Editor: Wave Literature
Ánh đỏ chói mắt, giống như núi lửa phun trào, từ trong viên Thiên Lôi Tử nho nhỏ kia tuôn ra.
Tốc độ cực hạn, nhiệt độ cao khủng bố, để cho không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
Sóng xung kích vô hình quét ngang, mà người đứng mũi chịu sao, tất nhiên là người đang dán chặt vào Thiên Lôi Tử Triệu Minh Nghĩa.
Triệu Minh Nghĩa chỉ cảm thấy trước mắt nhìn đỏ lên, trong lòng nhớ đến một vật, nhưng lại không kịp lấy ra.
Hắn há lớn miệng, muốn điên cuồng rống lên, nhưng sóng khí đè tới trước mặt, ép hắn không nói được.
Sau đó, cơn đau đớn tê liệt truyền khắp toàn thân hắn!
Quần áo trong nháy mắt bị phá thành năm bảy mảnh, da thịt cứng cỏi kỳ dị của hắn nứt ra thành vô số mảnh.
Đau nhức, cơn đau nhức chưa từng gặp vọt tới, để cho Triệu Minh Nghĩa đờ đẫn, cũng bỏ mất cơ hội duy nhất để chạy trốn.
Lửa!
Ngọn lửa nóng bỏng khiến hắn mất hết cảm giác.
Ngọn lửa tuôn ra, dọc theo da thịt rạn nứt của hắn, cơ thể của hắn bị xé nát, tan rã, da thịt, máu, gân xương, đều lộ ra trước ngọn lửa này.
“Oanh...”
Một tiếng vang thật lớn!
Ngọn lửa và sức nổ ập tới thân thể của hắn, trong chớp mắt hòa tan, xé rách, bị xé thành vô số mảnh thịt!
Tôn Hằng cách vụ nổ cũng không xa, nên cũng chịu ảnh hưởng.
Nhưng hắn đã có chuẩn bị, nên phản ứng rất nhanh!
Sau khi ném ra năm miếng Thiên Lôi Tử, hắn cuộn tròn cơ thể, chân đạp mặt đất, nhảy lùi về phía sau, mang theo Thanh Giao Tiên điên cuồng lui về sau.
“Oanh...”
Không khí phía trước nổ tung, để cho Tôn Hằng đang nhắm chặt mắt cũng cảm thấy mặt đất phía trước rung dữ dội, sau đó liền có một lực lượng không ai có thể ngăn cản được đập thẳng vào người mình.
“Bành!”
mà Tôn Hằng đang lăn về sau bị lực lượng lớn như vậy va chạm vào, lúc này giống như một quả bóng, bay thẳng về sau hơn mười trượng, sau đó đụng mạnh vào một tòa hòn non bộ cao lớn, dư thế không giảm, lại tiếp tục đụng gãy một cây đại thụ lớn hơn ba người ôm.
“Rắc…”
Đại thụ phát ra một tiếng vang lớn,
Gãy đôi tại chỗ, thân cây to lớn ầm ầm rơi xuống đất, khiến cho bụi mù bay đầy trời.
Trong bụi mù, một vật lăn tới góc tường, chính là Tôn Hằng!
“Phốc!”
Tôn Hằng đang vùng vẫy muốn đứng dậy đột nhiên há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, hai gò má màu đồng của hắn cũng biến thành ảm đạm.
Trên người, cái Trọng Huyền Bảo Y của hắn lúc trước bị Thanh Giao Tiên điên cuồng quật đã trở nên rách nát hết cỡ, bây giờ lại chịu vụ nổ của Thiên Lôi Tử, khiến cho nó rơi vụn xuống đất, triệt để báo hỏng.
Hắn một tay vịn vách tường, hai chân run rẩy, mạnh mẽ khởi động cơ thể.
“Triệu Công Tử!”
Xa xa, tiếng nổ của Thiên Lôi Tử cũng làm cho ba người kia ngạc nhiên.
Mà thấy Triệu Minh Nghĩa bị nổ thành vô số mảnh, hai nữ của Ma Môn không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt tràn đầy tức giận.
Lập tức kêu lên một tiếng, bốn chưởng vung lên, trong chớp mắt đã đánh bay tàn đao của Trương Huyền Nghiệp, hung hăng đánh vào ngực của hắn.
“Rắc...”
Tiếng nức xương không ngừng vang lên bên tai, hai nữ nhún nhẹ chân ngọc, giống như tiên nữ đánh với Tôn Hằng.
Thân pháp của hai người nhanh chóng, nhanh như chớp, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn dữ tợn, kình khí hội tụ ở song chưởng, đủ để đập nát một tảng đá lớn.
Sát ý ngưng thực, dường như các nàng có chết cũng phải kéo Tôn Hằng theo vậy.
Mà lúc này, Tôn Hằng đã bủn rủn cơ thể, toàn thân vô lực, không hề có lực chống cự.
“Xùy~~...”
Chẳng biết từ lúc nào, quanh người của Tôn Hằng, đột nhiên có một luồng gió rất nhẹ xuất hiện, trong tiếng gió xì xì, không khí dâng trào.
Chỉ có bụng của Tôn Hằng, lấy một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, lõm xuống.
Sau một khắc, Tôn Hằng đang dựa vào vách tường đột nhiên trợn mắt, mở to miệng lớn, bụng lõm xuống.
“Rống!”
Tiếng rống hùng vĩ, cao vút thốt ra từ miệng của Tôn Hằng, bay lên trời, giống như lấy một tảng đá lớn ném vào hồ nước tĩnh lặng, trước người Tôn Hằng, sóng âm va chạm vào không khí, tạo thành tầng tầng lớp lớp rung động.
Những rung động này lướt qua, không khí lay động, bụi mù nổi lên, những cây cỏ dại phía trước, lại giống như bị ngàn vạn lưỡi đao chém, ngay lập tức nổ tung.
Hồ nước trong khu nhà này, sóng nước nổ lên, tạo thành một cột nước cao hơn một trượng!
Mà hai nữ chính điện đối đầu với sóng âm này, thì cơ thể cứng lại, ánh mắt trở nên đờ đẫn, bên trong ngũ quan còn có vết máu.
Trên gò má của các nàng, hiện ra biểu cảm giãy dụa, nhưng gió mát xẹt qua, Tôn Hằng sắc mặt lạnh như băng đã bức tới trước người của các nàng.
Quỳ gối, giơ quyền, vọt tới trước!
Một cú đấm thẳng đơn giản, lại hung mãnh giống như trường thương, sắc bén như kiếm, bá đạo như mâu.
Một đấm thẳng, lại khiến cho lòng người trở nên hồi hộp!
“Bành!”
Một âm thanh nhẹ vang lên.
Song quyền của Tôn Hằng rơi vào ngực của hai nữ.
Quyền khí phát ra, đánh nổ hộ thân nội khí của hai nữ, mà trái tim của các nàng, cũng bị nổ thành phấn vụn.
“Ầm!”
Hai cỗ thi thể ngã xuống, trượt trên mặt đất mấy mét, mới dừng lại được.
“Phù phù!”
Mà sau lần bạo phát này thì cơ thể của Tôn Hằng mềm nhũn, ngã xuống mắt đất phía trên, cơ thể chảy đầy mồ hôi nóng hổi.
Cho dù hắn có khả năng kiểm soát cơ thể của hình, nhưng lúc này vẫn không thể ngăn chặn được cảm giác thoát lực.
Không biết bao lâu, hô hấp của Tôn Hằng mới trở lại bình thường.
Cắn răng khởi động thân thể, Tôn Hằng quét mắt nhìn xung quanh, không biết đây là sân nhà của ai, đã bị bọn hắn đánh thành một mảnh hỗn độn.
Vụ nổ của Thiên Lôi Tử, tạo thành một cái hố lõm giữa sân, bùn đất bay ra xung quanh.
Xa xa, Trương Huyền Nghiệp ngã nhào xuống đất, dường như vẫn còn thở.
Xoay người chỉnh lại trang phục, tiện tay quấn hông, Tôn Hằng di chuyển, bước về phía Trương Huyền Nghiệp.
Khả năng điều khiển cơ thể hoàn mỹ, giúp hắn có thể trong thời gian ngắn, khôi phục lại dáng đi bình thường.
“Diệp đại hiệp!”
Tôn Hằng đi đến bên cạnh Trương Huyền Nghiệp, quỳ xuống nhìn hắn: “Ngươi có ổn không?”
Lồng ngực của Trương Huyền Nghiệp bị lõm xuống, tim gần như ngừng đập, máu tươi bao phủ khắp toàn thân, nếu như không phải hắn còn thở nhẹ, thì không khác gì một cái thi thể nằm trên đất cả.
Đôi mắt của hắn vô thần, đờ đẫn, nhìn Tôn Hằng nửa ngày, mới mạnh mẽ cười: “Người thắng là ngươi sao, cái đó là gì vậy?”
“Thiên Lôi Tử, thứ này ta lấy được của người khác.”
Tôn Hằng kiểm tra thương thế đối phương, không thể không lắc đầu, bị thương nặng như vậy, sợ là thần tiên tới đây cũng không cứu được.
“Tôn... Tôn hộ pháp.”
Trương Huyền Nghiệp trừng mắt nhìn, trong đôi mắt mê mang của hắn đột nhiên trở nên thanh minh, nhìn chằm chằm Tôn Hằng, trong mắt mang theo vẻ khẩn cầu: “Đừng nói cho Vân Nhi, đừng nói sự thật này cho Vân Nhi!”
“Ngươi đúng là Trương Huyền Nghiệp?”
Tôn Hằng nhướng mày, hắn từng thấy Trương Huyền Nghiệp, nhưng hình dáng của hắn khác xa vị Diệp đại hiệp này.
Có điều thiên hạ rất nhiều phương pháp dịch dung cải trang, nên hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Đừng cho nàng biết!”
Trương Huyền Nghiệp không đáp, khó khăn giơ tay lên, nắm lấy cổ tay của Tôn Hằng.
Một tên đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như Diệp Huyền, mà khi sắp qua đời, hốc mắt ửng đỏ, gần như muốn khóc, khiến cho Tôn Hằng không thể không lắc đầu.
Xem ra, vị Trương Huyền Nghiệp này, thật sự yêu con gái của cừu nhân.
“Diệp đại hiệp yên tâm đi, ta không phải là người nhiều chuyện.”
Trương Huyền Nghiệp xiết chặt tay, chớp chớp mắt nhìn Tôn Hằng, thấy hắn không giống nói xạo, mới kích động nói: “Đa tạ, đa tạ!”
“Tôn hộ pháp.”
Hắn nhắm mắt lại, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lại, một quầng sáng màu bạc hiện ra, một vật xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
“Vậy này tên là Cửu Khiếu Bảo Châu, chính là một kiện bị bạo, tại hạ không có vật gì để báo đáp, liền đêm… Liền đem vật này tặng cho ngươi.”
Nhưng có mấy lời hắn cũng không có nói, là vật này phải do hắn tình nguyện đưa ra, nếu như người khác cưỡng ép đoạt, chỉ khiến vật này bị hư mà thôi.
Cũng vì vậy, nên sau khi hắn thấy Tôn Hằng đáp ứng chuyện của mình, mới đưa vật này ra.
Nếu như Tôn Hằng dùng lời nói uy hiếp hắn, thì hắn sẽ mang theo cái bảo châu này cùng qua đời.
“Đa tạ!”
Tôn Hằng cũng không có khách khí, hắn biết vật này ở trên người của Trương Huyền Nghiệp, nhưng người có lòng quân tử như hắn chỉ lấy đồ mà người ta đưa, nếu như phải bức bách mà có được, hắn tuyệt đối không bao giờ làm.
“Làm phiền!”
Trương Huyền Nghiệp há to miệng, tiếp tục mở ra hai mắt, mê ly nhìn trên trời, sau đó hóa thành tĩnh mịch.
“Aizzz!”
Tôn Hằng tay cầm bảo châu, nhìn Trương Huyền Nghiệp đang nằm dưới đất rồi nhẹ nhàng lắc đầu, trầm tư một lát, mới đứng dậy.
Xa xa, mặc dù Triệu Minh Nghĩa bị Thiên Lôi Tử nổ tan xác, nhưng vẫn còn có vật khác rớt ra.
Vơ vét một vòng xung quanh, trong lòng bàn tay của Tôn Hằng xuất hiện ba viên bảo châu.
Mà hai viên trong đó ảm đạm không sáng, ở trên mặt còn có vết nứt, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Mà một viên khác, mơ hồ tỏa ra quầng sáng lấp lánh, nếu nhìn kỹ, thì còn thấy được ở trong viên bảo châu này có một con rắn đang bò tới bò lui.
Cầm bảo châu lên, một dòng nước ấm chảy dọc theo lòng bàn tay của Tôn Hằng chảy xuống kinh mạch.
Dòng nước ấm này tẩm bổ kinh mạch, sau đó chảy vào đan điền, hóa thành nội khí, để cho Tôn Hằng chấn động.
Loại cảm giác giống như ăn phải vật đại bổ này, rất lâu rồi chưa trải qua!