Ly Thiên Đại Thánh

Chương 168: Chương 168: Độc chiếm quán rượu




Editor: Wave Literature

Chỉ trong một thời gian ngắn, mà có thể lần lượt giết chết bốn người Vưu Gia Huynh đệ, Doãn Sơn, Lôi Hổ.

Coi như là Tô Dương, vẫn chưa thể làm được!

Cho nên khi đối mặt với Tôn Hằng, hắn cũng không có tự tin một đánh một.

“Giết!”

Trong quán rượu, một đám người rống to lên, tất cả múa đao múa kiếm, đằng đằng sát khí vọt tới.

Những người được mời tới hôm nay, không ai là kẻ yếu, đều chém giết trong giang hồ ra.

Bọn hắn rút đao rút kiếm, cùng lúc thi triển công pháp, uy thế kinh người.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ, bao phủ bốn phương tám hướng, để cho không khí xung quanh của Tôn Hằng, ngưng lại giống như một tấm thép, ép cho Tôn Hằng không thể động đậy!

Ánh kiếm nhảy múa, giống như sao băng, nhanh như chớp bay tới.

Đao khí cuồng bạo, mang theo uy năng phá đá phá núi, bổ vào đầu Tôn Hằng.

Trường thương như rồng, điên cuồng xoay vùng, gù thương tung bay, bắn chụm đến.

Còn có nhiều loại binh khí kỳ lạ, như phất trần, móc câu, thậm chí còn có vài cái ám khí, nhân cơ hội này ném vào người Tôn Hằng!

...

Trong đám người, có người thi triển khinh công, nhảy lên rất cao.

Có người bước nhanh như bay, khí thế hung mãnh đập tới.

Có người tinh thông đao pháp, lăn lộn vài vòng, sau đó chém tới người Tôn Hằng.

“Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...”

Không những thế, trên lầu, dưới lầu, liên tục có người chạy đến, gia nhập chiến cuộc.

Mà trong những thế công của bọn họ, thì hai dây xích sắt của Tô Dương được coi là âm tàn, độc ác nhất.

Sợi xích uốn lượn trên ván gỗ, tốc độ kinh người, đột nhiên luồn lên, giống như rắn độc há miệng đớp, mạnh mẽ phóng tới Tôn Hằng, hóa thành hai luồng tàn ảnh.

Một đám người khó chịu rống lên, tiếng giết vang trời, sát cơ khủng bố vọt tới, khiến cho Nhậm Viễn chỉ cảm thấy cơ thể mình mình chùn xuống, trong đầu trống rỗng.

Cảm giác tuyệt vọng, từ từ dâng lên trong đầu của hắn.

Mà thứ đầu tiên đánh vào người Tôn Hằng, là hai sợi xích của Tỏa Hồn Khách Tô Dương.

“Ầm!”

Một tiếng trầm dục vang lên, sắc mặt của Tô Dương thay đổi.

Sợi xích này va chạm vào một tầng sáng màu vàng, tầng sáng này bao bọc khắp người Tôn Hằng, tầng sáng vàng này đỡ hết đòn của Tô Dương, khiến cho sợi xích của hắn không công lui về.

Nhưng Tô Dương vẫn chưa từ bỏ, cổ tay của hắn run lên, sợi xích thuận thế thay đổi thế công, giống như hai con rắn dài, lượn quanh người Tôn Hằng, trói hắn lại.

Vô số bóng đen mang theo sát khí bay tới phía sau sợi xích này, bao phủ Tôn Hằng.

“Đinh...”

“Đông...”

“Leng keng...”

Cùng lúc đó, vô số tiếng vang, vang lên khắp lầu hai của Nghênh Tân Lâu.

Tiếng va chạm vang lên không ngớt, càng có ánh lửa bắn tung tóe, nhưng đợi những âm thanh này kết thúc, thì mọi người đột nhiên yên tĩnh lạ thường!

Thậm chí, ngay cả hô hấp của bọn hắn, cũng ngưng lại.

Trong sân, bảo kiếm rơi xuống đất, đao nặng văng tung tóe, trường thương đứt gãy, tất cả binh khí, ám khí, không thứ nào chạm được vào da thịt của Tôn Hằng!

Mà Tôn Hằng thì vẫn cứ đứng sừng sững tại chỗ, không di chuyển một bước, cơ thể hắn lóe lên ánh sáng vàng, bao bọc hắn lại.

Ánh sáng vàng nhưng lại như thật, quầng sáng lưu chuyển quanh cơ thể, Tôn Hằng sắc mặt lạnh lùng đứng trong phòng, giống như một bức tượng chiến thần được đúc bằng vàng.

Thần uy mênh mông!

Uy áp vô biên bao phủ xung quanh.

Tất cả thế công, rơi vào ánh sáng màu vàng này, giống như ruồi muỗi đốt đá núi, từng cái từng cái rơi xuống đất.

Cho dù Tô Dương cắn chặt răng, kéo căng xích sắt, nhưng dưới tầng ánh sáng vàng này, thì tất cả mọi cố gắng của hắn, đều giống như châu chấu đá xe mà thôi!

“BENG!”

Một tiếng giòn vang vang lên, mọi người trên lầu giật mình một cái.

“Rầm rầm...”

Tôn Hằng lắc người run vai, bước ra một bước, thì những sợi xích đang quấn quanh cơ thể của hắn bị đứt gãy, rớt xuống mặt đất.

“Bây giờ.”

Tôn Hằng quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng cười cười, nói: “Tới lượt ta!”

“Phù…”

Không khí trong người hắn, hóa thành từng luồng gió, bị hút vào trong bụng của Tôn Hằng.

Mắt thường có thể thấy được, bụng của Tôn Hằng phình lên.

Sau một khắc!

“Rống!”

Âm thanh mạnh mẽ, hùng vĩ, bùng nổ trên lầu hai của Nghênh Tân Lâu.

Không trung giống như một mặt nước tĩnh lặng không sóng, đột nhiên có một viên đá lớn rơi xuống, tỏa ra từng cơn sóng khí.

Từng cơn sóng khí phát ra, nhanh chóng quét ngang bốn hướng, những nơi mà nó đi qua, không khí liên tục vặn vẹo, phá vỡ mọi thứ.

Ở xa có thể nhìn thấy được, tầng hai của Nghênh Tân Lâu, tỏa ra một đợt sóng khí, bay xa tới hơn trăm mét!

Rầm rầm...

Sóng âm lướt qua, khung cửa sổ vỡ vụn, mặt tường xuất hiện vô số vết rạn.

Trong lầu, bàn ghế, vò rượu đồ sứ, đều nổ tung, biến thành vô số mảnh vỡ, bắn ra xung quanh.

“A...”

“Lỗ tai của ta, ta nghe không được!”

“A..., mắt của ta, mắt của ta!”

Lầu hai, những người vây công Tôn Hằng đối mặt trực tiếp với Sư Hống Công, ngoại trừ những người hôn mê ngay tại chỗ không biết sống chết ra, những người còn lại thì thất khiếu bị chảy máu, tai điếc mắt mù, bị chấn động đến mức không phân biệt được phương hướng, hai tay mù quáng vươn về phía trước, hoảng sợ mò mẫm xung quanh.

Trong cảnh hỗn loạn này, Tôn Hằng cất bước, rút đao!

Một ánh đao sắc bén lóe lên rồi biến mất, xoẹt qua cơ thể Tô Dương, chém hắn thành hai mảnh!

“Bành!”

Dưới chân chấn động, ở trên lầu hai của Nghênh Tân Lâu, đột nhiên xuất hiện vài đường kiếm âm lãnh, như giòi trong xương, quấn quanh Tôn Hằng.

Cùng lúc đó, mặt gỗ dưới chân vỡ vụn, khiến cho cơ thể Tôn Hằng mất đi chỗ đứng, rơi xuống lầu một.

Thiềm Cung Độc Kiếm Bàng Băng!

Nhất lưu cao thủ của Đông Đường Sông!

“Cùng tiến lên!”

Dưới lầu không chỉ có một vị nhất lưu cao thủ, một tiếng quát khẽ vang lên, một cái ống tiêu làm bằng ngọc, mang theo sóng âm bén nhọn, bay ngang tới, phóng thẳng tới yếu huyệt trên đầu của Tôn Hằng.

Hai chiếc nhẫn vàng, xé gió bay tới, mang theo lực lượng có thể đụng nát núi đá, hung hăng đập tới.

Càng có một đôi bàn tay sáng lấp lánh như ngọc, lặng lẽ đánh tới, vô thanh vô tức, nhưng lại có lực lượng phá núi, đánh về phía chỗ hiểm sau lưng của Tôn Hằng!

Cộng thêm Thiềm Cung Độc Kiếm, thì tổng cộng có bốn vị nhất lưu cao thủ!

Những người này, đều là những nhất lưu cao thủ thành danh mấy chục năm ở Trần quận!

Tình thế hỗn loạn, bây giờ toàn bộ Trần quận, đã không ai có đủ tư cách khiến cho bọn họ hợp lực xuất thủ cả!

Ngoại trừ Tôn Hằng!

“Keng…”

Trường kiếm vạch trên tầng ánh sáng vàng, mặc dù kiếm này rất sắc bén, nhưng chỉ có thể chém ra vô số tia lửa trên người Tôn Hằng mà thôi.

Tôn Hằng không để ý tới thế công của bốn người, duỗi tay ra, trực tiếp bắt lấy một người, vung Vân Long Đao, ánh đao lóe lên, đã chặt đứt một cánh tay của Thiềm Cung Độc Kiếm!

Ống tiêu bay tới, đâm vào não trái của Tôn Hằng, sóng âm lọt vào tai, để cho đầu của Tôn Hằng trầm xuống, hơi hơi nhức đầu.

“Bành!”

Nhẫn vàng theo sát phía sau đánh tới, nện Tôn Hằng phải lùi lại hai bước.

Dưới chân, đã hiện ra hai đường dấu chân thật sâu.

“Vù!”

Sau lưng, một cái ngọc chưởng lặng lẽ vỗ tới.

Tầng ánh sáng vàng hộ thể của Tôn Hằng, sau nhiều lần thế công, cuối cùng đã hơi không chịu được, chưởng kình đánh lên da thịt của hắn.

Nhưng bốn người kia còn chưa kịp cao hứng, thì thấy Tôn Hằng hồn nhiên không có bị gì cả, chân phải của hắn cắm xuống đất, chân trái đá ra như rồng, mạnh mẽ đá về phía sau.

Chân của hắn lóe lên, giống như một cây búa lớn, đánh về phía thân thể mềm mại kia.

“Bành!”

Một tiếng trầm đục vang lên, lực lượng lớn vọt tới, đánh người kia bay về sau hơn mười thước, phá vỡ vách tường của Nghênh Tân Lâu, ngã xuống đường lớn.

Nhẫn vàng lần nữa đập tới, Tôn Hằng không tránh không né, đưa tay ra đỡ.

“Coong…”

Nhẫn vàng rơi xuống đất.

Tiêu ngọc bay tới, đánh vào ót Tôn Hằng.

Kình khí tuôn ra, tầng sáng vàng sau ót của Tôn Hằng hơi hơi rung động, tóc dài bay tứ tung, nhưng da đầu của hắn lại không bị thương một chút nào.

Không tốt!

Người tới thầm kêu không ổn, định lách mình lui về phía sau, nhưng Vân Long Đao của Tôn Hằng lại nhanh hơn phản ứng của hắn.

“Phốc!”

Trường đao đâm tới, xuyên thẳng tim người này.

“Giết!”

Bốn phía xung quanh, lại có tiếng gào to vang lên, những người còn sống ở lầu ba, lầu một, đồng thời đánh tới.

Chỉ có điều, so với tiếng gào khi này, thì lần gào này, yếu hơn rất nhiều!

Thậm chí, nhiều người đã cảm thấy sợ hãi, hai chân liên tục run rẩy.

Mà đứng trước mặt mọi người, Tôn Hằng tay cầm bảo đao, không tánh không né, chỉ nhẹ nhàng bước về trước, vung trường đao bổ chém.

Chỉ cần có đao ảnh lóe lên, là có một người chết!

Chỉ cần một người, đối diện với mấy chục người vây công, không lùi một bước, mà lại có thể áp chế những người kia bước ra quán rượu.

“Phốc!”

Ánh đao lóe lên, một người bị chém thành hai mảnh.

Máu tưới bắn tung tóe, Tôn Hằng mặt không biểu cảm từ Nghênh Tân Lâu bước ra đường dài.

Lúc này, trên đường phố đã có không dưới một trăm người vây xung quanh.

Nhưng đối thủ của bọn hắn.

Một tầng sáng vàng bao phủ toàn thân, tay cầm bảo đao nhuốm máu.

Cất bước đi tới, không ai dám đứng ra ngăn cản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.