Chỗ ở của Tôn Hằng, vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước.
Bàn ghế, không nhiễm một hạt bụi.
Không có trang trí tiên hoa, đồ sứ áo gấm áo bông, chỉ có mấy quyển sách, sắp xếp chỉnh tề lên nhau.
Không trà, không rượu, không có mỹ nữ làm ấm giường.
Giống như một nhà sư khổ hạnh tu luyện vậy, không chủ động mua thêm đồ vật khác.
Nhưng mặc dù vậy, vẫn có người ra sức quét dọn căn phòng.
Mặc dù là góc phòng, hay là chỗ tối, phàm những nơi có bụi bẩn, thì nàng đều lau chùi sạch sẽ.
“Không cần lau!”
Tôn Hằng nhìn thấy Sơ Hạ bận rộn lau chùi như vậy, không khỏi lắc đầu, giơ tay ngăn nàng lại: “Thời gian này chắc ta cũng không ở chỗ này nữa, nên dù có quét dọn sạch sẽ, cũng vô dụng thôi.”
“A!”
Sơ Hạ ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp của nàng còn lấm tấm mồ hôi, hai tay cầm khăn vẫn lau chùi qua lại: “Vậy Tôn đại ca muốn đi đâu? Mặc dù không người ở nhưng vẫn phải lau nha! Dù sao ta cũng rãnh không có việc gì, có thời gian thì ta sẽ qua đây giúp ngươi lau dọn.”
“Ngươi đừng có làm như mình thân thiết với Tôn đại ca như vậy!”
Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài vang lên, Ngọc Châu cầm một hộp gỗ bước vào trong phòng, đầu tiên nàng nhìn Tôn Hằng rồi nhoẻn miệng cười, sau đó lạnh như băng nhìn Sơ Hạ: “Xem ra ngươi rất rãnh rỗi nha, chắc ta phải về báo cho nhị phu nhân một tiếng, để nàng tăng thêm công việc cho ngươi!”
Thấy được người đi tới, Sơ Hạ tái mặt đi, lắp bắp mở miệng: “Ngọc… Ngọc Châu tỷ tỷ, ngươi cũng tới sao.”
“Ngươi có thể tới, thì sao ta lại không thể tới!”
Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, nàng đảo mắt qua khăn lau trên tay Sơ Hạ, biểu tình chán ghét: “Trên sách nói, mọi người hãy tự hiểu lấy bản thân mình thế nào, ta thấy dường như ngươi không rõ đạo lý này thì phải! Hơn nữa, một đại cô nương như vậy, mà không biết xấu hổ chạy qua nhà người khác, làm những việc như vậy, ngươi còn biết xấu hổ không vậy!”
“Nhị… Ngọc Châu.”
Tôn Hằng khẽ lắc đầu: “Đừng nói khó nghe như vậy, Sơ Hạ giúp ta dọn dẹp như vậy, ta rất cảm kích.”
“Chỉ có điều…”
Hắn hơi hơi xoay người, nhìn về phía Sơ Hạ: “ở chỗ của ta cũng không phải thu dọn gì nhiều, nên ngươi cũng không cần phải như vậy.”
“Tôn Đại Ca.”
Sơ Hạ ngẩng đầu, sắc mặt của nàng đã biến thành trắng xám khó coi, thần sắc của nàng hơi hoảng hốt, cung kính hành lễ với Ngọc Châu: “Ngọc Châu tỷ tỷ, nếu như ở nơi này đã không còn chuyện gì của ta, thì ta … Ta đi về trước vậy.”
“Hừ!”
Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm lấy Sơ Hạ, mà Sơ Hạ thì sợ hãi cúi đầu chầm chậm bước ra ngoài.
Chờ cho tới khi bóng lưng của nàng biến mất, thì Ngọc Châu mới quay mặt lại, nhìn Tôn Hằng rồi oán trách nói: “Tôn đại ca, ta biết ngươi là người tốt, nhưng cũng đừng nhân nhượng nàng như vậy! Loại người như nàng, được một bước lại muốn tiến thêm một bước, nếu như hôm nay ngươi không đuổi nàng đi, thì ngươi có tin ngày mai nàng chui vào trong chăn của ngươi không?”
Tôn Hằng cạn lời: “Ngươi quá lời rồi!”
“Không quá lời chút nào!”
Ngọc Châu trợn trắng mặt, giọng của nàng khinh bỉ: “Lúc trước, khi Sơ Hạ ở thị trấn, chẳng phải nàng leo lên Trần thiếu gia sao? Loại người như nàng, không chừng đã không còn trong sạch nữa rồi!”
“Tôn đại ca, bây giờ ở trong bang ngươi là người chạm tay có thể bỏng, cho dù… cho dù muốn nữ nhân, thì phải môn đăng hộ đối, làm sao có thể muốn loại rách rưới như nàng ta được!”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt của Ngọc Châu, thoáng đỏ lên, mà nhiều hơn sự ngượng ngùng này là sự tức giận với Sơ Hạ.
“Ngươi ngày càng quá lời rồi!”
Tôn Hằng khẽ nhíu mày, không muốn bàn về chủ đề này nữa: “Ngồi xuống đi. Với lại, lần này ta có thể gặp được bang chủ và nhị phu nhân, cũng nhờ vào sự giúp đỡ của ngươi.”
“Tôn đại ca, ngươi còn khách khí với ta làm gì. VỚi lại, cho dù ta không có nhắc tới, thì nhị phu nhân, cũng muốn gặp ngươi.”
Ngọc Châu hé miệng cười cười, hai mắt to tròn sáng lên: “Mười lăm tuổi nội khí, về sau tiền đồ của Tôn đại ca không thể đoán được nha!”
Vừa nói nàng vừa đem hộp gỗ trong tay đẩy về phía trước: “Đúng rồi, đây là lễ vật của ta, mặc dù không đáng tiền, nhưng dù sao cũng làm tâm ý của ta.”
“A!”
Tôn Hằng cười tiếp nhận: “Là cái gì?”
Ngọc Châu thần thần bí bí nói: “Tôn đại ca cứ mở ra nhìn đi.”
“Vậy ta phải nhìn kỹ mới được.”
Tôn Hằng mở ra hộp gỗ, hai mắt của hắn nhẹ nhàng nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Ngọc Châu, gật đầu nói: “Ngươi có tâm, cám ơn!”
“Chỉ cần Tôn đại ca thích là được!”
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tôn Hằng, Ngọc Châu không nhịn được mà mỉm cười: “Cái sáo huân này, là ta mua được của một người bán rong ở phố nam. Loại nhạc khí này, cũng rất hiếm thấy, lúc đấy ta lơ đãng nhìn qua, liền mua về.”
“Cảm ơn!”
Tôn Hằng cầm lấy cái sáo huân trong hộp gỗ, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái: “Cái này tốt hơn cái sáo của của ta rất nhiều.”
“Vật à! Ngươi quên đây là nơi nào sao.”
Ngọc Châu lắc lư cơ thể, giọng của nàng kiêu ngạo: “Quận thành, thứ gì cũng tốt hơn Thanh Dương Trấn, bất kể là đồ ăn hay quần áo.”
“Ừ...”
Nàng ngừng lại một chút, sau đó ôn nhu nói: “Tôn đại ca, hay là ngươi cứ kêu ta là Nhị Nha đi, dễ nghe hơn cái tên Ngọc Châu này nhiều.”
Tôn Hằng gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, hắn có thể nhìn ra được sự giống nhau trong ánh mắt của nàng và Sơ Hạ.
Trong phút chốc, Tôn Hằng dường như cảm nhận được thế sự biến ảo, tình người nóng lạnh.
...
Kim, đại biểu cho Bất Hủ.
Kim Thân Công, chính là công pháp có thể khiến cho cơ thể của mình thành bất hủ, tuy có hơi nói quá, nhưng quả thật công pháp này quá tinh diệu.
Cũng là môn công pháp cao minh nhất mà Tôn Hằng đang sở hữu.
Môn công pháp này có tổng cộng bảy tầng, mỗi khi tiến vào tầng thứ cao hơn, thì thực lực đều trở nên bay vọt.
Dựa theo sách miêu tả, thì tu luyện thành bảy tầng viên mãn, cơ thể gần giống như kim cương bất hoại, bách độc bất xâm, có thể tung hoành ngang dọc cảnh giới nội khí, thậm chí còn có thể chống đỡ tiên thiên cao thủ.
Đương nhiên, sự thật như thế nào, thì cũng chưa biết, bởi vì còn chưa thấy ai tu luyện tới tầng thứ bảy.
Khép sách lại, Tôn Hằng nhắm mắt trầm tư.
Môn Kim Thân Công này, chú trọng sự dung hợp của trong và ngoài cơ thể, cuối cùng thành tựu Bất Hủ Kim Thân.
Một khi thành công, thì không chỉ đao kiếm khó gây thương tổn, mà giơ tay nhấc chân, đều có cuồn cuộn sức mạnh, uy năng cường hãn.
Nếu như so sánh, thì Thập Tam Hoành Luyện cường hóa, cũng không bằng nó.
Mà theo dự đoán của Tôn Hằng, thì cường độ thân thể của hắn, đã có thể so với tầng thứ bốn viên mãn và gần đạt tới tầng thứ năm của Kim Thân Công.
Nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn còn thiếu rèn luyện, nên tương đối kém, khả năng dùng lực không bằng.
Mà vị Thiên Lực Sĩ Phùng Tử Ngọ ở Nhạn Phù Phái kia, thì tu luyện tới tầng thứ sau, nếu như vậy thì, chỉ có nội khí viên mãn, mới có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Hơn nữa, dường như người này còn học một môn chùy pháp rất cường hãn.
Mà từ trước đến giờ, ngoại trừ song chùy ra, thì Phùng Tử Ngọ còn mặc thêm giáp nặng được rèn bởi huyền thiết, chỉ nghĩ tới cảnh mà hắn xuất hiện, là có thể tưởng tượng được hắn đáng sợ đến mức nào!
Cho dù là tám vị trưởng lão của Nhạn Phù Phái, thì Thiên Lực Sĩ Phùng Tử Ngọ cũng là tồn tại số một số hai.
Điều này cũng chứng minh, ngạnh công có chỗ mạnh riêng của nó.
“Bốn tầng Kim Thân Công!”
Đặt quyển sách trên tay xuống, Tôn Hằng thở sâu một hơi, sau đó không chút do dự và cầm lấy một hạt Hoàng Long Đan, nuốt vào trong bụng.
Hơi ấm truyền lên, chạy xuôi theo kinh mạch, cuối cùng rơi vào trong đan điền.
Hoàng Long Đan được luyện thành từ mười loại thảo dược quý hiếm, tinh hoa của nó, mạnh hơn Tráng Khí Đan rất nhiều lần.
Tôn Hằng nhắm hai mắt lại, hai tay để xuống đan điền, lặng lẽ vận chuyển Thiếu Dương Thần Công, chậm rãi luyện hóa dược lực trong cơ thể.
Kim Thân Công từ tầng thứ tư trở lên, đều cần sự phụ trợ của nội khí, nếu không có nội khí cường đại, thì rất khó tu luyện.
Thừa dịp chưa nhận công việc mới, còn mấy ngày rảnh rỗi, Tôn Hằng hy vọng có thể trong thời gian này, đem Thập Tam Hoành Luyện cường hóa, chuyển thành Kim Thân Công.
Như vậy, mặc dù không có gia tăng thực lực nhiều, nhưng có thể tự bảo vệ cũng tốt hơn.
Tuy nói mình rời đi đông đường sông, thì khả năng Thiệu An động thủ với mình cũng không cao, nhưng dù sao phải đề phòng vạn nhất, nên vậy phải mau chóng gia tăng thực lực.
Mà Tôn Hằng bây giờ, đối mặt với tam lưu cao thủ, trừ khi gặp tứ đại anh kiệt của Tam Hà Bang, thì những người khác hắn đều không sợ.
Nhưng đối mặt với Thiệu An, thì vẫn kém một chút.
Cho dù có bạo phát tiềm lực, thì sợ là vẫn chưa thể uy hiếp tới đối phương.
Mà nếu như có thể đem Kim Thân Công tu luyện tới tầng thứ năm, cho dù Thiệu An bất chấp tất cả, tự mình xuất thủ, thì lúc đó Tôn Hằng đã có lực phản kháng.
Tu luyện không biết thời gain, chớp mắt đã trôi qua mấy ngày, đến thời gian phải đi nhậm chức.
Mà thiên thú tu luyện cơ thể của Tôn Hằng không để cho hắn thất vọng.
Kim Thân Công tầng thứ tư!
Thành công!