Editor: Wave Literature
Đằng sau Nội Vụ Các truyền tới một tiếng rống to, để cho đôi mắt của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích.
Lúc trước, thì hắn rất ngại phiền phức, nhưng lúc này, thì hắn mong nơi này càng loạn càng tốt.
Càng loạn, thì cơ hội của mình càng nhiều!
Cơ thể hơi chùn xuống, vận chuyển khinh công Thiên Lý Nhất Phù Bình, cơ thể Tôn Hằng giống như một luồng khói xanh, chạy về phía nhà kho sau Nội Vụ Các.
Nội Vụ Các phân thành ngoại kho, bí khố, mà đồ tốt thì đặt trong bí khố.
Bí khố thần bí.
Thậm chí, rất nhiều người của Tam Hà Bang, còn không biết bí khố được đặt ở đâu.
Nhưng mà nhờ quen biết với Trịnh Luân, nên Tôn Hằng may mắn được đi tham quan bí khố một lần.
Mà hắn càng tới gần bí khố, thì tiếng chém giết ngày càng rõ ràng.
Dọc theo con đường tới, vừa qua ngã rẽ, một khoảng sân trống rộng rãi liền xuất hiện trước mắt Tôn Hằng,
Lúc này, ngày thường im lặng không tiếng động, cảnh giới nghiêm mặt như Nội Vụ Các, đã vang lên tiếng chém tiếng giết rung trời.
Lối vào bí khố được giấu sau một cái hòn non bộ, cửa đá nặng nề, bên trong còn có hai lớp lớp cửa bằng sắt, bảo đảm an toàn của bí khố.
Mà lúc này, cửa đá mở mộng, cửa sắt bị sụp đổ, một cái lỗ đen kịt thông thẳng vào trong bí khố.
Trong sân, mấy cỗ thi thể cháy đen, nằm nghiêng dựa vào hòn non bộ.
Trong đó có một người đeo bảo kiếm mà Tôn Hằng rất quen thuộc, để hắn đoán được đây rất có thể là thi thể Hứa Mậu, người mà trước kia mình có quen biết qua ở Nội Vụ Các.
Tiếng chém giết hỗn loạn, vang khắp sân, trong sân có một vị đại hán tay cầm đao lớn hấp dẫn lực chú ý của những người khác nhất.
Tiêu Vật Vong!
Nhìn người này, đôi mắt của Tôn Hằng nhịn không được mà co rụt lại lần nữa.
Coi như là hắn, thì nếu như không có việc quan trọng, cũng không muốn trêu vị đao khách thực lực cao thâm này!
Mà Tiêu Vật Vong, lúc này cầm đao lớn trong tay, không ai có thể cản nổi, trong tiếng kêu thảm thiết, liên tiếp có người ngã xuống dưới đao của hắn.
Máu tươi bắn tung tóe, để cho đao lớn trong tay của hắn nhuốm đầy máu, cũng khiến cơ thể uy mãnh của hắn, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.
Người này cầm đao bay múa,
Bay lượn trong đám người, thậm chí làm cho mọi người không cách nào tới gần cửa vào bí khố.
“Chư vị, việc gì phải như vậy?”
Chém giết, có người giương giọng rống to: “Dù sao Tam Hà Bang của các ngươi cũng xong đời, các ngươi ở đây khuân đồ chạy trốn, chúng ta chỉ vào phụ một tay mà thôi, mục đích đều giống nhau cả, làm gì phải hô đánh hô giết như vậy?”
“Ngươi khôn quá ha!”
Trong đám người có một vị đại hán sắc mặt đỏ thẫm khua tay vung trượng rống to: “Trong này đều là đồ của Tam Hà Bang chúng ta, muốn lấy thì cũng phải là người chúng ta lấy! Ngươi là cái thứ gì?”
Mà ở nơi xa Tôn Hằng nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, sau đó lắc đầu.
Rất rõ ràng, người ở bên này cũng thấy tình hình không ổn, nên muốn vơ vét bí khố rồi chuồn êm.
Với lại, đại phu nhân quản lý Nội Vụ Các, nên cài cắm rất nhiều người của nhà mình vào, cho như Dư Tĩnh Thạch cũng khó có thể nhúng tay vào, nên người ở đây rất kiêu căng, không có quy củ.
Tham ô, tham nhung, liên tục xuất hiện, nếu như không phải đại phu nhân bao che, thì không biết bao nhiêu người bị xét nhà xử tội rồi!
Bây giờ bọn họ làm ra chuyện này, cũng không khiến cho Tôn Hằng cảm thấy kỳ quái.
Chỉ có điều, bọn họ đang động thủ, thì gặp những người muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nên hai bên đánh nhau.
“Sư huynh!”
Đúng lúc này, có tiếng quát khẽ vang lên, một người chui từ trong bí khố chui ra.
Người này một tay bị phế rủ xuống đất, tay còn lại cầm một cái bọc lớn, thân pháp linh động xuất hiện sau lưng Tiêu Vật Vong.
Tiêu Vật Vong xiết chặt đao trong tay, áp mấy người trước mặt liên tục rút lui, đồng thời quay đầu nhìn đối phương, vẻ mặt hơi hơi kích động: “Tìm được nó không?”
“Không có.”
Đối phương tiếc nuối lắc đầu, nhưng mà hắn lập tức giơ túi đồ trong tay lên, cười nói: “Có điều, bên trong có không ít đồ tốt, chúng ta cũng không có tay không đi về.”
Xa xa, khi thấy rõ tướng mạo người vừa nhảy ra từ trong bí khố, Tôn Hằng nhịn không được nhướng mày lên.
Hắn từng gặp qua người này, là vị đao khách của Thiên Đao Môn!
Vậy chắc Tiêu Vật Vong là người của Thiên Đao Môn rồi!
Nhưng mà, suy nghĩ lại, thì đao pháp của hắn cao thâm như vậy, nên chuyện này cũng không kỳ lạ lắm.
Hơn nữa trừ mấy viên Thiên Lôi Tử trên người của mình, thì những viên khác sợ là đều trong tay của Thiên Đao Môn rồi.
“Tiểu tử, buông cái bọc đó xuống cho ta!”
Nhìn thấy đối phương vơ vét nhiều đồ từ trong bí khố như vậy, một người mặt trắng của Tam Hà Bang gầm lên một tiếng, giương lên song chưởng, điên cuồng đập tới.
Chưởng pháp của người này tinh diệu, vừa ra tay, kình khí bốn phía vây quanh lại, nhẹ nhàng vỗ, liền có tiếng sấm rền vang lên.
Ngũ Ứng Thủ Trịnh Lâm An!
Đại bá của Trịnh Luân, hai năm trước tấn chức nhất lưu cao thủ của Nội Vụ Các.
Đối mặt với chưởng này, Tiêu Vật Vong chỉ lạnh lùng cười cười, vung đao lớn trong tay lên, đao lớn tạo thành một đường cung hoàn hảo, mà đích đến đường cung này, xuất hiện trước song chưởng của Ngũ Ứng Thủ.
Lưỡi đao vượt qua song chưởng, chưởng kình mà Trịnh Lâm An toàn lực thi triển đã biến mất, bản thân hắn lại lâm vào trong tuyệt cảnh.
“Không!”
Đương nhiên những người khác không thể thấy chết mà không cứu được, đồng thời hết lớn, có người chặn đường, có người vây Ngụy cứu Triệu, trong tiếng đao kiếm chạm nhau, mạnh mẽ ngăn lại một đao này của Tiêu Vật Vong.
Mà Tôn Hằng nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt đặt trên cái bao và tên đao khách của Thiên Đao Môn vừa mang từ trong bí khố ra.
Muốn giựt bao này, thì phải đối diện với Tiêu Vật Vong.
Mà tiến vào trong bí khố, thì không biết có nguy hiểm không, mà thu hoạch cũng không rõ ràng.
Trong tích tắc này, hắn rơi vào trong chần chờ lựa chọn.
“Lê-eeee-eezz~!!”
Đột nhiên, một tiếng hạc kêu vang trời, vang lên trong sắc trời âm u này, trong chớp mắt truyền khắp toàn bộ quận thành.
“Ma Môn yêu nhân, nhanh chóng nhận lấy cái chết!”
Tiếng gào thét như sấm rền, nổ vang ở phía chân trời.
Cùng lúc đó, năm con tiên hạc đẹp đẽ thần tuấn, mang theo gió mạnh như bão, mãnh liệt bay tới tổng đà của Tam Hà Bang.
Đăng Tiên Ti!
Sao bọn họ lại tới nhanh như vậy?
Trong sân, phàm là người của Tam Hà Bang, thì đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Ha ha...”
Đám người của Trịnh Lâm An càng ngửa mặt cười to, phẫn nộ trừng mắt nhìn những người còn lại:
“Tiên trưởng của Đăng Tiên Ti đã tới, Ma Môn tất sẽ bị tiêu diệt. Những tên nhân lúc cháy nhà đi hôi của như các ngươi, Tam Hà Bang chúng ta tuyệt đối không bỏ qua!”
Bầu không khí trong sân trầm xuống, không ít người hai mặt nhìn nhau, mà vẻ sợ hãi, hiện rõ trên đôi mắt của bọn họ.
“Đi!”
Không biết là ai quát khẽ một tiếng, dẫn đầu chạy trốn, nhảy về phía phương xa.
“Đừng làm cho hắn chạy!”
Một tiếng rống to vang lên, lúc này đã có người cầm theo binh khí, điên cuồng đuổi theo.
Sắc mặt của Tiêu Vật Vong âm lãnh, lập tức chạy đi, đạp mạnh chân rồi bay lên không, tỏa ra vô tận uy áp xuống những người phía dưới.
Một cỗ khí tức bao la mịt mờ, từ đao của hắn tỏa ra bao phủ xung quanh, ánh đao chậm chạp, lại giống như núi đổ, không thể ngăn cản.
Vấn Thiên Đao Quyết!
Tiếng vang thật lớn vang lên, mà năm người đuổi theo hắn thì có ba người rút lui, hai người bị chém cụt thân, mất mạng tại chỗ.
Sắc mặt Tiêu Vật Vong cũng tái đi, nhưng khí tức bên ngoài của hắn, cũng không có thay đổi.
“Sư huynh?”
Người sau lưng hắn điên cuồng rống lên.
“Ta không sao!”
Cơ thể của Tiêu Vật Vong thẳng tắp, nhẹ nhàng xua tay, lạnh lùng nhìn bốn phía, mà những người bị ánh mắt của hắn quét tới, đều nhao nhao cúi đầu xuống.
“Hừ! Một đám phế vật!”
“Chúng ta đi!”
Hừ nhẹ một tiếng, Tiêu Vật Vong đạp chân một cái, phóng tới vách tường bên canh.
Thân hình của hắn lóe lên, đánh vỡ vách tường, giơ tay nhấc chân đều không có sơ hở, phảng phất như đang đi trên đất bằng vậy, khiến cho những người đang chờ sơ hở của hắn, không khỏi tiếc hận và chấn kinh.
Đao pháp của người này, bước vào cánh giới xuất thần nhập hóa, mọi cử động của hắn, đều không có sơ hở!
Hai người một trước một sau, bước nhanh đi, nhìn như chậm chạp, nhưng trong chớp mắt đã đi ra khỏi Nội Vụ Các, đi ra đường phố phía ngoài.
“Bộp!”
Một tiếng vang nhỏ, Tiêu Vật Vong đang bước nhanh đột nhiên dừng lại, khiến cho vị đao khách của hắn mém nữa đụng vào người hắn.
Mà Tiêu Vật Vong thì nheo mắt lại, chậm rãi quay người, nhìn về con hẻm phía trước.
ở nơi này, có một người cầm trường đao, đứng yên tại chỗ.
“Tiêu huynh!”
Tôn Hằng nhìn đối phương nhẹ nhàng cười cười: “Từ lúc từ biệt ở Anh Hùng Yến, chúng ta lại gặp lại rồi!”
“Là ngươi!”
Không đợi Tiêu Vật Vong mở miệng, vị đao khách ở phía sau đã tái mặt đi, nhìn chằm chằm Tôn Hằng: “Sư huynh, là hắn phế tay của ta!”
“Trảm Phong Cuồng Đao Tôn Hằng!”
Tiêu Vật Vong nhìn thẳng Tôn Hằng, sắc mặt ngưng trọng: “So với các hạ, thì cái gọi là tứ đại tuấn kiệt của Trần quận, đúng là một chuyện cười!”
“Tiêu huynh khách khí!”
Tôn Hằng chậm rãi đi ra hẻm nhỏ, đảo mắt qua cái bọc lớn sau lưng đao khách kia, nói: “Bỏ thứ đó xuống, ta sẽ xem như chưa thấy hai vị, như thế nào?”
“Ngươi cảm thấy bọn ta có bỏ không?”
Tiêu Vật Vong khinh thường cười khẽ, vẫy tay xuống: “Sư đệ, ngươi đi trước. Ta báo thù cho người, rồi sẽ tìm ngươi sau.”
“Sư huynh...”
Ánh mắt của vị đao khách kia lấp lánh, cuối cùng dậm mạnh chân xuống, nói: “Vậy sư huynh cẩn thận, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ!”
“Coong!”
Ánh đao lóe lên, đánh tới trước mặt hai người.
Giọng nói băng lãnh của Tôn Hằng, theo sau ánh đao này truyền vào màng tai hai người: “Muốn đi sao, để thứ đó xuống rồi đi đâu thì đi!”