Ly Thiên Đại Thánh

Chương 232: Chương 232: Thung lũng Vạn Độc Sơn




Editor: Wave Literature

“Còn không biết tên của tiền bối là gì?”

Ở sâu trong Uyên Sơn, Tôn Hằng thành thật đi sau lưng lão già này, nhắm mắt theo đuôi, sắc mặt bình tĩnh.

Lão già trước mặt này, tướng mạo xấu xí, nhưng khí tức của hắn lộ ra bên ngoài, lại cực kỳ cường hãn.

Tiên Thiên Trung Kỳ cao thủ!

Bây giờ, cơ thể của Tôn Hằng đã suy yếu vô lực, không còn vận dụng được nhiều chân khí nữa, Âm Hồn Hồ Lô cũng bị hạn chế.

Thứ duy nhất vẫn còn có thể bảo tồn thực lực, chỉ có sát thân.

Nhưng chỉ bằng những cái này, thì còn chưa phải là đối thủ của tiên thiên trung kỳ cao thủ!

Cho nên, cho dù hắn biết đối phương hạ độc mình, nhưng cũng chỉ ẩn nhẫn nhịn xuống.

“Người khác thường gọi ta là Ngã Bách Độc. Còn về tên thật, thì đã quá lâu không dùng, nên chính ta cũng quên rồi.”

Ngã Bách Độc mặc một bộ áo choàng, bên trên dầu mỡ loang lổ bóng loáng, không biết lão đã chưa gặp bao lâu rồi, nhưng cũng không có truyền ra mùi gì khác thường.

Lưng lão mang một cái bao bố, bao bố căng phồng, xem ra ở trong có không ít đồ.

Lúc này lão ta quay người, nhếch miệng cười: “Nghe tên của ta, thì ngươi cũng biết, ta am hiểu nhất là cái gì.”

“Hạ độc!”

Tôn Hằng đờ đẫn mở miệng nói.

Thủ đoạn hạ độc của đối phương rất cao minh, cho dù Tôn Hằng có khả năng kiểm soát cơ thể mình kinh người, nhưng cho tới khi trúng độc, hắn mới biết là mình đã bị hạ hai loại độc!

Mà độc của đối phương, với hắn thì như đang rét mà trời còn có tuyết rơi, trong chớp mắt khiến cho cơ thể mới hơi hơi bình phục của Tôn Hằng rơi xuống vực sâu.

“Không sai, hạ độc là tuyệt kỹ của ta.”

Ngã Bách Độc cười cười, nói: “Nhưng về giải độc, thì ở trong Uyên Sơ này, ta nói thứ hai, cũng không ai dám nhận thứ nhất!”

Độc và y không khác nhau mấy, nên lão có thể tự tin như vậy, cũng là chuyện bình thường.

Tôn Hằng nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói: “Vậy độc trên cơ thể của tại hạ, phải làm phiền tiền bối rồi.”

“Đâu có, đâu có!”

Ngã Bách Độc lắc đầu nói: “Tí nữa ngươi cứ làm việc thật tốt cho ta,

Thì những vấn đề trên người của ngươi, ta cam đoan sẽ giải quyết hết.”

“Đa tạ tiền bối!”

Tôn Hằng chắp tay lần nữa, nói: “Không biết, tiền bối muốn tại hạ làm cái gì?”

“Tới nơi, là ngươi sẽ biết nên làm cái gì.”

Ngã Bách Độc xua tay, hắn đột nhiên gia tốc, cơ thể trở nên quỷ mị giống như một bóng ma, lướt về phía trước.

Cho dù thực lực bây giờ của Tôn Hằng mười không còn một, nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm, nhún chân một cái, cơ thể giống như lục bình, nhảy lên cao hơn mười trượng.

Hai người một trước một sau, xuất phát từ sáng sớm, cho tới giữa trưa, mới bước vào một khe núi hẹp dài.

Ngã Bách Độc đứng trước khe núi này, hơi hơi ngừng chân, ánh mắt mang theo sự nhắc nhở nói với Tôn Hằng: “Bây giờ phải cẩn thận một chút, những thứ ở trong này, không có dễ chọc đâu.”

“Ừ.”

Tôn Hằng gật đầu, hắn lập tức thu liễm khí tức, hai người đi về phía trước.

Trong khe núi, cây cối mọc um tùm, nhìn rất yên tĩnh, nhưng lại có khí độc bay ra như có như không, làm cho Tôn Hằng theo bản năng nín thở lại.

“Lả tả...”

Vài bóng đen xuyên qua khu rừng, tốc độ kinh người.

Đây là mấy con thú hoang họ báo, răng nhanh rất dài, móng vuốt sắc bén.

Nhưng lúc này, những con hung thú dữ tợn vậy, lại hốt hoảng chạy trốn.

“Ộp… Ộp..”

Một con cóc màu vàng lớn bằng con dê nhỏ, nhảy từ phía sau đuổi theo bọn chúng, nhảy lên nhảy xuống, khiến cho những con báo kia liên tục đổi hướng.

“Gào...”

Sau khi thấy cứ chạy thục mạng vậy không được, một con báo trong đó rú lên một tiếng kỳ dị, cơ thể nó co rụt lại, bắn ra để lại một đường tàn ảnh, phóng về phía con cóc màu vàng kia.

Tốc độ của nó nhanh như điện, móng vuốt lóe lên ánh sáng sắc bén, sợ là nội khí cao thủ, cũng không dám đối mặt với nó.

Mà còn cóc màu vàng này, chỉ mở to miệng, phun ra một luồng khói khí năm màu, chụp xuống đầu con báo này.

“Gào…”

Dường như con báo này cũng biết sự lợi hại của đám khói khí này, nó rú lên sợ hãi, đột nhiên chuyển hướng.

Nhưng làm gì được, tốc độ của đám khói khí này nhanh kinh người, con báo kia chưa kịp chuyển hướng, đã bị chúng bao phủ.

“Phù phù!”

Một tiếng thở trầm đục vang lên, con báo có thể chống lại nội khí cao thủ kia, trong nháy mắt đã bị khói khí bao phủ, cơ thể nó cứng đờ lại, ngã nhào xuống đất.

“Ộp… Ộp…”

Tiếng cóc kêu, chói tai như tiếng kim loại chà xát vào nhau.

Lúc này nó nhảy lên trời, miệng liên tục phun khói độc, trong chớp mắt đã bao phủ những con báo còn lại.

“Phù phù... Phù phù...”

Âm thanh thi thể rơi xuống đất vang lên, tất cả những con báo này, đều bị khói độc độc chết.

“Vạn Độc Kim Cáp.”

Trên đại thụ, Ngã Bách Phong hai mắt lóe sáng nhìn con cóc đang tàn sát bừa bãi ở dưới, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Đây là thứ tốt nha, độc trên người của nó, coi như là tiên sư cũng chịu không nổi.”

Sau đó lão sờ cằm, lại nói tiếp: “Hơn nữa, thịt cũng rất ngon, hương vị tuyệt hảo!”

Khóe miệng của Tôn Hằng co rút, sau đó lặng lẽ truyền âm cho hắn: “Tiến bối, đây là nơi nào? Vì sao, lại có nhiều độc vật như vậy?”

Con Vạn Độc Kim Cáp này, cũng không phải là con vật mang độc đầu tiên mà bọn hắn đụng phải!

Rắn độc, rết độc, bay múa đầy trời, cho dù là Tôn Hằng, cũng không nhịn được mà cảm thấy run rẩy.

“Nơi này là thung lũng Vạn Độc Sơn.”

Bách Độc Tẩu cười nói: “Trừ cái nơi ở sâu trong Uyên Sơn kia ra, thì nơi này là nơi nguy hiểm nhất nhì Uyên Sơn.”

Đương nhiên, Tôn Hằng cũng chỉ có thể cười khổ.

Thậm chí, nếu không bị đối phương uy hiếp, thì bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không bước vào nơi này nửa bước.

“Đi!”

Sau khi thưởng thức hết màn biểu diễn của con cóc vàng kia, Ngã Bách Độc lại tiếp tục nhảy lên, lần nữa đi vào sâu trong khe núi này.

Vừa mới di chuyển được không lâu, khi hai người nhảy lên một ngọn cây, họ bỗng nhiên cảm thấy cái gì đó là lạ.

“Xoẹt xẹt...”

Tôn Hằng giơ chân lên, nhưng lại bị những sợi tơ nhỏ xíu không dễ phát hiện kéo lại.

Những sợi tơ này, trong suốt như nước, không thu hút một chút nào, nó dính đế giày, mặc cho Tôn Hằng vung vẩy thế nào, cũng không thể thoát được.

“Đừng tốn sức!”

Ngã Bách Độc nhẹ nhàng lắc đầu: “Đây là mạng nhện của Bạch Ngọc Tri Chu, một khi bị dính vào, thì đao kiếm cũng không chém đứt được, chúng ta bị người để mắt tới rồi.”

Nói xong lão thở dài một cách bất đắc dĩ: “Lần trước ta tới đây, thì nơi này cũng không phải là địa bàn của bọn nó.”

“Chít chít…”

Âm thành kỳ quái, vang lên từ bốn phương tám hướng, mấy con nhền nhện to bằng cái cối xay, bò ra từ những cành cây phía dưới, bay múa trong mạng nhện, đạp lên những sợi tơ vô hình này, leo về phía hai người.

“Tiền bối.”

Tôn Hằng cũng không hoảng hốt, thậm chí còn không rút đao ra, hắn chỉ nhìn Ngã Bách Độc: “Chắc ngươi có cách thoát ra chứ?”

“Đương nhiên là có.”

Ngã Bách Độc vươn vai đứng thẳng lên, hai tay vung ra, một luồng khói khí màu đen tuôn ra từ trên lòng bàn tay của hắn.

“Đánh là được!”

Tiên Thiên chân khí!

Tiên thiên chân khí này còn chứa kịch độc!

Tiên thiên chân khí của Ngã Bách Độc, chạm vào tơ nhện, cây cối, những thứ đụng phải, đều hóa thành bùn nhão, rơi xuống đất.

“Chít… Chít…”

Vài con nhẹ màu trắng này rít lên sợ hãi, tiếng kêu mang theo một luồng sóng âm kỳ dị, sóng âm này hợp thành một, những nơi nó đi qua, cây cối nổ tung, văng mảnh khắp nơi.

Cùng lúc đó, trong miệng của bọn chúng, phun ra từng đường tơ nhện, giao nhau thành mạng lưới, bao phủ lấy Ngã Bách Độc.

“Bách Độc Chưởng!”

Lão ta rú lên một tiếng khó chịu, tránh thế công của sóng âm, giơ chưởng vỗ ra một cái.

“Ầm ầm...”

Tiên thiên chân khí mênh mông cuồn cuộn, như sóng triều, chân khí màu đen của lão, trong chớp mắt bao phủ phạm vị vài chục trượng.

Hắn liên tục đánh ra, chưởng thể như từng cơn thủy triều màu đen tuôn về bốn hướng, liên tục phập phồng, bao phủ hết thảy!”

“Bành! Bành!”

Tiếng nổ vang, liên tục vang lên không dứt, những cái mạng nhện đang đánh úp lại, cùng với những cành cây ngọn cỏ, chạm phải chân khí của lão, đều hóa thành mục nát.

Mấy con nhền nhện trắng kia, cũng kêu lên một tiếng, liên tục rớt xuống dưới.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của Tôn Hằng co rụt lại.

Chân khí của lão già Ngã Bách Độc này, có thể nói là rất khủng bố!

Hơn nữa, độc khí trên bàn tay của hắn, cũng khiến cho người khác kiêng kị!

Cho dù mình hoàn hảo không bị thương gì, cũng không có thể đối diện với chân khí hàm chứa kịch độc này.

“Ong...”

Ngay tại lúc này, đôi tai của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích, hắn lập tức quay người lại, thấy được một con độc vật lớn bằng quả đấm, hai cánh liên tục vỗ xuống, mạnh mẽ nhào tới người hắn.

Sát Thân!

“Rống...”

Một bóng mờ của hung vượn, đột nhiên hiện ra trên người của hắn, sát khí ngưng tụ lại, mang theo cảm giác chết chóc, đánh về phía con độc trùng kia.

“Răng rắc... Răng rắc...”

Nghe được âm thanh này, Tôn Hằng liền nhướng mày.

Thứ này, có thể nuốt cả sát khí sao?

“Thiên Hạt Cổ?”

Một giọng nói vui mừng, vang lên sau lưng Tôn Hằng: “Đừng làm nó bị thương, tí nữa còn dùng nó làm một ít chuyện đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.