Ly Thiên Đại Thánh

Chương 120: Chương 120: Sư Hống Công




Nghi Sơn quặng mỏ.

Đây là một trong những quặng mỏ lớn nhất của Trần quận, vốn thuộc sự quản lý của Nhạn Phù Phái, quanh năm đều có đệ tử canh cửa trong coi.

Mà bây giờ, đại quân vây khốn, binh lính mặc giáp sắt quét ngang nơi này, đoạt lại quyền chiếm lĩnh.

Không chỉ là chỗ này!

Nhạn Phù Phái có thể áp chế Giang gia và Tam Hà Bang, đều dựa vào những quặng mỏ rải rác Trần quận này.

Mà bây giờ, những nơi này đều bị quân đội càn quét, chiếm lĩnh.

“Cha!”

Một con ngựa ngày chạy ngàn dặm đang phóng như điên trên đường núi, gót sắt, đá vụn văng tung tóe, chạy trên đường núi hiểm trở mà cứ như trên đất bằng.

“Đại nhân!”

Ngựa chạy lên dốc núi, một tiểu tướng uy vũ xoay người nhảy xuống người, chắp tay với một vị tướng lãnh khôi ngô rồi hét lớn: “Nghi Sơn quặng mỏ đã bị chúng ta chiếm lĩnh, mà những đệ tử của Nhạn Phù Phái đang trốn ở nơi này, cũng bị đại quân chúng ta tiêu diệt!”

“Ừ!”

Tướng quân này ngồi ngay ngắn trên một con tuấn mã, khẽ kéo cương ngựa, nhìn về phía quận thành: “Dọn dẹp một chút, hai ngày sau chúng ta đi Nhạn Phù Sơn một chuyến, giúp quận trưởng thanh lý ít đồ.”

“Vâng!”

Tiểu tướng khom người xác nhận, đang muốn lên người truyền đạt tin tức.

“Báo!”

Mà ngay lúc này.

Ở phía sau, lại có một người phóng ngựa chạy như điên tới, ngựa phóng nhanh kinh người, mà trên mặt của người này cũng mang theo vẻ vội vàng nôn nóng.

Báo! Vệ tướng quân, tin khẩn của quận thành!”

Phi xuống ngựa, người kia quỳ một chân lên đất, hai tay nâng một bức thư tín đưa tới.

“A!”

Vệ tướng quân mặt không đổi sắc, duỗi ra một tay, bức thư này tự động bay vào trong lòng bàn tay của hắn.

“Xoẹt...”

Xé mở thư tín, Vệ tướng quân nhanh như gió đọc lướt qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi, gào thét.

“Ma Môn yêu nghiệt, thật to gan!”

  ...

“Quận trưởng đại nhân gặp nạn đã chết rồi!”

Trên xe ngựa, Trịnh luân nghiêm túc nhìn Tôn Hằng nói: “Mà Liễu đại nhân người mới đảm nhiệm chức quận trưởng rất tức giận, đáng lẽ ra theo kế hoạch thì Chấn Võ Quân còn một khoảng thời gian nữa mới chạy tới Nhạn Phù Sơn đã sớm xuất phát.”

Sáng sớm hôm nay, một đội xe ngựa xuất hiện ở cạnh Tây Phong Khẩu, đón Tôn Hằng về quận thành.

“Bắt đầu dọn bãi!”

Trịnh Luân vén rèm xe lên, tiếc nuối nhìn về phía tòa núi lớn nguy nga này: “Vốn là còn có thể ở lại một thời gian, bây giờ đại quân đang chạy vội tới, sợ là bốn năm ngày sau đã có thể đi tới Nhạn Phù Sơn rồi, người của chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi này.”

Tôn Hằng yên lặng gật đầu, bây giờ Tam Hà Bang đang an bài rút người của mình ra khỏi Nhạn Phù Sơn.

Mà nhóm đầu tiên rút khỏi, chính là người trấn thủ ở những nơi không quan trọng như hắn.

Mà thứ mà Nhạn Phù Phái kinh doanh lâu nhất, có lợi nhuận lớn nhất chính là tài nguyên khoáng sản ở khắp Trần quận này.

Mà những thứ này, đều bị quân đội tiếp nhận!

Mà vừa tiếp nhận bên kia xong, bọn họ cũng chạy về phía bên này, báo hiệu thời gian náo động của Nhạn Phù Sơn kết thúc.

Đại quân vây núi, lấy danh nghĩa là để tru diệt Ma Môn dư nghiệt, coi như là Tam Hà Bang cùng Giang gia, cũng không dám trộn lẫn vào.

Thiên hạ bây giờ, thì thế lực lớn nhất, vẫn là triều đình.

“Tôn huynh đệ lợi hại nha!”

Trịnh Luân quét mắt nhìn hai cái bao bố bên cạnh Tôn Hằng, cảm thán: “Nghe nói ngươi giết hai tên tam lưu cao thủ? Xem ra cũng kiếm được không ít đồ tốt nha.”

Tôn Hằng cười khẽ: “Do may mắn mà thôi.”

“Chuyện này đối với Tôn Hằng là chuyện tốt, nhưng đối với người khác thì lại là chuyện xui!”

Trinh Luân nghiêm mặt lại, sau đó cẩn thận tiến đến bên cạnh Tôn Hằng, nhỏ giọng nói: “Hứa Mậu thúc thúc nhờ ta cám ơn ngươi, đợi cho thời gian bận rộn này qua đi, thì sẽ mở tiệc chiêu đãi ngươi.”

“Hứa chấp sự khách khí rồi.”

Tôn Hằng cười khẽ lắc đầu.

Hứa Mậu cám ơn, chắc là vì vụ đám người Thanh Trúc Tẩu.

“Đều là người một nhà cả!”

Trịnh Luân cười ha hả, sau đó giống như tùy ý nói: “Tôn huynh đệ có được thứ gì tốt không? Có thể cho ta xem qua được chứ.”

“Cũng không có gì.”

Tôn Hằng nhẹ nhàng chỉ về một cái bao bố bên cạnh: “Một ít sách vở cùng ngân lượng, trong đó không ít là bí tịch võ công. Ta nhớ bang chủ có nói, là nộp lên vật tư, thì có thể đổi được không ít đồ đúng không? Không biết những bí tịch võ công này, thì có thể đổi cái gì?”

Thu được đồ, thì phải cống nộp cho bang phái, sau đó dựa vào những thứ cống nộp mà phát thưởng sau.

Mà giấu làm của riêng, chính là tội lớn!

Đương nhiên, không thể không có tư tàng được.

Giống như Tôn Hằng, liền giấu đi không ít thứ, mà những thứ hắn chịu nộp lên, thì là những thứ hắn sớm đã ghi nhớ trong đầu rồi.

“Quả nhiên là bí tịch võ công!”

Trịnh Luân đã sớm tò mò trong bao bố của Tôn Hằng chứa cái gì, lúc này vỗ tay một cái, hưng phấn nói: “Bí tịch võ công, chỉ cần không giống với trong bang, thì mỗi một quyển, đều là cống hiến lớn nha!”

Hắn ngừng lại một chút, sau đó nhìn xung quanh một vòng, vặn nhỏ giọng nói lại: “Tôn huynh đệ, ngươi muốn bán những cuốn bí tịch này không? Ngươi yên tâm, con đường của ta, tuyệt đối an toàn!”

“Thế nhưng, nếu như điều tra ra…”

Trên mặt Tôn Hằng, mang theo vẻ chần chờ.

“Ngươi yên tâm, tuyệt đối không tra được!”

Trịnh Luân vỗ ngực cam đoan: “Bây giờ ngươi có thể kiếm được một ít đồ tốt trong núi, thì ai mà không lén lút giấu lại một ít, trong bang cũng ngầm đồng ý với chuyện này. Đương nhiên, chỉ cần không quá đáng là được.”

“Với lại!”

Hắn chỉ cái bao bố bên cạnh Tôn Hằng: “Bí tịch võ công, không phải có thể sao chép sao? Đến lúc sau, tuyệt đối không ảnh hưởng đến cống hiến nộp lên của huynh đệ đâu!”

Có thu nhập thêm, lại còn không ảnh hưởng đến cống hiến?

Tôn Hằng nhếch miệng, chắp tay với Trịnh Luân: “Nếu như vậy, thì cứ theo lời của Trịnh huynh. Mà kiếm thêm được bao nhiêu, thì ta năm ngươi năm được không?”

“A!”

Trịnh Luân sững sờ, sau đó không nhịn được mà ngửa đầu cười ha hả, không để ý tới người xung quanh.

“Tôn huynh đệ hào khí rồi, nhưng mà chia năm phần thì ta không dám nhận. Chỉ cần Tôn Hằng có thể để cho ta mấy cuốn là vốn, thì ta đã vô cùng cảm kích rồi!”

“Trịnh huynh muốn thứ gì, thì cứ lấy.”

Tôn Hằng không có ý kiến gì: “Nhưng mà, những công pháp bí tịch này, đều thuộc loại bình thường, không có bao nhiêu công pháp của cảnh giới nội khí cả.”

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Trịnh Luân liên tục lắc đầu: “Người có thể tiến giai nội khí, thì đều là số ít cả.”

Lập tức nói hai câu, kêu hai người đi vào xe ngựa, ngay trước mặt Tôn Hằng, bày ra giấy và bút mực, bắt đầu sao chép công pháp.

Mấy đời Trịnh gia đều cắm rễ ở Nội Vụ Các của Tam Hà Bang, nên bọn hắn có rất nhiều quan hệ, có thủ đoạn như vậy, cũng không kỳ lạ chút nào.

Với lại, những thứ mà Tôn Hằng nộp lên, cũng phải qua Nội Vụ Các kiểm kê xét duyệt.

Mà chuyến đi Nhạn Phù Sơn này, trong sáu đường của Tam Hà Bang, thì người ăn no nhất, sợ chỉ có Nội Vụ Các.

Giống như xe ngựa của Trịnh Luân, đều được bọc bằng da hổ, bàn nhỏ tinh xảo được làm bằng gỗ quý, mà lư hương trong góc cũng dâng lên mùi thơm phú quý.

Mà trên chỗ ngồi, còn có mấy cái ngăn kéo nhỏ, bên trong đựng sẵn rượu ngon đồ nhắm, có thể nói xa xỉ đến cực điểm.

Mà những thứ này, ngày bình thường Trịnh Luân đâu có được hưởng?

Hiển nhiên, thời gian này, bản thân hắn cũng kiếm được không ít thứ tốt!

Xe ngựa lăn bánh chuyển động, một ngày trôi qua, đoàn người của Tôn Hằng đã trở lại trụ sở của Tam Hà Bang.

Xuống xe ngựa, một cảnh tượng bận rộn lọt vào trong tầm mắt.

Quảng trường to lớn như vậy, chất đầy từng cái hòm gỗ, gấm vóc xếp thành một ngọn núi nhỏ, đồ trang sức thì để đầy bàn dài, đang được người khác chăm chú kiểm kê.

Mà về binh khí, thì được người ta để dựa khắp tường, binh khí ngắn thì chứ mười cái bó thành một bó, để vào trong hòm gỗ, bị người ta nhập vào nhà kho phía sau.

Chỉ có thần binh lợi khí, mới có tư cách xếp một mình.

Tiếng rống, tiếng nói chuyện lộn xộn, lọt vào tai Tôn Hằng.

“Đội ba của Nam Hà Đạo, hôm nay nộp lên 56 thanh binh khí, mà binh khí được rèn bằng tinh cương thì có 12 cái, 3762 lượng bạc, 193 lượng vàng, một số đồ trang sức bằng ngọc…”

“Đội sáu của Chấp Pháp Đường, nộp lên 16 thanh binh khí, một thanh nhất đẳng thần binh! Kiểm tra đồ trong rương một chút, nhanh lên!”

“Đến báo sổ sách, báo sổ sách đi!”

“Đội thứ bốn của Chấp Pháp Đường, hôm nay thu hoạch được đan dược! Chu sư phó, phiền ngài qua đây kiểm kê những đan dược ở đây cái…”

Tiếng thét vui mừng, vang lên bên cạnh.

Hai con ngươi của Tôn Hằng chuyển động, không nhịn được mà hướng mắt nhìn tới, thấy được Chu sư phó tóc bạc đầy đầu đang phân biệt đan dược.

Chẳng biết lúc nào, một tiếng gọi cắt đứt ánh mắt của Tôn Hằng.

“Tôn huynh đệ, sao ngươi còn ở nơi này, ta tìm ngươi mấy lần rồi đó, bang chủ muốn gặp ngươi.”

Mà Trịnh Luân mang theo vẻ mặt vội vàng mừng rỡ bước nhanh tới, lôi kéo Tôn Hằng, bước ra phía bên ngoài.

“Bang chủ muốn tìm ta?”

Tôn Hằng sững sờ, bây giờ Tam Hà Bang ai ai cũng bận, nên bang chủ Dư Tĩnh Thạch cũng sẽ không có thời gian rảnh rỗi.

Mà lúc này, hắn lại nhớ tới một tên vô danh tiểu tốt như mình?

“Đúng vậy! Nhất định là có chuyện tốt, chúng ta mau đi thôi!”

Trịnh Luân thúc dục, Tôn Hằng thu liễm tâm tư, đi theo hắn về phía Nghị Sự đại điện.

“Thuộc hạ Tôn Hằng, gặp qua bang chủ!”

Mà luôn yên tĩnh nghị sự đại điện, bây giờ cũng có người đến người đi, bước chân mỗi người dồn dập, dường như muốn giành giật từng giây thời gian vậy.

“Tôn Hằng!”

Dư Tĩnh Thạch cầm một cuốn sổ sách mà người bên cạnh đưa tới, ánh mắt đảo qua Tôn Hằng, tùy ý nói: “Nghe nói ngươi giết hai tên tam lưu cao thủ?”

“May mắn mà thôi.”

Tôn Hằng chắp tay, trong lòng của hắn nghi hoặc, chỉ vì chuyện này mà gọi mình tới, không đến mức đó chứ?

“Chuyện này không phải may mắn là có thể.”

Dư Tĩnh Thạch vừa lật sổ sách, vừa nhẹ nhàng lắc đầu: “Kim Thân Công của ngươi tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”

Tôn Hằng giật giật mắt, đạp mạnh một cái, chậm rãi vận chuyển Kim Thân Công, lúc này bên ngoài da của hắn đã có một vầng sáng màu đồng hiện ra.

“Thuộc hạ hơi có thiên phú tu luyện ngạnh công, bây giờ Kim Thân Công đã tu tới tầng thứ ba viên mãn, ta cảm giác như không bao lâu nữa sẽ tiến tới tầng thứ tư.”

“A!”

Dư Tĩnh Thạch dừng động tác trên tay, xoay người, tỉ mỉ đánh giá Tôn Hằng.

Nhìn thấy quầng sáng màu đồng trên người Tôn Hằng, có lẽ như nhớ tới cái gì, vị bang chủ của Tam Hà Bang này ngây người một lúc, mới thanh tỉnh lại.

Một lát sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí có nhẹ nhàng hơn:

“Không tệ, không tệ! Xem ra lúc trước ngươi lựa chọn Kim Thân Công rất đúng đắn. Nhìn vào ngươi, ta thấy được bóng hình của một vị bằng hữu ta, hắn cũng đi theo con đường tu luyện ngạnh công, cũng rất có thiên phú. Đáng tiếc…”

“Ừ.”

Hắn búng tay một cái, một cuốn sách đang nằm trên bàn đã bay tới trước mặt Tôn Hằng.

“Ngươi đã có thiên phú tu luyện Kim Thân Công, thì cũng nên thử môn công pháp này một chút.

Người đời biết Phùng Tử Ngọ có danh xưng Thiên Lực Sĩ, nhưng cũng không biết hắn còn có một danh xưng khác là Chấn Thiên Chi Uy.”

Tôn Hằng duỗi tay ra, tiếp nhận cuốn sách.

Cúi đầu nhìn lại, ba chữ Sư Hống Công mạnh mẽ mười phần đập vào mi mắt của hắn.

“Đa tạ bang chủ!”

Dư Tĩnh Thạch yên lặng gật đầu, giọng của hắn trở nên nghiêm túc: “Về sau ngươi chỉ cần tận trung tận trách với Tam Hà Bang, thì chỗ tốt, vĩnh viễn không thiếu.”

Tôn Hằng ngay lập tức tỏ thái độ: “Thuộc hạ có ngày hôm nay, đều do Tam Hà Bang dẫn dắt, ân huệ này, Tôn Hằng vĩnh viễn không dám quên.”

“Ừ.”

“Bang chủ, Miên Nguyệt Lâu Viên Doanh Tụ cầu kiến.”

Ngay lúc này, một người chạy vào đại điện, chắp tay với Dư Tĩnh Thạch, ngừng một chút, người kia mới nói: “Với lại, đại phu nhân, nhị phu nhân, cũng đồng thời chạy tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.