Editor: Wave Literature
Một tháng sau.
Tuyệt Linh Chi Địa, một hang động trong Cửu Đỉnh Sơn.
Tướng mạo của Tôn Hằng đã khôi phục như cũ, đang đứng trước cửa động nhìn về cảnh vật xung quanh.
Lúc này, chắc hẳn Uyên Sơn đã hết biến đổi.
Nhưng Tuyệt Linh Chi Địa, tuy có khí cơ áp chế, nhưng không còn tầng sương mù trắng xóa kia nữa!
Lúc này khí cơ áp chế thay đổi, mặc dù nó vẫn áp chế linh khí, nhưng mà cảm giác áp súc, đã không còn mạnh như trước!
Xem ra, vô số tia sáng cổ quái kia, đã phá hư quy tắc nơi này.
Như vậy, sâu trong Uyên Sơn sẽ có nhiều chỗ đi hơn.
Sợ là lúc này, đã có người của tứ đại thế lực đi vào trong Tuyệt Linh Chi Địa tìm kiếm.
Nhưng dù sao chuyện này chỉ mới xả ra có một tháng, bọn họ còn chưa tìm hiểu hết nơi này.
Nhưng có một điều hắn không ngờ tới.
Trong lúc hắn bế quan, tứ đại thế lực của Uyên Sơn bị tổn thương rất nặng, sao còn sức để thăm dò Tuyệt Linh Chi Địa?
“Híz-khà zz Hí-zzz... Híz-khà zz Hí-zzz...”
Một âm thanh cổ quái vang lên sau lưng Tôn Hằng, hắn quay đầu nhìn lại, hơi nhíu mày.
Thấy được hai con kim ngô kia liên tục bò trên vách đá, ánh mắt của chúng nhìn về Tôn Hằng, mang theo cảm giác hung tàn, ngoan lệ.
Trước khi bước vào kho tàng của Võ Minh, Tôn Hằng đã đặt chúng ở cửa động, trông coi nơi này.
Nhung hiển nhiên, bọn chúng đã xảy ra biến hóa.
Thời gian mới một tháng, mà chúng đã chữa lành vết thương, hơn nữa tuy cơ thể chúng không biến lớn, nhưng khí tức trên thân, lại mạnh hơn gấp đôi.
Đôi mắt của nó sáng lên, trong sự hung tàn còn có một chút linh động.
Nhớ lại ngày đó, chắc hai con rết này cũng được tia sáng kia tẩy lễ, sợ là đã sinh ra một ít trí tuệ.
“Hừ!”
Tôn Hằng khó chịu hừ một cái, hắn duỗi tay, một luồng khí vô hình đã bao phủ hai con rết này.
Cơ thể của chúng cứng đờ lại, còn chưa kịp giãy dụa tránh thoát, thì hai giọt tinh huyết đã bay tới, nhanh chóng chui vào đầu chúng.
Tinh huyết chui vào cơ thể, khiến cho đôi mắt của chúng rơi vào trong mờ mịt.
Tôn Hằng thi triển dựa theo bí pháp trên Cổ Thần Kinh, chỉ trong một lát, trí tuệ của chúng đã bị Tôn Hằng ép xuống.
Tuy chúng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng muốn thoát khỏi tay Tôn Hằng, vẫn còn sớm!
Một lát sau, tiếng gào thét vang lên, hai con kim ngô nhảy lên một cái, rơi vào trên vai trái và vai phải Tôn Hằng.
“Vù…”
Áo choàng bay phấp phới, Tôn Hằng đã biến mất khỏi nơi này.
...
Sâu trong Uyên Sơn.
Hai con hung cầm tướng mạo xấu xí đang tấn công con mồi dưới đất.
Hai con hung cầm này, hình thể khổng lồ, dương cánh dài hơn mười mét, bộ lông màu nâu đậm, tiếng kêu chói tai, khí tức hung ác tràn ra bên ngoài, khiến cho người khác sợ hãi.
Mà xu thế bổ nhào xuống của nó, lại hung hãn vô cùng.
Chúng mở to hai cánh, cánh tạo gió mạnh, bổ nhào về trước, núi đá liên tục rạn nứt.
Coi như là tiên thiên sơ kỳ, bị chúng tấn công hai ba lần, sợ cũng không chịu nổi!
Mà lúc này,
Con mồi của chúng, mà một cô gái dáng người yểu điệu khuôn mặt thanh tú.
Cô gái này cầm một cái khăn lụa, khăn lụa phát sáng, mỗi một khi hai con hung cầm định tấn công, thì khăn lụa lại lóe sáng, khiến cho chúng không công lui về.
Nàng này là một người tu pháp.
Uyên Sơn đã không còn biến đổi nữa, linh khí trở nên mỏng manh, thực lực của người tu pháp rơi vào vực sâu.
Nhưng đối mặt với hai con hung cầm này, nàng vẫn còn chống cự được, trong thời gian ngắn không bị sao!
Trên cơ thể nàng, có gió mát cuốn động, hiển nhiên được gia trì bởi loại phát thuật nào đó.
Điều này khiến cho thân pháp của nàng kinh người, bước chân một cái, đã đi được hơn mười mét.
Chỉ có điều tốc độ phi hành của con hung cầm này cũng rất kinh người, hơn nữa còn ở trên cao, nhìn bao quát xuống.
Cũng không biết cô gái này đắc tội gì chúng, hai con hung cầm này dù không làm được gì nàng, nhưng vẫn đeo bám mãi không tha.
Tiếng kêu của chúng, mang theo vẻ hung lệ liên tục tấn công, cũng khiến cho tình huống của cô gái này ngày càng không ổn.
Mà Tôn Hằng, lúc này đã bay qua khắp rừng núi, vận chuyển khinh công, cơ thể hắn như một bóng ma, di chuyển không để lại một tiếng động.
Tiếng kêu của hung cầm, chỉ khiến hắn hơi nhướng mày, chứ cũng không để ý.
Đi ra khỏi Tuyệt Linh Chi Địa, hắn đã sớm quen việc này.
Lúc này, hắn đã hiểu rõ tình huống ở Uyên Sơn.
Những tia sáng ngày đó, không chỉ bao trùm Tuyệt Linh Chi Địa, mà còn bắn ra khắp Uyên Sơn.
Phàm những sinh linh bị tia sáng này bắn vào, chỉ cần không bạo thể chết, thì thực lực, linh trí đều tăng nhanh.
Hung cầm mãnh thú ở trong Uyên Sơn, vốn đã nhiều không kể xiết, bây giờ được những tia sáng này tẩy lễ, khiến cho bọn họ phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Khi Uyên Sơn xảy ra biến hóa, thì người tập võ, người tu pháp dũng mãnh vào Uyên Sơn, muốn thu lượm một ít linh dược.
Bọn họ đối mặt với những hung thú đã mở linh trí này, phát sinh đại chiến là chuyện bình thường.
So với những người đi vào nơi này, thì Uyên Sơn chính là địa bàn của dị thú hung cầm.
Cho dù có thêm người ở ngoài vào, thì vẫn không thể ngăn được những con hung thú thực lực tăng mạnh này.
Sự hỗn loạn, diễn ra tới tận bây giờ.
Sự chém giết trong Uyên Sơn, đến nay còn chưa kết thúc.
Tôn Hằng nhẹ nhàng lướt qua vài gốc đại thụ, thì thấy một bóng người xinh đẹp đang chiến đấu với hai con hung cầm, hai con hung cầm thì điên cuồng quạt gió chụp xuống.
Tôn Hằng sắc mặt bình tĩnh, quay đầu, tính đi một hướng khác.
Mặc dù hắn cũng hơi tò mò là sao người tu pháp còn ở lại nơi này, nhưng hắn cũng không muốn ra tay tương trợ.
“Tôn Đại Ca!”
Nhưng hắn không ngờ, người kia mở miệng, mà hình như nàng còn biết mình.
“Hả?”
Tôn Hằng dừng bước, nhìn về cô gái kia, sắc mặt lộ ra vẻ suy tư: “Ngươi biết ta?”
Nhìn kỹ lại, thì giữa lông mày của nàng, mang lại cảm giác quen thuộc lờ mờ cho Tôn Hằng.
Nhưng hắn lại không nhớ là đã gặp nhau chỗ nào.
Hơn nữa, giọng nói của đối phương, cũng rất quen tai.
“Là ta! Chu Tử Du.”
Chu Tử Du phất tấm lụa trong tay, đánh lui hai con hung cầm kia, bay tới gần Tôn Hằng.
Sắc mặt của nàng ửng đỏ, trên trán còn xuất hiện mồ hôi, vội vàng mở miệng nói: “Khi còn bé, ta đã gặp Tôn đại ca ở một thôn nhỏ trong Thanh Dương Trấn, ngươi đã cứu ta một mạng.”
“Là ngươi!”
Tôn Hằng sững sờ.
Khuôn mặt đã bị hắn quên lãng, dần dần biến thành cô gái trước mặt.
Với lại, những năm gần đây, hắn gặp rất nhiều cô gái, nhưng người có thể để lại ấn tượng trong đầu của hắn cũng không nhiều.
Năm đó Chu Tử Du còn nhỏ tuổi, nhưng để lại ấn tượng rất sâu trong lòng của hắn.
Bây giờ nhớ lại, sợ là thân phận của nàng cũng không đơn giản.
Như nhớ cái gì đó, ánh mắt của Tôn Hằng di chuyển, nhìn quét đối phương, chậm rãi nói: “Chân của ngươi… Không sao.”
“Không sao!”
Chu Tử Du cắn môi, hai mắt bối rối nhìn về hai con hung cầm trên trời: “Tôn đại ca, ngươi có thể giúp ta một tay, đánh lui hai con hung cầm này rồi nói chuyện sau có được không.”
“Trong Uyên Sơn, ta không phải là đối thủ của chúng!”
Trong khi nói chuyện, đôi mắt đẹp của nàng cụp xuống, khiến cho người khác cảm thấy thương cảm.
“Ừ.”
Tôn Hằng ngẩng đầu, nhìn hai con hung cầm kia, nói: “Người xưa gặp lại, chúng cứ giao cho ta.”
“Coong!”
Thiên Đao ra khỏi vỏ, ánh đao tăng vọt.
Ba mươi sáu đường Thiên Cang Kiếm Quyết qua sự tu chỉnh của Tưởng Ly, không chỉ có thể gia trì vào Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, cũng có thể áp dụng lên đao pháp!
Chín chiêu này, mỗi chiêu đều bá đạo cương mãnh, mang theo thiên lôi, không gì không phá.
Sợ là nó cũng không thua kém gì Vấn Thiên Đao Quyết!
Chỉ thấy ánh đao xuất hiện rồi biến mất, tiếng sấm rền vang, hai con hung cầm hét lên một tiếng, đã triệt để tắt thở.
Bôn Lôi Đao Pháp —— Lôi Đình Vạn Quân!