Tê...”

Đánh không lâu, thì sắc mặt của Mã Tân đã trầm xuống, vung tay áo lên, ba luồng sáng màu lục xuất hiện trước người hắn, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí.

“Đó là cái gì?”

Dư Thiên Hùng hoảng sợ nói ra, trong lòng của hắn liên tục báo động.

“Ất Mộc Thần Lôi!”

Âu Dương Lâm hít mắt lại, ngưng trọng mở miệng nói: “Đây là thủ đoạn của Mã đạo trưởng, có thể mượn nhờ sức mạnh để tạm thời lên tới luyện khí hậu kỳ.”

Âu Dương Tinh đã bắt đầu chú ý tới Tôn Hằng, nghe vậy sắc mặt của nàng trắng bệch: “Vậy chẳng lẽ, Tôn đường chủ không may rồi?”

Âu Dương Lâm khẽ đảo mắt: “Khẳng định...”

“Rống...”

Lời của nàng còn chưa dứt, trong sân đã vang lên tiếng rống to.

Tiếng gào vang lên, một luồng sóng âm oanh tới trước người Mã đạo trưởng.

Sóng khí màu trắng, làm rung chuyển mặt đất, không khí vặn vẹo, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Mã Tân.

“Ong...”

Tầng tầng lớp lớp ánh sáng, xuất hiện trước người Mã Tân, có áo đạo sĩ, có bùa chú, còn có một món pháp khí hình lá sen.

Tầng sáng phòng hộ đụng với sóng âm, ánh sáng trở nên chập chờn, rồi bị phá nát, liên tục phá mấy tầng sáng.

Cho tới khi món pháp khí hình lá sen kia nhẹ nhàng chuyển động, mới ngăn lại luồng sóng âm này.

“Vù…”

Mã Tân nắm Ất Mộc Thần Lôi, trong lòng hắn đã trở nên điên cuồng, cho tới lúc đánh tan luồng sóng âm này, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Cẩn thận!”

Hắn vừa buông lỏng một chút, đã nghe tiếng thét dồn dập vang lên từ phía sau.

“Oanh...”

Hắn thấy mặt đất rung chuyển, một bóng người xé gió bay tới, một chia làm bảy, như rồng xanh phóng lên trời, đột nhiên xông tới trước mặt mình.

“Hợp…”

Bảy đao hợp vào nhau, giống như bảy lần sức mạnh của Tôn Hằng chồng lên sau, sức mạnh khủng bố đụng vào cái lá sen kia, trong sân gió thổi lên như bão táp.

Gió mạnh vòng qua vòng lại, xé rách mặt đất, xoáy lên vòi rồng, phòng ốc xung quanh trực tiếp bị lật tung tóc.

Mà Mã Tân thì phun tươi, pháp khí bay vào trong cơ thể, lảo đảo rút lui, khi thấy hắn chuẩn bị chết dưới đao Tôn Hằng thì.

“Vù!”

“Vù!”

Hai luồng ánh sáng lạnh, phóng ra từ trong đám người vây xem, bức thẳng tới người Tôn Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.