Ly Thiên Đại Thánh

Chương 225: Chương 225: Đường sống




Editor: Wave Literature

“Ngươi điên rồi!”

Trong sân bây giờ chỉ còn một mảnh phế tích, Hoàng Đạo Vinh sắc mặt đã tái xanh mở miệng gào thét.

Cùng với giọng nói của hắn, thì sóng gió xung quanh đã trở nên phập phồng, liên tục rung chuyển.

Nơi này, trước đây từng có nhà cửa, sân nhỏ, rồi một chút đồ trang trí.

Nhưng bây giờ, tất cả những thứ này, đã bị đánh nát, mặt đất giống như có ai cầm cày điên cuồng cày qua một lần.

Mã Tân đến đây trả thù đã nằm phơi thây giữa đường, Ngũ Lão Tiên Miếu Tông Tứ cơ thể cháy đen, tắt thở.

Đương nhiên, tình huống của Tôn Hằng cũng không tốt hơn.

Ăn một đòn toàn lực của Hoàng Đạo Vinh, rồi gặp phải sự chống trả trước khi chết của Tông Tứ, khiến cho bản thân hắn bị thương nặng, cánh tay trái còn bị độc khí ăn mòn.

Hơi thở suy yếu, sắc mặt đen như than.

Nhưng mà hắn vẫn đứng thẳng, tay cầm đao vẫn vung múa, khí thế vững như núi cao, không thể suy chuyển.

Không chỉ là Hoàng Đạo Vinh, ánh mắt của những người vây xem nhìn Tôn Hằng, trừ ngạc nhiên kinh hoảng ra, còn có khó hiểu.

Bọn họ không nghĩ ra được lý do gì, trừ khi Tôn Hằng điên rồi, thì chẳng còn lý do gì hắn phải làm chuyện này cả?

Giết người tu pháp, hơn nữa giết một lúc hai người!

Mã Tân là người của Đăng Tiên Ti, sau lưng của Tông Tứ là Ngũ Lão Tiên Miếu, còn Tôn Hằng, chỉ là một tên tiên thiên mà thôi!

Tông Tứ, một lời không hợp, là hắn liền hạ sát thủ!

Tại sao hắn lại làm như vậy?

Tại sao hắn lại dám làm như vậy!

“Cám ơn Hoàng bộ đầu quan tâm.”

Trong sân, Tôn Hằng đè xuống hơi thở phập phồng của mình, nhếch miệng cười: “Ta không sao cả, hơn nữa còn cảm thấy thoải mái.”

Đúng vậy, từ khi tới thế giới này, thì Tôn Hằng đều âm thầm giết người.

Mà lúc này, vì để giải tỏa cơn giận trong lòng, hắn liền chém mấy người, bây giờ cảm thấy rất thoải mái!

“Hừ!”

Thôi Dữ Chi hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt của hắn nhìn Tôn Hằng giống như đang nhìn một người chết: “Bây giờ ngươi không sao, nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể chạy được sao?”

“Chạy à, vì sao phải chạy?”

Tôn Hằng lắc đầu: “Tại hạ giết bọn họ, chỉ vì bọn họ đáng chết, nếu như hai vị muốn bắt ta về nha môn, thì ta cũng không kháng cự.”

“Hả?”

Thôi Dữ Chi nhướng mày, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi đã chán sống rồi! Cũng được, tí nữa giao cho Đăng Tiên Ti, để xem bọn họ xử ngươi thế nào!”

“Như thế nào?”

Tôn Hằng nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Giết người hành hung, không phải thuộc sự quản lý của nha môn sao, bây giờ lại đưa cho Đăng Tiên Ti?”

“Đúng là do chúng ta quản.”

Hoàng Đạo Vinh nhìn chằm chằm Tôn Hằng, ánh mắt âm trầm: “Nhưng mà ngươi giết người của Đăng Tiên Ti, ngươi tưởng là ngươi có thể sống sao? Giao cho ai xử, thì cũng chỉ đổi kiểu chết mà thôi!”

Lời nói của hắn, mang theo vẻ tiếc nuối.

Hiển nhiên, đối với những người tập võ, nhất là tiên thiên trung kỳ như Tôn Hằng, thì trong lòng của Hoàng Đạo Vinh cũng không đành lòng để hắn chết như vậy.

Khóe miệng Tôn Hằng vểnh lên, chậm rãi mở miệng: “Vậy mà các ngươi cũng không thấy.”

“Thế nào.”

Hoàng Đạo Vinh hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện đã tới nước này rồi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống…”

“Hả?”

Nói đến giữa câu, đôi mắt của hắn đột nhiên chuyển động, nhìn thẳng Tôn Hằng.

Dường như, hắn đang nghĩ tới cái gì.

“Đúng vậy, ai nói hắn sẽ chết?”

Một giọng nói lạnh nhạt, vang lên từ trong đám người, cùng với tiếng bước chân nặng nề, mấy người đi tới, đẩy ra đám đông, bước vào trong sân nhỏ này.

Người đi đầu dáng người khôi ngô, áo giáp sáng ngời, hai con ngươi có thân, là một người tập võ, khí thế không thua kém gì Hoàng Đạo Vinh.

Hắn nhìn quét xung quanh, buồn bực nói: “Căn cứ vào lệnh của triều đình, thì thời gian này, chỉ cần có người phạm tội, là đều được sung quân! Cho dù phạm tội chết, cũng có thể trên chiến trường lấy công chuộc tội, xóa bỏ tội danh của mình.”

Xôn xao...

Ở bên ngoài, tiếng ồn ào lại vang lên.

“Thì ra là Tuân tướng quân!”

Nhìn thấy người tới, Hoàng Đạo Vinh ôm quyền thi thể, sắc mặt trịnh trọng: “Không ngờ ngài cũng tới đây.”

Tuân Tử Trung, tướng tiên phong của Tào Nhân, tiên thiên trung kỳ!

Hơn nữa, người này tập luyện Sát Phạt Chi Pháp, cũng có khả năng phá pháp, giống như sát thân của Lương quốc.

Mấy người bên cạnh hắn, hơi thở cũng hùng hậu cường hãn, dung hợp lại với nhau, mọi cử động đều giống nhau, cứ như một người vậy.

Một khi bọn họ động thủ, thì có thể so với tu sĩ luyện khí hậu kỳ!

Tuân Tử Trung khẽ gật đầu với Hoàng Đạo Vinh, nói: “Gần đây, cứ khi nào rảnh là ta sẽ đi dạo trong thị trấn này, không ngờ tới hôm nay lại gặp một chuyện thú vị như vậy.”

Lời nói của hắn nhẹ nhàng, tựa hồ tâm tình của hắn cũng đang vui vẻ.

“Ngay cả như vậy!”

Giọng nói của Thôi Dữ Chi vang lên: “Thì cũng nên nhốt hắn vào trong nha môn, sau khi điều tra thẩm vấn, mới có thể sung quân.”

Hắn vừa nói, vừa cau mày, ý lạnh lan vào trong câu nói, càng có sát cơ hiện ra.

“Sao phải phiền phức như vậy?”

Tuân Tử Trung nhíu mày: “Trước sau gì cũng sung quân, không bằng ta trực tiếp mang hắn đi là được, cần gì phải chạy tới chạy lui.”

“Tuân tướng quân.”

Thôi Dữ Chi chắp tay thi lễ: “Quy củ không thể phá!”

“Phải không?”

Tuân Tử Trung trừng mắt nhìn: “Không phải ngươi muốn thừa dịp hắn bị giam trong nha môn, sai người của Đăng Tiên Ti ám sát hắn? Như vậy, thì có đúng kỷ luật, đúng quy củ không?”

Mặc dù lời nói của vị Tuân Tử Trung này ngả ngớn, nhưng nó chọc thẳng vào lòng Thôi Dữ Chi.

“Ngươi...”

Sắc mặt của Thôi Dữ Chi cứng đờ, giận dữ hét lên.

Đúng thật, vừa nãy, hắn cũng có suy nghĩ như vậy!

“Ngươi ngươi cái gì!”

Sắc mặt của Tuân Tử Trung trầm xuống, một loại cảm giác sát phạt đến từ trong chiến trường, nhanh chóng bao phủ xung quanh.

Ở trên trời, đột nhiên tối sầm lại.

Một loại áp lực mạnh mẽ, bao phủ trong lòng mọi người.

“Thình thịch… Thình thịch…”

Tiếng tim đập, vang lên rõ ràng.

“Có phải ngươi cảm thấy ta dễ tính, nên muốn bắt ép ta đúng không?”

“A?”

Giọng nói của Tuân Tử Trung như tiếng sấm rền, chấn động không trung, phá vỡ khả năng giữ bình tĩnh của người tu pháp, chọc thẳng vào đầu Thôi Dữ Chi.

“Phốc...”

Hắn mới đấu với Tôn Hằng xong, máu trong cơ thể còn chưa bình tĩnh lại, bây giờ lại bị ép như vậy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Tinh thần của hắn, nhanh chóng trở nên uể oải.

“Tuân tướng quân, nói quá lời rồi!”

Hoàng Đạo Vinh bước lên một bước, lực lượng vô hình vây quanh người hắn, bao phủ khắp sân nhỏ này, ngăn chặn lại áp lực của Tuân Tử Trung.

“Chuyện tên Tôn Hằng vi phạm pháp luật giết người này, chúng ta đưa hắn cho tướng quân, sau khi trở về, thì chúng ta gửi một phần công văn lên trên là được.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Tôn Hằng, thở dài một cái, khiến cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì trong đầu.

“Chỉ có Hoàng bộ đầu hiểu chuyện.”

Tuân Tử Trung nhếch miệng cười cười, gật đầu nhẹ một cái, lập tức nhìn Tôn Hằng vẫy vẫy tay: “Ngươi tên là Tôn Hằng đúng không, qua đây với ta!”

Sau đó hắn quay đầu, nhìn về những binh lính đi cùng kia: “Có mang xiềng xích theo không? Xích hắn lại!”

“Có mang theo!”

Không chỉ mang theo, mà còn mang loại còng tay làm bằng Huyền Thiết, coi như là Tôn Hằng, cũng không thể dễ dàng trốn tránh được.

Đương nhiên, Tôn Hằng cũng không có giãy dụa, tùy ý cho đối phương còng tay.

Trong lúc này, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Dư Thiên Hùng.

Không ngờ tới, hắn chỉ nhẹ nhàng quay đầu, mà ba người kia đã lùi về phía sau, cảnh giác nhìn hắn.

“Ngươi muốn làm gì?”

Âu Dương Lâm sợ hãi gầm nhẹ một tiếng, giống như một con mèo xù lông, nhưng sự bối rối trong mắt của nàng, đã tố cáo ra nàng đang rất kinh hoảng.

“Không có gì.”

Tôn Hằng lắc đầu cười khẽ, nhìn về phía mặt mũi phức tạp Dư Thiên Hùng: “Nếu như Tam Hà Bang có chuyện gì không ổn, thì Dư bang chủ có thể tìm Đinh tiên sư, có lẽ, nàng sẽ có cách giúp các ngươi.”

“A!”

Dư Thiên Hùng sững sờ một chút, sau đó liên tục gật đầu: “Được, được!”

...

Ra khỏi thị trấn nhỏ, trên đường lớn.

Mấy chục con tuấn mã đang chạy về phía quân doanh.

Phía sau, bụi đất bay đầy trời,

Một đoàn người không ai lên tiếng nói chuyện, kỷ luật nghiêm minh, giống như một thể.

“Lê-eeee-eezz~!!”

Phía chân trời, một con tiên hạc nhẹ nhàng tay tới, người ngồi trên tiên hạc đầu bạc trắng, cầm phất trần trong tay, cảnh giới luyện khí hậu kỳ lộ ra bên ngoài.

“Ngừng!”

Bên trong đội kỵ mã này, Tuân Tử Trung đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Hắn vừa ra lệnh, đội kỵ mã này lập tức dừng lại, ngay cả những con tuấn mã, cũng không dám cử động nhiều.

“Vù…”

Tuân Tử Trung cầm trường thương chỉ lên trời, cùng với động tác của hắn, thì khí thể của những người trong đội kỵ mã này hội tụ lại.

Một cỗ áp lực mạnh mẽ, ầm ầm bốc lên, phá vỡ không trung, thẳng về phía chân trời, làm cho mây trời liên tục rung chuyển.

Khí thế của những người này, giống như một cây trường thương vô hình, sừng sững cắm xuống mặt đất, uy thế nghiêm nghị, khiến cho con hạc kia kinh hô một tiếng, hai cánh loạng choạng, bay về phía xa xa.

Ngay cả vị luyện khí hậu kỳ kia, sắc mặt cũng tái đi, không nói tiếng nào nghiêng đầu qua chỗ khác.

“Tôn Hằng!”

Tuân Tử Trung đứng trước đội ngũ, hơi hơi híp mắt nhìn Tôn Hằng: “Ngươi đắc tội với người của Đăng Tiên Ti?”

“Không có!”

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chắc tướng quân cũng biết, người của Đăng Tiên Ti rất cường thế bá đạo.”

“Hừ!”

Tuân Tử Trung hừ lạnh một tiếng, khinh thường quét mắt nhìn con tiên hạc đã bay về phía xa xa kia, lần nữa giục ngựa chạy.

“Đi!”

Trong đội ngũ, Tôn Hằng rốt cuộc thở phào một hơi.

Từ khi hắn biết Thông Diệu đạo nhân cấu kết với Ma Môn, trong lòng hắn đã hơi thấy nghi ngờ, nên hắn không thấy Đông Dương phủ là một nơi an toàn.

Thông Diệu đạo nhân là người của Đăng Tiên Ti, mà hắn cũng cấu kết với Ma Môn, thì trong Đăng Tiên Ti còn bao nhiêu người trong sạch?

Tên tu sĩ của Ma Môn kia chạy thoát được, tất nhiên sẽ báo tình huống của mình lại cho những người cấu kết với hắn.

Đến lúc đó, sẽ có người tìm Tôn Hằng giết người diệt khẩu.

...

Đăng Tiên Ti.

Hạ Di sắc mặt âm trầm nhìn người đang đứng trước mặt mình: “Ngươi nói, hắn bị quân đội mang đi?”

“Không sai!”

Người ở trước mặt hắn, là tên đầu bạc cưỡi hạc vừa nãy.

Người này gật nhẹ đầu, nói: “Xem ra, hắn đã cảm thấy không ổn, nên mới muốn nương nhờ quân đội.”

Hạ Di chậm rãi ngồi lại vị trí của mình, chau mày: “Hắn đã giết Thông Diệu, thấy mặt Linh Ừ, là một mối họa đây.”

“Bây giờ hắn vào quân doanh, thì chúng ta muốn xử lý hắn, sợ là khó càng thêm khó!”

Đối phương lắc đầu: “Hơn nữa, ta cảm thấy hắn sẽ không có chịu ra khỏi quân đội đâu, điều này không có lợi với hắn chút nào.”

“Lỡ như hắn chịu đi ra thì sao?”

Hạ Di lắc đầu, nói: “Quân đội của Tào Nhân sẽ đi đâu?”

“Uyên Sơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.