Ly Thiên Đại Thánh

Chương 107: Chương 107: Hỗn loạn




Chỉ trong một đêm, toàn bộ tiên thiên cao thủ của Nhạn Phù Phái đều bị tiên nhân của Đăng Tiên Ti giết sạch, dưới lệnh của triều đình, chiêu mộ anh hùng hào kiệt bốn phương vây quét Ma Môn yêu nhân.

Lệnh vừa mới được ban xuống.

Thì đại thế lực cắm rễ ở Trần quận mấy trăm năm, Nhạn Phù Phái, lập tức biến thành một khối thịt mỡ lớn trong mắt mọi người, vô số người điên cuồng cắn tới.

Loạn!

Toàn bộ Trần quận, tựa hồ cũng loạn cả lên.

Tiếng gầm gừ, tiếng rống giận dữ cùng với tiếng chém giết, từ sáng sớm tới tối mịt vẫn chưa bao giờ dứt.

Cho dù nha môn hết sức trấn áp điều chỉnh, nhưng vẫn chỉ có thể duy trì tình trạng ổn định ở mức thấp nhất.

Tam Hà Bang, trụ sở Nam Hà Đạo.

Tiếng gào thiết vang trời, làm cho lòng người phấn khích.

“Tô Khương, Đào gia huynh đệ, có một đội người của Nhạn Phù Phái đang chạy theo đường nhỏ trốn xuống Bắc Nguyên huyện, các ngươi đuổi theo bọn họ cho ta!”

Đường chủ Lục Hợp Kiếm - Lý Tồn Nghĩa đỏ bừng mặt, gân xanh trên cổ nổi lên, đứng ở giữa sân, cao giọng thét: “Đừng có buông tha cho người nào cả! Không bỏ lại một vật gì hết!”

“Sử Lượng, ngươi mang theo một đội, đi tới Ngọc Bình Phong của Nhạn Phù Phái, tiếp ứng Tào Khang của đông đường sông.”

“Nghe lời của ta, vạch sẵn địa bàn ra, phong tỏa đường lớn, chặn đường nhỏ lại, không cho bất cứ ai lên núi! Cũng không thể thả bất cứ người nào xuống núi!”

“Nếu như gặp phản kháng, giết không tha!”

  “...”

Hắn liên tục ra lệnh.

Chỉ một lát sau, toàn bộ Nam Hà Đạo bắt đầu hành động.

Mà diễn biến như vậy, cũng phát sinh ở tất cả thế lực lớn của Trận quận.

Hai mắt của mọi người đều đỏ lên như sói đói vậy, nhìn chằm chằm về phía ngọn núi đầy trân bảo của Nhạn Phù Phái!

“Tất cả mọi người, xuất phát!”

“Vù…”

Ra lệnh một tiếng, Du Linh Thương Ưng vỗ cánh bay lên không trung, mang theo Lục Hợp Kiếm xông thẳng lên cao, bay về phía Nhạn Phù Sơn.

Vì để có thể chiếm được nhiều chiến lợi phẩm nhất, Tam Hà Bang đã huy động toàn lực ứng phó, bảy con Du Linh Thương Ưng liên tục bay qua bay lại từ Trần quận về Nhạn Phù Sơn, truyền đạt tin tức.

“Tôn Hằng, ngươi qua đây!”

Như Ý Đao - Sử Lượng vẫy tay với Tôn Hằng: “Chuẩn bị đầy đủ chưa, nếu không có vấn đề gì, chúng ta lập tức xuất phát.”

Tôn Hằng không hề mang theo gì cả, lúc này gật đầu: “Đều xong đủ rồi.”

“Được!”

Sử Lượng vội vã chạy, vừa ra khỏi sảnh lớn, liền trực tiếp nhảy lên ngựa, hô lớn một tiếng, một đội quân tầm hơn mười người đã xoáy lên bụi đất, rít gào chạy đi.

“Cha!”

Đi tới gần Ngọc Bình Phong, thì có hai quan đạo.

Nhưng lúc này, quan đạo sớm đã bị người khác phong tỏa.

Không ít thương nhân vãng lai, đứng cạnh đường lớn than thở, tạo thành dòng người chen chúc, cũng vì thế mà khiến con đường này bị chặn lại.

“Chuyện gì xảy ra?”

Sử Lượng chạy đến, rống to về phía đám người: “Đậu Thường, chuyện này là sao? Nhanh đuổi bọn chúng đi cho ta!”

“Dựa vào cái gì! Đây là quan đạo, Tam Hà Bang của các ngươi cũng quá bá đạo rồi đấy”

“Đúng vậy a, đúng a!”

“Ta còn quen biết với Trương lão gia của quận phủ, các ngươi…”

“Ba!”

Một tiếng roi đập thanh túy vang lên, cắt đứt than thở của đám người này.

Roi dài xoáy một bóng người to khỏe lên, rồi hung hăng quăng ngã xuống bên cạnh đường lớn,

Sử Lượng lạnh lùng thu roi lại, quét nhìn đám người: “Đừng có kể quan hệ ở đây, con đường này, ta nói không thể đi chính là không thể đi!”

“Đậu Thường, đừng có dài dòng với bọn họ, đều đuổi đi cho ta, nếu ai dám không phục.”

“Giết!”

Cùng với chữ giết này, Sử Thượng quất roi dài lên, trực tiếp đánh vào đám người đang cản đường trước mặt của hắn.

“Tránh ra!”

“Ba! Ba!”

Roi dài múa lên, dù chỉ là được tiện tay quất lên bởi một tên nhị lưu cao thủ, thì cũng không phải là điều mà những người thường như bọn họ có thể ngăn cản,

Lúc này, tiếng kêu rên thảm thiết đã liên tục vang lên.

Không biết bao nhiêu người, bò trườn kêu thảm rồi hối hả chạy về phía hai bên đường.

Trong chớp mắt, con đường này đã thông suốt trở lại.

“Tam Hà Bang uy phong thật lớn, cách làm việc cũng bá đạo quá!”

Trong đám người, đột nhiên có người hừ lạnh: “Nhưng mà, hôm nay Ngô Lục ta không chỉ muốn đi vào, còn muốn lên núi! Ta muốn nhìn xem, các ngươi có thể làm gì ta?”

“Hả?”

Sử Lượng đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một cái bóng xám nhảy ra khỏi đám người, chân đạp đầu người, trở mình một cái đã lướt qua đám đông đang chặn đường, thân ảnh lóe lên, ngay lập tức biến mất ở hướng quan đạo.

“Là quỷ ảnh Ngô Lục!”

Ở bên cạnh Sử Lượng, một vị nam tử xấu xí mở miệng: “Mặc dù người này võ nghệ rất kém, nhưng khinh công lại thuộc vào hàng nhất lưu. Không ngờ, hắn cũng dám leo lên xem náo nhiệt.”

“Hề hề…, không phải Tam Hà Bang các ngươi to mồm lắm sao, sao không đi ngăn hắn lại?”

Trong đám người, có người mở miệng cười lạnh.

  ”Vù...”

Tiếng gió rú lên.

Một tên nam tử gầy còm đang núp trong đám người bổng cứng người lại, ở trên cổ của hắn đã nhiều thêm một thanh phi tiêu, mà từ thanh phi tiêu này, máu tươi dạt dào chảy xuống.

“Uỳnh!”

Thi thể ngã xuống đất, làm cho đám người này kinh hãi lui về phía sau.

Chỉ một lát, trong sân hoàn toàn yên tĩnh.

“Ta không cản được Quỷ Ảnh, nhưng những người bất nhập lưu như các ngươi, Tam Hà Bang của chúng ta, còn không để vào mắt!”

Vị nam tử xấu xí kia thu phi đao về, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người, những nơi mà hắn liếc qua, người nơi đó đều cúi đầu xuống.

“Hừ!”

Sử Lượng hừ lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu mở đường, một đoàn người thúc ngựa, chạy thẳng đến phương xa.

“Xuyyyyyy...”

Đường núi Ngọc Bình Phong.

Sử Lượng kéo nhẹ dây cương, vẻ mặt âm lãnh nhảy xuống ngựa, những người khác thì đi sát phía sau.

Ở trước mặt bọn họ không xa, xuất hiện mấy bộ thi thể đã biến thành màu đen đang nằm trên đường núi này, từ trang phục của bọn họ, thì có thể đoán được đây là người của Tam Hà Bang.

Ở bên cạnh bọn họ, còn có một vài con rắn độc Ngũ Thải Ban Lan chậm chạp bò dưới đất, liên tục thè lưỡi, phát ra âm thanh “Híz-khà zz Hí-zzz“.

“Đinh...”

Âm thanh kim loại va vào nhau, sau lưng của Sử Lượng, vị nam tử xấu xí kia chuyển động mười ngón tay, những thanh phi đao sắc bén liên tiếp xuất hiện, nhanh như chớp chuẩn xác găm những con rắn độc này vào đá núi.

Sử Lượng đảo mắt qua thi thể, buồn bực nói: “Tào Khang đâu?”

Những con rắn độc này chuyển động rất chậm chạp, đối với những nội khí cao thủ ngũ quan nhạy bén như bọn họ, thì chúng không hề có chút lực uy hiếp nào, và sẽ sẽ càng không thể đụng vào người đã đả thông Thập Nhị Chính Kinh như Tào Khang.

“Ở chỗ này!”

Một người chỉ về rừng cây bên cạnh, rồi cẩn thận từng ti từng tí nhảy vào, đem một cỗ thi thể kéo ra.

Thi thể này sắc mặt cũng đen kịt, nhưng vết thương chí mạng của hắn lại là một dấu móng tay của ngay ngực.

Có người chần chờ mở miệng: “Hổ Trảo Công?”

“Hổ Trảo Công có thể giết hắn?”

Sử Lượng trợn mắt lên, tức giận liếc người kia một cái: “Xem ra, hôm nay xuất hiện không ít kẻ liều mạng nhỉ, ngay cả người của Tam Hà Bang cũng dám trêu chọc!”

Hổ Trảo Công chỉ là một công pháp bất nhập lưu, mà có thể giết chết Tào Khang, thì người này tuyệt đối không đơn giản.

Mà sở dĩ dùng Hổ Trảo Công, là do hắn không muốn lộ thân phận của mình mà thôi.

“Xử lý một chút, rồi truyền tin vào trong bang.”

Trầm mặc một lát, Sử Lượng mới buồn bực nói: “Kim Thủy, Tôn Hằng, hai người các ngươi chặn đường này lại.”

“Vâng!”

Đường núi này vốn bị mấy cây đại thụ che lại, nhưng bây giờ, mấy cây này đã bị người ta nhổ đi.

Tôn Hằng đi tới bên cạnh một cây đại thụ, tay của hắn chúi xuống dưới, cơ thể phát lực, đột nhiên nhấc lên, cây đại thụ dài mấy mét này kia, lập tức bị hắn dùng một tay bứng lên, tiện tay ném đi, nằm chắn giữa đường.

“Tôn huynh đệ, thần lực a!”

Kim Thủy là vị nam tử xấu xí kihi nãy, thông thạo ám khí, nhìn thấy Tôn Hằng đại triển thần uy, hai mắt sáng lên, cười nói: “Huynh đệ cũng giúp ta một chút, tí nữa xong việc ta mời ngươi một bữa!”

“Kim huynh khách khí!”

Tôn Hằng tùy ý cất bước, muốn tiến lên hỗ trợ.

“Cạch leng keng...”

Ngay lúc này, trên đường núi, đột nhiên có tiếng va chạm vang lên, một đội người mang theo mấy cái hòm gỗ, xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.

“Người đến là ai?”

Kim Thủy nghiêm mặt, không vội nhấc đại thụ lên, trong tay của hắn đã xuất hiện hai thanh phi đao.

Người đối diện cũng nhìn thấy hắn, lúc này dừng bước lại. Dẫn đầu là một vị đại hán râu quai nón rậm rạp vẫy tay về phía này: “Huynh đệ, người một nhà!”

“A! Vậy hỏi thanh phi đao của ta xem có phải người một nhà không nhé.”

Kim Thủy mặt không đổi sắc: “Thuyền Hành Tam Hà Thủy!”

  “...”

“Bà ngoại nó, các huynh đệ, theo ta tiến lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.