Editor: Wave Literature
“Người trẻ tuổi, ta thừa nhận là việc ngươi không chết vượt ngoài dự liệu của ta, nhưng mà…”
Ngã Bách Độc ngồi xổm trên cây cười lạnh: “Ngươi cho rằng như vậy là có thể mở miệng uy hiếp ta, vậy thì ngươi quá để mắt mình rồi!”
Trong khi nói chuyện thì chân khí trên người của hắn tỏa ra.
Chân khí đen kịt, vờn quanh bốn phía, giống như một con rết độc to lớn, giương nanh múa vuốt, khiêu khích Tôn Hằng.
Nó tỏa ra uy áp khủng bố, khiến cho những cây cối xung quanh cúi đầu xuống, khí độc tràn ra ngoài, cũng làm cho lá cây bắt đầu héo rũ, tàn lụi.
Bách Độc Chân Công!
Độc công trong thiên hạ, thì không thể không kể đến Cổ Thần Công, nhưng nổi danh nhất, lại là Bách Độc Giáo đến từ biên giới của Đại Ung và Lương Quốc!
Rốt cuộc, tuy Cổ Thần Tông luyện động, nhưng chủ yếu vẫn là nuôi cổ.
Độc, chỉ là phụ trợ.
Mà Ngã Bách Độc, địa vị của hắn trong Bách Độc Giáo, chỉ thua giáo chủ hiện tại mà thôi!
“Độc công!”
Tôn Hằng mặt không đổi sắc nhìn Ngã Bách Độc không ngừng đề thăng công lực của mình, hai tay của hắn chỉ đặt lên chuôi đao, nói: “Ta cũng muốn mở mang kiến thức xem độc công của các hạ như thế nào.”
Khí thế của hắn vững như núi cao, dưới uy áp khủng bố của Ngã Bách Độc, vẫn có thể đứng yên tại chỗ, không chút sứt mẻ, thậm chí còn toát ra một loại áp lực to lớn, áp tới đối phương.
“Tiên Thiên Trung Kỳ!”
Hai mắt của Bách Độc Tẩu híp lại, lạnh lùng nói: “Đúng là ta có coi thường ngươi một chút. Xem ra, lúc trước ta nên diệt cỏ tận gốc mới đúng, bây giờ để lại hậu họa thế nào!”
“Đã muộn!”
Vù!
Bóng người trong sân lóe lên, một ánh đao đã xẹt qua giữa hai người, đột nhiên xuất hiện trên chân khí hình rết độc kia.
Tôn Hằng cũng không muốn nói nhảm nhiều, sát khí trong lòng hắn dâng lên, động thủ, đao nhanh như chớp!
Trường đao xé gió, khí tức sắc bén lao tới, con rết bằng chân khí của Ngã Bách Độc đã hiện ra một vết nứt.
Tốc độ của Tôn Hằng đã rất nhanh.
Thân thể cường hãn, khiến cho mỗi lần xuất thủ của hắn giống như pháo bay ra khỏi nòng súng,
Uy năng cũng rất kinh người.
Lúc này, cái áo choàng giúp hắn có thể di chuyển nhẹ nhàng không tiếng động trong gió, tốc độ lại mau kinh người, trường đao chém ra, thậm chí tiên thiên trung kỳ cao thủ như Ngã Bách Độc cũng không thể kịp phản ứng.
“Tê...”
Ánh đao bay tới, con rết màu đen kia phản ứng chậm một nhịp, nó đột nhiên bay tới, ngàn chân cuốn động, giương nanh múa vuốt mãnh liệt nhào tới.
Cơ thể của Ngã Bách Độc như độc trùng, vặn vẹo biến hình trên cành cây kia, con rết độc múa chân, đụng vào trường đao.
“Đinh...”
Một tiếng vang nhỏ, nhưng trong tiếng vang này hai bên đã va chạm hơn vài chục lần.
Con rết độc bằng chân khí này, va chạm với đao của Tôn Hằng, hóa thành vô số khí độc tràn ra bên ngoài, đao của Tôn Hằng cũng hơi hơi nghiêng, ánh sáng trở nên ảm đạm.
Chân khí đen kịt kia, ép tới những cành cây xung quanh, giống như một con thú lớn, trong chớp mắt gặm mất một khối của cây cối.
“Ong...”
Trong sân, ánh đao ảm đạm kia, đột nhiên sáng rõ.
Ánh đang sáng rực lên, một chia làm bảy, bảy hóa thành bốn mươi chín, ánh đao bay đầy trời, trong chớp mắt đánh vào trên mặt đất!
Nơi nào ánh đao đi qua, thì nơi đó chỉ còn lại sát cơ lăng lệ.
Bóng người của Tôn Hằng, cũng như một con rồng giương nanh múa vuốt, bay lên không trung, gầm thét vây Ngã Bách Độc vào bên trong.
Vân Long Thất Biến!
Nhưng tốc độ quá nhanh, khiến cho Tôn Hằng không thể thao túng cơ thể một cách hoàn mỹ được, cho dù là Vân Long Cửu Biến, cũng chỉ có thể thi triển ở mức bình thường mà thôi.
Thân thể cường hãn, hóa thành sức bật khủng bố, mang theo trường đao sắc bén, có thể cắt gọt mọi thứ.
Đại thụ, dưới ánh đao bay đầy trời này, nhanh chóng rạn nứt, hóa thành vô số mảnh gỗ vụn, bay tán loạn khắp nơi.
“Bành!”
Một tiếng trầm đục vang lên, dưới sự bao bọc của ánh đao, thì chân khí của Ngã Bách Độc, bùng nổ thành sương mù.
Vô số sợi tơ, rậm rạp chằng chịt phóng về phía bốn phương tám hướng, rồi lại xuyên vào lòng đất hơn một trượng, cứng rắn chống đỡ một đao này của Tôn Hằng.
Thiên Chu Vạn Độc Thủ!
Bên trong chưởng pháp tinh diệu này, còn bao hàm cả tuyệt độc, ăn mòn chân khí của đối thủ, bám vào thân trường đao, không ngừng va chạm với nhau, không ngừng lan tràn vào cơ thể Tôn Hằng.
Chỉ tiếc, Tôn Hằng đã Bách Độc Đoán Kim Thân, thân thể hắn đã được nhiều loại độc dược đánh bóng, sớm không còn quan tâm độc công của lão nữa!
Vân long rít gào, cuốn đầy trời mây.
Vô số ánh đao bay khắp sân, khí tức sắc bén, làm cho người khác không dám nhìn thẳng, đại thụ, đá núi, trong chớp mắt bị chém thành nhiều mảnh.
Ánh đao như lốc xoáy, vây Ngã Bách Độc vào bên trong, điên cuồng lôi kéo hắn, Thiên Chu Vạn Độc Thủ, đã bị ánh đao của Tôn Hằng chèn ép.
Trong ánh đao, sắc mặt của Ngã Bách Độc xanh mép.
Sự cường hãn của Tôn Hằng, vượt quá dự liệu của hắn rất nhiều.
Thậm chí, từ sức mạnh khủng bố trong ánh đao kia truyền ra, cũng khiến hắn cảm thấy kinh hãi, mỗi một lần va chạm, đều khiến cho máu tươi trong cơ thể hắn xao động, không thể điều khiển được.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi giao thủ, hắn đã rơi vào trong hiểm cảnh!
Sự cường đại của Tôn Hằng, làm cho hắn cho rằng mình đang đối mặt với mấy vị tiên thiên hậu kỳ ở sâu trong núi vậy!
Mà cơ thể của Tôn Hằng, cũng kháng độc công của hắn, để hắn nhớ tới một môn công pháp mà mình đã ngấp nghé từ lâu.
Bách Độc Đoán Kim Thân!
“Cổ Thần Kinh ở trong tay của ngươi?”
Ngã Bách Độc giận dữ, ngày đó trong khi mình bị Thiên Hạt Cổ truy sát, tên này lại chạy vào trong sơn sốc, tìm được cuốn sách mà chính mình muốn cũng không được Cổ Thần Kinh!
“Được, rất giỏi!”
“Như vậy, ta có thể tập hợp đủ Vạn Độc Châu, Cổ Thần Kinh rồi!”
Hắn kêu khẽ một tiếng, bên hông của hắn, cái túi bằng da thú kia đột nhiên mở ra.
Từng bóng đen bay từ trong đó ra, trong thời gian ngắn cấu thành một bộ giáp, bao phủ lấy người của hắn.
Bộ giáp kia không lớn, nhưng lại giống như không có đáy, liên tục có những bóng đen bay ra từ trong đó.
“Ong..ong... Ong..ong...”
Tiếng vỗ cánh, vang vọng bốn phương.
Thiên Hạt Cổ!
Chừng trên trăm con Thiên Hạt Cổ tụ vào một chỗ, bao phủ Ngã Bách Độc.
“Chém!”
Sắc mặt của Tôn Hằng tái đi, đao trong tay của hắn chuyển động nhanh tới cực hạn.
Vô số ánh đao, bao phủ khắp hu đất này, rồi đột nhiên lao về phía trung tâm, còn có rất nhiều tia chớp điện, lan tràn vào trong đó.
“Sát... Sát...”
Ánh đao điên cuồng cắt gọt, đám Thiên Hạt Cổ kia liên tục bay tới, lấy thân thể của mình ngăn cản ánh đao, mặc dù chúng bị chém thành nhiều mảnh, nhưng vẫn liều chết thủ hộ Ngã Bách Độc.
“Bành!”
Quầng sáng màu bạc lóe lên, quầng sáng này được tạo bằng ánh điện, nổ bung ra trong rừng, chiếu rọi một phương.
Một bóng đen, cũng từ bên trong bay ra bên ngoài, té lùi về sau hơn mười mét.
“Răng rắc... Răng rắc...”
Vô số thi thể của Thiên Hạt Cổ, rớt xuống dưới đất, mà nhiều hơn, thì là tiếng kêu ong ong trên bầu trời.
Đám Thiên Hạt Cổ này, mỗi một con cứng rắn không thua gì được rèn bằng tinh kim, khó thể chém chết!
Ở bên trong chúng, sắc mặt của Ngã Bách Độc đã trắng bệch, cơ thể hắn bủn rủn, toàn thân hư thoát vô lực, nhưng hắn cũng không có tổn thương gì cả!
Tôn Hằng đứng ở phương xa, nhìn thấy cảnh này cũng hơi hơi tái mặt.
Hắn không ngờ, một kích toàn lực của mình, vậy mà không thể giết được hắn!
Hơn nữa, hắn còn có thể điều khiển Thiên Hạt Cổ?
Phải biết rằng, cho dù Tôn Hằng có được Cổ Thần Kinh, cũng phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới nắm được phương pháp thuần hóa những con Thiên Hạt Cổ này.
Hơn nữa, khả năng thành công còn rất thấp!
Tại sao Ngã Bách Độc lại làm được?
Từ khi hắn bị Thiên Hạt Cổ truy sát, cho tới bây giờ chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Tôn Hằng rất khó hiểu, nhưng dù sao, bây giờ cũng không phải là lúc hắn tìm hiểu những thứ này.
“Ong..ong... Ong..ong...”
Trong sơn cốc, tiếng ong ong kêu đầy trời, tất cả Thiên Hạt Cổ bay lên trời.
“Ong...”
Hơn ngàn con Thiên Hạt Cổ tụ vào một chỗ, giống như một đám mây đen, cánh chúng vỗ tới vỗ lui, lúc này có một luồng sóng âm vô hình, nện xuống người Tôn Hằng.
“Vù!”
Cơ thể Tôn Hằng nhanh như điện, chớp mắt chạy được hơn bốn mươi mét, mà sau lưng hắn, sóng âm hội tụ lại, quét tới người hắn.
Giống như có một người cầm một khẩu súng máy khổng lồ, từ trên không bắn xuống mặt đất!
Trên đường đi, sóng âm phá vỡ cây cối, đập nát đá núi, sóng âm mênh mông cuồn cuộn, trong chớp mắt quét ra một đường rãnh thật sâu trên đất.
Áo choàng sau lưng Tôn Hằng bay phấp phới, cơ thể hắn gần như kề sát mặt đất, một bước đi hơn mười mét, bay về phía xa xa.
Thiên Hạt Cổ điên cuồng đuổi theo, nhưng không đuổi kịp tốc độ của hắn!
...
Phía xa xa, có hai bóng người cầm theo một con côn trùng kỳ lạ, nhìn về bên này.
Chính là người của Võ Minh Ti Hư và Chư Cát Bạch.
“Chỉ có một mình, lại trúng kịch độc, vậy mà cũng dám chạy vào sâu như vậy?”
Chư Cát Bạch chống cằm, nhỏ giọng nói: “Trong này, coi như là ngươi và ta, cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chẳng lẻ hắn không muốn sống nữa sao?”
“Hắn đang tới đấy.”
Ti Hư nhìn tần suất đập cánh của con côn trùng trong tay mình, chậm rãi nói: “Đi thôi, xem có chặn được hắn không.”