Dù cho Tôn Hằng đã sống qua hai kiếp người, tâm tính vượt xa người thường, nhưng từ lúc rời khỏi chỗ của Hoàng Mạc, thì sắc mặt hắn vẫn âm trầm, hết sức khó coi.
Từ lúc luyện võ, hắn dựa vào thiên thú cường đại, nên tốc độ tu luyện luôn vượt xa người thường.
Thậm chí, so với những tuổi trẻ tuấn kiệt nhận được vô số tài nguyên chồng chất của Trần quận kia, Tôn Hằng cũng không thấy mình kém bọn họ bao nhiêu!
Thiên phú của hắn khiến cho hắn có thể ngạo với bọn người cùng trang lứa!
Luyện võ mới chỉ mấy năm, còn chưa tới mười sáu tuổi, đã luyện được thân thể đỉnh phong, thậm chí thực lực còn không kém tam lưu cao thủ.
Luyện võ kỳ tài!
Bốn chữ này, Tôn Hằng hoàn toàn xứng đáng!
Nhưng hắn không bao giờ ngờ được, một người luyện võ kỳ tài như mình, vẫn có lúc như rớt từ trên mây xuống.
Tốc độ tu luyện kém xa người thường, đại biểu cho việc cả đời này, hắn chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới nội khí.
Thập Nhị Chính Kinh, dựa theo điển tịch ghi lại thì với tốc độ tu luyện bình thường, muốn đả thông toàn bộ kinh mạch, thì phải mất một giáp (sáu mươi năm).
Nói cách khác, chính là cứ năm năm mới có thể đả thông một kinh mạch.
Mà Tôn Hằng, do tốc độ còn kém hơn bình thường, nên theo lý luận thì phải cần tận mười năm!
Dù cho hắn ngày đêm tu luyện, thì cùng lắm chỉ có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện của những người bình thường mà thôi.
Không cần nói tới Kỳ Kinh Bát Mạch hay hai mạch Nhâm Độc, chỉ cần nghĩ tới sáu mươi năm Thập Nhị Chính Kinh, cũng đã khiến cho người ta tuyệt vọng.
Đối với những bang chúng bình thường của Tam Hà Bang, thì bước vào nội khí cảnh, cũng đã là truy cầu cả một đời rồi.
Dù cho nội khí tu luyện chậm chạp, thì cũng không sao cả, nhiều người khi đến được bước này, thì liền không truy cầu thực lực nữa, mà truy cầu vàng bạc, quyền thế, để thỏa mãn dục vọng của mình.
Nhưng đối với người lập chí muốn bước lên võ đạo đỉnh phong như Tôn Hằng, thấy cái mà người khác không thấy được, nhìn cảnh mà người ta không nhìn được, thì thiên phú thấp kém, chính là một vưc thẳm vô hình, cản trở con đường phía trước.
Bước chân của hắn, ngày càng nặng nề, tốc độ cũng chậm dần.
Thật lâu sau.
Hắn dừng lại, đứng trên đường lớn, nhắm chặt hai mắt, bỏ qua những ánh mắt cổ quái của người đi đường, hắn thở dài một hơi.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, thì trong hai con ngươi của hắn chỉ còn lại sự kiên định.
Bất luận con đường phía trước khó khăn thế nào, mình cũng phải bước qua, than thở cũng chẳng được gì, nó chỉ làm vơi đi sự kiên trì của mình mà thôi.
Huống hồ, muốn gia tăng tu vi, thì không phải chỉ có mỗi con đường khổ luyện!
“Ba!”
Hắn tiếp tục bước đi, bước chân đã trở nên trầm ổn hữu lực hơn nhiều, Tôn Hằng ngẩng đầu, đi về phía Nội Vụ Các, chậm rãi bước vào.
...
Mỗi một vị nội khí cao thủ, đều là trụ cột vững vàng của Tam Hà Bang, rất được coi trọng.
Cho nên, mỗi một vị vừa tiến được vào cấp nội khí cao thủ, đều được một số phúc lợi nhất định.
Ví dụ như, vừa tiến vào cấp nội khí, liền được một tháng thời gian để tĩnh dưỡng khôi phục cơ thể.
Trong thời gian này, trừ khi bang phái gặp nguy cơ liên quan tới tồn vong. Còn không, thì bất cứ chuyện gì khác, cũng không thể quấy rầy.
Ngoài ra, còn được tới Nội Vụ Các nhận ban thưởng, đây mới là cái quan trọng nhất.
“Vừa tiến cấp nội khí?”
Chấp sự của Nội Vụ Các tiếp nhận lệnh bài của Tôn Hằng, vẻ mặt tươi cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng nha!”
Tôn Hằng mỉm cười: “Tôn Hằng có được hôm nay, chính là do bang phái chiếu ứng giúp đỡ.”
“Ngươi khiêm tốn rồi, trong bang có nhiều người như vậy, làm sao có thể chiếu ứng hỗ trợ được hết được. Có thể tiến giai nội khí, không người nào không là anh hào tuấn kiệt, hưm?”
Vị chấp sự kia lướt mắt qua lệnh bài, sắc mặt của hắn đột nhiên sững sờ, ngay lập tức ngẩng đầu, hai mắt không thể tin tưởng được nhìn Tôn Hằng: “Ngươi… Ngươi năm nay mới mười lăm tuổi?”
Mà Tôn Hằng thì thân hình cao ráo khôi ngô, không giống người lăm tuổi chút nào, nói hắn hơn hai mươi thì còn có người tin. Hai mươi tuổi nội khí, mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không hiếm như mười lăm tuổi.
Mười lăm tuổi nội khí, mấy năm cũng chưa chắc có một người!
Tôn Hằng chắp tay, khách khí đáp: “Đã sắp mười sáu rồi.”
“Phù…”
Vị chấp sự này mạnh mẽ hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần lại, liên tục lắc đầu:
“Cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ khủng khiếp! Mười lăm tuổi nội khí,
Chỉ chậm hơn một năm so với bốn vị anh kiệt trong bang của chúng ta mà thôi!”
Trong tứ kiệt của Tam Hà Bang, thì có hai người là kiếm khách Nguyễn Nguyên Hương xinh đẹp và Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong là Tôn Hằng đã gặp qua.
Thái Hư Thủ Dương Tu thì tuổi tác hơi lớn, đã là nhị lưu cao thủ, tọa trấn một phương.
Còn về phần Cửu Cung Thần Thương La Uy, thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mạnh yếu thế nào, cũng không mấy người biết được.
Chấp sự liên tục thở dài, sau đó đột nhiên mở miệng: “Ta chưa từng nghe qua tên của Tôn huynh đệ, chắc là Tôn huynh đệ không có bối cảnh gì đúng không?”
Thấy được sự nghi hoặc trong mắt của đối phương, Tôn Hằng chậm rãi gật đầu: “Tại hạ đến từ Thanh Dương Trấn, một thị trấn nhỏ bé hoang sơ, năm nay vừa mới đến quận thành.”
“Rất giỏi! Rất giỏi!”
Chấp sự liên tục gật đầu, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía Tôn Hằng, sau đó nghiêm mặt tự giới thiệu: “Tại hạ Trịnh Luân, đang làm chấp sự của Nội Vụ Các, bác của ta là Ngũ Ứng Thủ Trịnh Lâm An. Nếu sau này có thời gian, thì huynh đệ chúng ta gặp nhau một chút nhé?”
Ngũ Ứng Thủ Trịnh Lâm An, nhị lưu cao thủ nổi tiếng của Nội Vụ Các, quan hệ trong bang rất rộng, mặc dù Tôn Hằng mới đi đến Trần quận không lâu, nhưng cũng đã nghe được tên của hắn.
“Thì ra là Trịnh huynh.”
Lúc này Tôn Hằng chắp tay: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bây giờ có thể làm quen với Trịnh huynh, chính là phúc khí của tại hạ. Nếu có thời gian, ta nhất định sẽ phụng bồi!”
“Ha ha..., Tôn huynh đệ khách khí!”
Trịnh Luân ha ha cười: “Tôn huynh đệ, dựa theo quy củ của bang phái chúng ta, một vị vừa mới tiến cấp nội khí cao thủ, tại Nội Vụ Các, đều có thể nhận được ba hạt Tráng Khí cùng với hai môn công pháp.”
“Nhưng mà, quy củ không thể không theo, Tôn huynh đệ đưa tay ra, để cho vi huynh kiểm tra tu vi của ngươi.”
“Tự nhiên!”
Tôn Hằng gật đầu, duỗi một tay ra, bắt tay đối phương một cái, nhẹ nhàng xuất ra nội khí, khẽ chạm.
“Quả thật là tiến giai nội khí!”
Sắc mặt của Trịnh Luân vui mừng, giống như chính mình tiến giai chứ không phải Tôn Hằng vậy, sau đó sảng thoái xoay người lựa trong khay chứa đồ, đặt lên bàn, đẩy về phía Tôn Hằng: “Đây là ban thưởng của ngươi, Tôn huynh đệ kiểm tra một chút, sau đó ký tên xác nhận.”
“Đa tạ!”
Tôn Hằng chắp tay nói đa tạ, sau đó quét mắt nhìn những vật trên bàn.
Một bộ quần áo bằng tơ lụa và trang sức, trên đó còn thêu biểu tượng của Tam Hà Bang, chất lượng rất tốt.
Một cây kiếm ngắn, đi kèm là một cái vỏ kiếm rất tinh xảo, dù cho cây kiếm ngắn này nhìn qua không sắc bén lắm, nhưng chỉ xét về mặt tạo hình thôi, thì e là không ít tiền rồi.
Còn lại, chính là một cái bình sứ.
Không chút do dự, Tôn Hằng đem bình sứ chứa Tráng Khí Đan này mở ra, vừa nhìn vào thì sắc mặt của hắn hơi biến đổi.
Trong này, không chỉ có ba hạt!
Mà phải năm hạt mới đúng!
“Trịnh huynh?”
“A!”
Trịnh Luân phất tay cắt đứt sự nghi ngờ của hắn: “Đều là người nhà, khách khí cái gì, coi như là lễ vật gặp mặt chúc mừng Tôn Hằng tiến giai nội khí cảnh.”
Mười lăm tuổi nội khí cao thủ, gần như sẽ là nhị lưu cao thủ tương lai, cũng có khả năng thăng lên nhất lưu, nên những nhân vật tầng lớp cao trong bang nhất định sẽ chú ý Tôn Hằng hắn.
Trịnh Luân giúp đỡ để tạo mối quan hệ, cũng là suy nghĩ tương lai của mình.
“Cái này...”
Tôn Hằng há to miệng, đây là lần đầu tiên hắn được người khác ưu đãi như vậy, khiến cho hắn có chút không quen, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Nếu như vậy, thì đa tạ!”
“Khách khí cái gì!”
Trịnh Luân tiếp tục khoát tay, sau đó nhìn xung quanh, ghé miệng sát tai Tôn Hằng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đều là huynh đệ, nên rất dễ nói chuyện. Chỉ có điều, chỗ của lão Lưu, cũng không để như vậy.”
“Lão Lưu?”
Tôn Hằng trừng mắt nhìn, hắn cũng đè thấp giọng của mình lại, nhỏ giọng nói: “Người mà Trịnh huynh nói, là vị tiền bối trông coi điển tàng - Lưu tiền bối?”
“Không sai!”
Trịnh Luân gật đầu: “Chính là hắn. Mặc dù nói trong bang mỗi một người tiến giai nội khí, đều có thể từ điển tàng chọn ra hai môn võ công, nhưng chỉ có thể chọn ở tầng một mà thôi.”
Hắn nhẹ nhàng cười cười, sau đó thần thần bí bí mở miệng: “Có điều, ta nghe nói, chỉ cần cho lão Lưu năm mươi lượng bạc, liền có được thời gian một nén hương, lên tham quan những điển tịch ở tầng hai.”
“Hả?”
Tôn Hằng nhướng mày, mặt của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chuyện này, Hoàng Mạc cũng không có nói với hắn.
Rất có thể, chính lão cũng không biết.