Ly Thiên Đại Thánh

Chương 118: Chương 118: Nhật ký




Mười ngày sau, Tây Phong Khẩu.

Trong hang động, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, lồng ngực hơi phập phồng, đang nhắm mắt vận chuyển công pháp.

Rất lâu sau, hắn mới mở hai mắt ra, thở dài một hơi.

Hơi thở này sắc bén như kiếm, va vào vách núi đối diện vang lên đùng đùng, đá vụn rơi xuống, lộ ra sự cường đại của ngũ tạng Tôn Hằng.

Thu hồi tư thế, Tôn Hằng đứng dậy, nhẹ nhàng cử động tay trái một chút, sau nhiều ngày tu dưỡng, thì tay trái của hắn đã không còn đáng ngại nữa, mà tổn thương kinh mạch trong cơ thể, cũng gần khôi phục như cũ.

Mười ngày này, thì trong bang cũng không có tăng cường nhân thủ ở đây.

Mà ngược lại thì có thêm hai lần dò xét, nhưng cũng không có gặp lại vị tên Miêu Nhị Nương kia.

Mà lọ Kim Sang Dược lấy từ trong tay của nàng, cũng đã dùng hết.

Thời gian này, Tôn Hằng lại lặng lẽ lên núi hai lần.

Bởi vì trong người bị thương, cho nên hai lần này hắn hành động rất cẩn thận.

Chỉ có điều, hai lần lên núi này, cũng không có may mắn như lần đầu, chỉ có thể nhặt một ít bạc vụn trong bãi chiến trường hỗn loạn này mà thôi, chắc tầm được ba bốn trăm bạc, không có thu hoạch thêm gì cả.

Mà càng về sau, thì Nhạn Phù Sơn càng nguy hiểm.

Lúc này ở Nhạn Phù Sơn, không chỉ có Trần quận cao thủ, mà những người ở nơi khác cũng chạy tới, muốn chia chác một chút.

Mà theo như lời của kiếp trước, thì tam lưu cao thủ đi đầy đất, nhị lưu cao thủ nhiều như chó chạy ngoài đường!

Đương nhiên, lời này cũng hơi phóng đại, nhưng cũng đủ chứng minh trong núi nguy hiểm thế nào.

Một lần cuối cùng lên núi, Tôn Hằng chỉ đi dạo ở phía ngoài, sau đó lui trở về.

Bây giờ ở nên núi, thì những người tu vi yếu gần như bị thanh lý sạch sẽ, coi như là nhị lưu cao thủ, cũng không dám hành động một mình.

Qua mấy lần giao thủ, bây giờ Tôn Hằng cũng đã đoán được đại khái thực lực của mình ở vị trí nào.

Những nhị lưu cao thủ bình thường như Thiệu An, thì không bằng mình, nhưng đối với những nhị lưu cao thủ cực hạn như Vi Bất Phàm, thì hắn vẫn còn kém một chút.

Khinh công không tốt, thân thể cường hãn.

Nói cách khác, người khác muốn trốn, thì hắn cũng bất lực

Nhưng người khác cũng đừng mong chiếm được thứ gì tốt trên người của hắn!

Nhất là trong tình huống hắn mặc bảo giáp, tay cầm bảo đao.

Nếu như thật sự liều mạng, thì Tôn Hằng tự tin là coi như nhất lưu cao thủ cũng không thể mạo hiểm bắt mình được!

Về phần nội khí viên mãn, thì chỉ có thể chạy mà thôi.

Thư giãn một chút gân cốt, đón gió núi, Tôn Hằng mới quay trở lại hang động, từ trong bóng tối lấy một cuốn sách ra đọc.

Dựa vào của động, tay cầm một quyển sách, trong tiếng gió phần phận này, Tôn Hằng chậm rãi lật qua lật lại.

Đây là một quyển nhật ký hành tẩu giang hồ, người viết là một vị nhất lưu cao thủ.

Vị tên Phù Sơn cư sĩ này tự hào là dùng nửa đời người của mình để du lịch hết Đại Ung, kinh lịch phong phú, ly kỳ, có thể nói để cho Tôn Hằng mở rộng tầm mắt.

Trước khi, những gì Tôn Hằng biết về thế giới này, có thể nói là rất mù mịt.

Đương nhiên, đây cũng là chuyện bình thường.

Sách vở thưa thớt, người biết chữ cũng không nhiều, mà tin tức truyền bá cũng chậm chạp.

Rất nhiều người chỉ quan tâm đến việc của mình, đối với cái gọi là giang hồ, triều đình, thì bọn họ biết rất ít.

Mà tin tức duy nhất bọn họ có thể biết được, chính là tin của triều đình, cũng không biết có phải thật giả hay không.

Mà thông qua cuốn nhật ký này, cuối cùng Tôn Hằng mới có thể hiểu rõ về thế giới này một chút.

Ví dụ như, triều đại Đại Ung, đã thành lập chừng 2000 năm!

Đây là một cái triều đại tồn tại rất lâu.

Mà Đại Ung chiến tranh với Đại Lương, cũng phải hơn sáu trăm năm, hai nước nhiều lần giao chiến, có thẳng có bại, mà bây giờ thì tình thế vẫn căng thẳng như trước.

Đại Ung có tám châu, mà mình đang ở Trần quận, nếu như dựa theo kiếp trước, thì mình đang ở trong một cái thành phố của tỉnh vậy.

Mà triều đại hai ngàn năm này, biến đổi rất ít, so sánh những kinh nghiệm bản thân và những gì ghi lại trong cuốn nhật ký này, có thể xác nhận sự đúng đắn của cuốn nhật ký này.

Mà về chuyện trong giang hồ, thì cũng chỉ có thể tham khảo.

Dù sao, người viết cũng là người của một trăm năm trước.

Khi đó, Tam Hà Bang vẫn chỉ là một nhóm thổ phỉ sống gần Trần quận, những đại nhân vật trong giang hồ, cũng đã thay đổi từ lâu.

Ngược lại thì ở trong này miêu tả cao thủ giang hồ, để cho Tôn Hằng rõ hơn về con đường võ đạo phía trước, cũng làm cho hai mắt của hắn tỏa sáng.

Ít ra, tiên thiên cao thủ được ghi lại trong quyển sách này, không giống như những lời đồn mà hắn thường nghe, ở cùng một cấp độ.

Như trong này ghi lại có một vị là một trong mười tám trại chủ của Khang châu - Trại Chủ Lăng Hư Nhiên, người này ở trên Phượng Hồi Sơn Một người đánh sáu đại tiên thiên, hắn chiến thắng, nên cũng không phải là cao thủ bình thường.

Đương nhiên, bởi vì thực lực của tác giả còn ít, nên hắn cũng hiểu rất hời hợt về tiên thiên cao thủ.

Ngoài ra, thứ mà Tôn Hằng cảm thấy hứng thú nhất trong sách này, là thời gian mà người này gặp phải người tu pháp.

Khoảng thời gian này, Phù Sơn Cư Sĩ hiển nhiên rất tự đắc, miêu tả rất chi tiết.

Ngay cả khi hắn quan sát kỹ càng như vậy, mà những người tu pháp hắn gặp phải, cũng không quan tâm nhiều tới hắn.

“Tu pháp xuất trần, võ đạo cường thân.”

“Người tu pháp là con cưng của trời đất, có thể cảm ngộ được linh khí trong trời đất, bay trên trời, sử dụng tiên pháp, không gì không làm được!”

“Mà người tập võ thì khó tiêu trừ đi khí bẩn của cơ thể, cho dù có thành tựu tiên thiên, cũng không linh động bằng những người tu pháp được.”

“Cho nên, tu võ không bằng tu pháp!”

“Đương nhiên, cũng có lời đồn là: Tu võ đến đỉnh, cũng có thể thành đạp! Nhưng thật giả thì không ai biết!”

Gấp quyển sách lại, Tôn Hằng thở dài một hơi.

Khi hắn lần đầu tiên biết được ở trên đời này còn có thể tu tiên tu pháp, thì tâm tình từng xao động, không kiềm chế được, lục tung sách vở tìm hiểu.

Tu tiên có thể trường sinh, so với học võ có thể cường thân hấp dẫn hơn rất nhiều!

Nhưng mà, bất luận là giang hồ đồn đại, hay là quyển nhật kí này miêu tả, thì đều nói rõ một vấn đề.

Muốn tu tiên, thì tư chất là thứ quan trọng nhất!

Không có tư chất, coi như ngươi là hoàng thân quốc thích, cũng không có thể vào được cửa!

“Tư chất...”

Nhắm mắt lại, bắt chéo đầu gối, Tôn Hằng bất đắc dĩ thì thào.

Đừng nói là tu chất tu tiên.

Ngay cả hôm nay, tư chất học võ của hắn cũng không được xem là tốt!

Mà cái gọi là nội khí, Tôn Hằng đang hiểu, thật ra chính là kết quả kết hợp giữa tinh hoa của thân thể kết hợp với linh khí trong thiên địa tạo thành.

Nếu không thì không có việc ngồi xếp bằng ngay ngắn, hít thở một hơi cũng có thể tăng cường nội khí được.

Cơ thể của hắn cường đại, nên luyện hóa linh khí rất dễ dàng.

Nhu khi linh khí vào cơ thể của hắn, thì hắn lại cảm thấy mình mất cảm ứng với những khí này vậy.

Cho nên đối với việc tu luyện nội khí, thì thậm chí Tôn Hằng còn không bằng người thường nữa, nên hắn chỉ có thể dựa vào đan dược để gia tăng nội khí.

Chắc là do kiếp trước mình kiên định chủ nghĩa duy vật?

Cho nên kiếp này mình không hợp với thiên địa linh khí ở đây chăng?

“Vèo…”

Tiếng động rất nhỏ, so với tiếng gió bên tai thì không chút nào thu hút cả, nhưng lại không thoát khỏi lỗ tai của Tôn Hằng, cho dù lúc này tinh thần của hắn đang khá mệt mỏi.

Trợn mắt, cơ thể ngay lập tức bắn lên, tránh được một cái ám khí đánh lén.

“Đinh...”

Phi đao va chạm vào núi đá, bắn lên một chút tia tia lửa, rớt xuống dưới chân Tôn Hằng.

“Ai?”

Quát lên một tiếng khó chịu, Tôn Hằng nhảy ra khỏi hang động, lạnh lùng nhìn về phía ám khí bay tới.

Hai người, một gầy một béo, mỗi người đeo một cái bọc sau lưng, quần áo của bọn họ khá đắt tiền.

Chỉ có điều, dường như bây giờ tinh thần của bọn hắn không tốt lắm,

Mặt tiều tụy, hai mắt có tơ máu, dường như đã ba ngày ba đêm rồi không có ngủ đủ giấc.

Xem ra, hai người này những ngày hôm này lăn lộn ở trên Nhạn Phù Sơn.

Nhìn uy lực của ám khí vừa rồi, thì có thể đoán được thực lực của bọn họ cũng ở mức bình thường, có thể sống tới bây giờ, cũng có thể là do may mắn.

Chỉ mà, muốn ra khỏi ngọn núi này, thì phải qua cửa ải của các đại thế lực!

“Tiểu tử!”

Vị người mập mạp cầm một cây Khai Sơn Phủ, múa múa trước mặt Tôn Hằng: “Nếu không muốn chết, thì tránh ra cho ta!”

“Hồ huynh, cứ giết hắn được rồi!”

Người gầy không kiên nhẫn nói: “Cần gì phải nói nhảm như vậy, lên!”

Tay hắn cầm phi đao, lưng đeo trường kiếm, hét lên một tiếng, phóng ra phi đao, hai người bay lên trời, lao thẳng tới Tôn Hằng.

“A...”

Đôi mắt của Tôn Hằng đảo qua bao bố sau lưng hai người, nhẹ nhàng cười: “Không ngờ lên núi hai lần không có thu hoạch, bây giờ lại có người đưa đến trước mặt.”

Trong tiếng cười nhạt, Tôn Hằng vươn hai tay ra, không tránh không né đánh về phía hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.