Ly Thiên Đại Thánh

Chương 249: Chương 249: Mười ngày ước hẹn




Editor: Wave Literature

Trên lầu hai khách sạn, sắc mặt của Tôn Hằng trở nên âm trầm khi nhìn thấy ba người Từ Tử Tấn đi vào quán rượu đối diện.

Chẳng biết từ khi nào, Cơ Linh Ân đã đi sau bọn họ, đi vào trong quán rượu.

Nhưng chỉ một lát sau, Cơ Linh Ân liền chạy qua với Tôn Hằng.

“Ngươi giết em vợ của Từ Tử Tấn?”

Cơ Linh Ân tiếc hận nói ra, dường như hắn vừa mới biết được tin này, liên tục lắc đầu: “Hắn là tiên thiên hậu kỳ cao thủ, nhưng chỉ có một thê tử mà thôi, nên ngươi cũng đoán được hắn yêu thương thê tử mình bao nhiêu.”

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, đứng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ta chỉ tự về mà thôi.”

“Ta tin tưởng Tôn huynh đệ.”

Cơ Linh Ân gật đầu, nói: “NHưng mà, ngươi giết em vợ của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Tôn Hằng im lặng không nói.

Cửu Ấn Tông truyền thừa từ nhiều năm, tiên thiên công pháp không thiếu, Cửu Ấn Quyết lại giống như một môn công pháp mạnh như gian lận vậy.

Tuy hắn mạnh, nhưng hắn đánh không lại Từ Tử Tấn.

Nhưng liều mạng cược một lần, cũng không phải là không có phần thắng!

Tôn Hằng yên lặng cảm ngộ Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí đang từ từ sinh ra trong cơ thể của mình, sau đó sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi cũng biết rõ.”

Cơ Linh Ân vẫn mở miệng: “Nếu như không phải lần vừa nãy bọn họ nóng vội vây giết ngươi ở gần Lạc Thạch Trấn, thì ta sợ bây giờ ngươi đã thành một bộ thi thể rồi!”

Đúng thật, lần này mấy người Từ Tử Tấn hơi coi thường Tôn Hằng, Tôn Hằng vừa mới ra khỏi thành, bọn họ đã vây giết rồi.

Nếu như xa thêm chút nữa, thì khả năng Tôn Hằng có thể trốn được, tuyệt đối không cao!

Mặc dù tốc độ của hắn nhanh, nhưng nếu để Từ Tử Ấn kết ấn gia tăng tốc độ, thì cũng chưa biết ai nhanh hơn ai.

Tôn Hằng nhìn đối phương, nói: “Cơ cô nương này, không phải ngươi tới đây chỉ để chọc quê ta chứ?”

“Đương nhiên không phải rồi!”

Cơ Linh Ân nở nụ cười, nói: “Hoàn toàn ngược lại, ta đến đây, để chỉ cho Tôn huynh đệ một con đường sáng.”

“Xin lắng tai nghe!”

Tôn Hằng chắp tay,

Trong lòng đã suy đoán.

“Tuổi Tôn huynh đệ còn trẻ, mà thực lực đã mạnh mẽ như vậy rồi. Nhân tài khó gặp, nếu như gặp nạn như vậy, thì không ổn.”

Cơ Linh Ân vỗ tay nhẹ một cái, nói: “Bách Hoa Tông của chúng ta không muốn thấy cảnh thiên tài tàn lụi, ta nguyện đứng ra giảng hòa chuyện của Tôn huynh đệ và Từ Tử Tấn, được không?”

Tôn Hằng nhíu mày: “Từ Tử Tấn có chịu không?”

“Mặt mũi của Bách Hoa Tông, coi như là Từ phó tông chủ, cũng phải nể mấy phần.”

Cơ Linh Ân cười tự tin, tiếp tục nói: “Có điều, nếu như khi không lại đi làm chuyện này, Bách Hoa Tông của chúng ta, cũng không muốn vì một người ngoài, mà đặt cược cả danh dự của mình.”

Tôn Hằng trầm tư một lúc, nói: “Cơ cô nương muốn ta gia nhập Bách Hoa Tông?”

“Nhân tài như Tôn huynh đệ, Bách Hoa Tông cầu còn không được!”

Cơ Linh Ân cười nói: “Không biết, Tôn huynh đệ có hứng thú với chức trưởng lão của Bách Hoa Tông không?”

“Trưởng lão?”

“Không sai!”

Cơ Linh Ân gật đầu, nói: “Bách Hoa Tông chúng ta vì muốn kêu gọi nhân tài, nên mới lập ra chức trưởng lão.”

“Trưởng lão là chức quan nhàn nhã, bình thường không có chấp hành công việc của bang, cho dù xuất thủ, thì Bách Hoa Tông của chúng ta cũng trả thù lao.”

Tôn Hằng gật đầu, giống như khách khanh của Tam Hà Bang, địa vị cao, mà bình thường cũng chẳng cần làm gì.

Hắn lập tức hỏi: “Nếu như trưởng lão có chuyện, thì Bách Hoa Tông có xuất thủ tương trợ không?”

“Đương nhiên.”

Cơ Linh Ân gật đầu, nói: “Nhưng mà, trưởng lão của phải cống hiến nhiều, chứ không thì Bách Hoa Tông chúng ta thua lỗ thì sao.”

Xem ra, cho dù là trưởng lão, cũng không chỉ huy được người của Bách Hoa Tông, quan hệ hai bên giống như quan hệ hợp tác vậy.

Có điều, Tôn Hằng cũng không nói gì thêm.

Hắn chỉ về quán rượu đối diện, nói: “Nếu như ta đồng ý làm trưởng lão của Bách Hoa Tông, thì ngươi có thể giải quyết được phiền toái ngoài kia cho ta không?”

“Chúng ta sẽ nổ lực hết sức!”

Cơ Linh Ân gật đầu, nhưng lại không dám đảm bảo.

“Như thế còn đỡ hơn không có gì.”

Tôn Hằng thử hỏi thăm dò, nói: “Cơ cô nương giải quyết hộ ta vấn đề bên ngoài, thì ta sẽ đồng ý làm trưởng lão của Bách Hoa Tông.”

“Chuyện này...”

Cơ Linh Ân trầm tư không trả lời ngay.

Một lát sau, nàng mới chậm rãi gật đầu, nói: “Cũng được! Tôn huynh đệ tạm nghỉ đi, ta đi một chút rồi trở về sau.”

...

Tuy nói là một chút, nhưng lần này Cơ Linh Ân đi mất mấy tiếng mới trở lại.

Quán rượu đối diện người tới người đi, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có âm thanh ồn ào náo động lọt vào tai Tôn Hằng, cho tới khi sắc trời đen kịt, mới yên tĩnh trở lại.

Mà Tôn Hằng, tựa hồ cũng quên việc này, khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường, yên lặng vận khí hô hấp, khôi phục thương thế trên người.

Một chưởng cuối cùng của Từ Tử Tấn, cũng rất khó chịu!

Kinh mạch đau đớn, cơ bắp sưng đỏ, không dưỡng thương ba năm này, thì còn lâu mới khôi phục được.

“Cộc cộc…”

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của Tôn Hằng.

“Vào đi!”

Tiếng kẽo kẹt của cửa gỗ vang lên, Cơ Linh Ân mệt mỏi bước vào trong phòng.

Tôn Hằng đứng thẳng dậy, phất tay đốt lửa, nhìn về phía đối phương, nói: “Thế nào?”

“Không ổn!”

Cơ Linh Ân thở dài, bước tới trước bàn, cầm bình trà đã nguội lạnh từ lâu lên, rót vào trong bụng.

Tôn Hằng đứng ở bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, hơi thở vững vàng, yên lặng chờ đối phương nói.

“Tính nhẫn nại của Tôn huynh đệ thật tốt.”

Thái độ của Tôn Hằng, khiến cho Cơ Linh Ân lắc đầu thở dài, trong suy nghĩ của nàng, đây là một chuyện liên quan tới sống chết!

Gặp nguy không loạn, đấy mới là đại trượng phu!

Sau khi uống xong trà, Cơ Linh Ân cất bước đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn về phía quán rượu đối diện.

“Thái độ của Từ Tử Tấn rất cứng rắn, vượt khỏi dự liệu của chúng ta.”

Lông mày của nàng co rụt lại, nói: “Cho dù tông chủ đã ra mặt cầu tình, nhưng cũng không thể thuyết phục được hắn.”

“Hắn định làm như thế nào?”

Sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống.

“Hắn muốn cá cược với ngươi!”

Cơ Linh Ân quay đầu, nghiêm mặt nhìn Tôn Hằng: “Hắn muốn ngươi ra khỏi Lạc Thạch Trấn, vào sâu trong Uyên Sơn, nếu như ngươi có thể trốn khỏi sự truy sát của hắn trong mười ngày, thì hắn sẽ xóa bỏ ân oán!”

“Nếu như không thể...”

Nếu như không thể, thì không cần nói cũng biết.

“Mười ngày?”

Tôn Hằng hít mắt lại, rơi vào trong trầm tư.

Tiền đặt cược rất có lợi với hắn, dù sao Uyên Sơn cũng rất to lớn, cứ chui đại vào trong, thì ai có thể tìm thấy được.

Tìm một người ở nơi to lớn như Uyên Sơn, khác gì mò kim đáy bể đâu.

Nhưng đối phương có thể đặt cược như vậy, thì hẳn là bọn họ đã chắc thắng.

Quả nhiên, Cơ Linh Ân buồn bực nói: “Cửu Ấn Tông nuôi một loài chim trong Uyên Sơn, rất giỏi đánh hơi người khác, coi như là thuật ẩn thân của người tu pháp, cũng không cách nào trốn khỏi nó.”

“Cho nên, chỉ cần ngươi rời khỏi Lạc Thạch Trấn, là không thể thoát được sự truy sát của Từ Tử Tấn.”

“Ừ.”

Tôn Hằng yên lặng gật đầu.

Tuy nói là như vậy, nhưng Từ Tử Tấn đâu có ngờ tới một chuyện, Tôn Hằng có tảng đá kỳ lạ kia, có thể tiến vào Tuyệt Linh Chi Địa mà không có việc gì.

Chỉ cần chui vào trong Tuyệt Linh Chi Địa.

Tôn Hằng cũng không tin, Từ Tử Ấn có thể làm gì được hắn!

“Tôn huynh đệ có tính toán gì không?”

Cơ Linh Ân lo lắng nhìn Tôn Hằng: “Nếu như Tôn Hằng không chắc, thì chúng ta có thể bàn điều kiện khác.”

“Không cần!”

Tôn Hằng khoát tay, nói: “Ta đồng ý!”

“Nhưng mà, ta cũng phải dưỡng thương, bảy ngày, sau bảy ngày chúng ta bắt đầu đánh cược có được không?”

“Đương nhiên không có vấn đề gì rồi!”

Cơ Linh Ân gật đầu, nhưng nàng lại ân cần nói tiếp: “Tôn huynh đệ chắc thắng chứ?”

Tôn Hằng nói: “Hẳn là không có vấn đề gì.”

“Như vậy sao!”

Cơ Linh Ân chống cằm suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Bách Hoa Tông của chúng ta có một môn bí pháp, có thể gia tăng tốc độ lúc cần thiết, tí nữa ta sẽ cho người đưa tới, thứ này cũng giúp cho Tôn Hằng tăng thêm một chút phần thắng.”

“À, còn đưa thêm một ít đan dược trị thương chứ.”

“Chuyện này…, hình như có chút không ổn?”

Tôn Hằng chần chờ nói.

Thái độ của đối phương ân cần như vậy, khiến cho Tôn Hằng không quen.

Dù sao hai người chỉ gặp mặt vài lần, thái độ của Cơ Linh Ân, dưới góc nhìn người của Tôn Hằng, thì có hơi quan tâm quá mức.

Ha ha…, Tôn huynh đệ cũng không cần phải khách khí, ngươi còn nhớ chuyện lúc trước Cơ Linh Ân nói không?”

Cơ Linh Ân cười cười, nói: “Với tư cách là trưởng lão, thì chuyện như vậy ngươi không thể từ chối được. Những vật này, coi như là trả trước thù lao mà thôi.”

Nếu như đối phương đã nói tới đây, thì Tôn Hằng cũng không có lý do gì để từ chối cả.

Hắn lập tức chắp tay ôm quyền: “Nếu như vậy,thì tại hạ cảm ơn nhé!”

Cơ Linh Ân cười nói: “Về sau đều là người một nhà, hà tất phải khách khí như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.