Ly Thiên Đại Thánh

Chương 220: Chương 220: Trả thù




Editor: Wave Literature

Cho dù là những công tử tiểu thư của Âu Dương tiên phủ, thì không phải vị nào cũng đều có tư chất tu pháp.

Đối với gia tộc tiên gia như bọn họ, thì có thiên thú tu pháp hay không có thiên phú tu pháp, cách nhau như trời với đất vậy.

Giống như vị Âu Dương Tinh đang đứng trước mặt này, mặc dù nàng là chị, nhưng địa vị lại thua xa Âu Dương Lâm đang đứng bên cạnh.

“Tôn đường chủ.”

Dư Thiên Hùng mang theo thái độ nhiệt tình dẫn hai nữ vào, đứng trước cửa phòng Tôn Hằng rồi nói: “Đây là hai vị tiểu thư của Âu Dương tiên phủ, Lâm tiểu thư cùng Tinh tiểu thư, hôm nay các nàng rảnh, nên đi dạo qua nơi này, cũng thuận đường mời ngươi đi Âu Dương phủ một chuyến.”

Không giống như Âu Dương Tinh một người toàn trọc khí, vị Lâm tiểu thư kia khí chất thông thấu, tóc đeo trâm ngọc, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nhìn là đã có thể đoán nàng là một người tu pháp.

“Tại hạ Tôn Hằng.”

Tôn Hằng nhìn hai người rồi chắp tay nói: “Gặp qua hai vị cô nương.”

“Tiên Thiên.”

Đôi mắt đẹp của Âu Lương Lâm khẽ chớp chớp, nhìn Tôn Hằng từ trên xuống dưới: “Xem ra vừa mới tiến giai không lâu.”

“Tôn đường chủ tiến giai tiên thiên rồi sao?”

Dư Thiên Hùng sững sờ, ánh mắt của hắn nhìn về Tôn Hằng trở nên phức tạp, giống như vừa có đố kỵ, ghen ghét và không cam lòng.

Nhưng hắn lập tức chớp mắt, ánh mắt thay đổi thành vui mừng: “Ha ha…, thật đáng chúc mừng nha! Tam Hà Bang của chúng ta, lại có thêm một vị tiên thiên rồi, Tôn Hằng giữ kín chuyện quá, chuyện lớn như vậy mà không nói cho ta biết, để ta mở tiệc chúc mừng.”

Tôn Hằng khẽ lắc đầu: “May mắn mà thôi, còn chưa kịp thông báo bang chủ.”

“Tôn đường chủ tiến giai tiên thiên, đây là chuyện tốt.”

Âu Dương Tinh vỗ tay, cười nói: “Vừa hay, ta mang theo một bình Bồi Nguyên Đan, có thể giúp ngươi ổn định cảnh giới, xem như đây là lễ gặp mặt, tặng cho Tôn đường chủ vậy.”

“Chỉ là một tên tiên thiên mà thôi.”

Âu Dương Lâm nhíu mày: “Tỷ tỷ cũng không cần khách khí như vậy làm gì, chúng ta mang hắn thổi sáo cho tỷ muội chúng ta nghe, đã là phúc phận của hắn, làm gì phải đưa đan dược cho hắn.”

Hai người này được đối xử khác nhau, nên sinh hoạt cũng khác nhau, tạo nên tính cách đối lập.

Với Âu Dương Tinh, thì một vị tiên thiên cao thủ trẻ tuổi, là đối tượng đáng để lôi kéo.

Mà dưới góc nhìn của Âu Dương Lâm,

Người tập võ, cho dù có tiến giai tiên thiên, thì vẫn chỉ là một tên nô bộc, vẫn không thể vào mắt của nàng.

Nhưng đây không phải là nàng cố ý nhục mạ Tôn Hằng, mà đây vốn là chuyện bình thường, nhất là những nơi như Âu Dương gia.

Thế giới này, cấp bậc nghiêm ngặt, nếu như ở địa vị cao lâu ngày, thì sẽ dưỡng tính cách khinh thường người ở dưới.

Không chỉ Âu Dương Lâm xem thường như vậy, mà ngay cả Dư Thiên Hùng, cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Lúc này hắn cười gật đầu cười ha hả, đứng sau hai vị tiểu thư này.

Tôn Hằng đứng ở trong, lặng lẽ thở dài.

Tiếp xúc lâu dài với người tu pháp, hắn cũng hiểu được tâm tình của vị Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly kia.

“Tinh tiểu thư, xin lỗi.”

Tôn Hằng không chú ý lời nói của Âu Dương Lâm, chắp tay cười với Âu Dương Tinh: “Hôm nay tại hạ có việc, không tiện đến, nếu có cơ hội, thì ta sẽ tấu nhạc cho các vị tiểu thư nghe.”

“Hả?”

Âu Dương Tinh khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng, thì đã bị Âu Dương Lâm ngang ngược cắt lời.

“Ngươi có việc?”

Nàng hơi nghiêng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, trong mắt hiện ra sự không vui: “Ngươi có chuyện gì, mà còn quan trọng hơn việc đàn hát cho chúng ta nghe?”

“Tôn đường chủ.”

Dư Thiên Hùng cũng cảm thấy lo lắng: “Ngươi có chuyện gì, cứ nói cho ta để ta xử lý, tuyệt đối đừng làm cho các vị tiểu thư mất hứng.”

“Thật sự xin lỗi.”

Tôn Hằng vẫn lắc đầu: “Hôm nay không được!”

Lần này, không chỉ Âu Dương Lâm, ngay cả Âu Dương Tinh, cũng đã lộ ra sự không vui.

Hai vị tiểu thư của Âu Dương gia như các nàng đã ra mặt, đến trước mặt người khác mà người này lại không chịu nể mặt?

“Tốt, rất tốt!”

Âu Dương Lâm xanh mặt, cơ thể run rẩy, cây trâm ngọc trên đầu liên tục va chạm, phát ra những tiếng vang thanh thúy.

“Ta rất tò mò, ngươi có chuyện quan trọng gì, mà lại dám từ chối lời mời của tỷ muội chúng ta!”

“Ầm ầm...”

Lời của nàng còn chưa dứt, thì bức tường sau lưng đã đổ ầm ầm xuống, đập mạnh xuống đất, bắn lên vô số bụi bặm.

“Tôn Hằng!”

Một tiếng gào to tràn ngập lửa giận, vang lên từ bên ngoài, tiếng gào không lớn, nhưng ép tới không khí không ngừng vặn vẹo.

“Đi ra nhận chết cho ta!”

Trong sân nhỏ, Tôn Hằng đứng như cắm rể, vẫn không đi ra ngoài.

“Hai vị.”

Hắn nhìn hai nữ sắc mặt đã trở nên âm trầm, lạnh nhạt nói: “Các ngươi cũng thấy rồi đấy, chính là chuyện này.”

“Ngươi đắc tội người khác?”

Hai con ngươi của Âu Dương Lâm chuyển động, khóe miệng hơi hơi vểnh lên: “Nếu như đã đắc tội người khác, thì ngươi cũng không nên chọc giận chúng ta!”

“Phải không?”

Tôn Hằng nhíu mày lại, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người đối phương: “Vậy Lâm tiểu thư cảm thấy, người đắc tội với ta, thì có kết cục như thế nào?”

“Là Mã đạo trưởng.”

Mà Âu Dương Tinh đã tái mặt, lấy tay kéo Âu Dương Lâm, chậm rãi lắc đầu.

Mặc dù nàng là tiểu thư của Âu Dương gia, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, địa vị cũng không cao.

Mà vị Mã đạo trưởng này...

“Đăng Tiên Ti Mã Tân?”

Lúc này, bụi mù đã tản đi, Âu Dương Lâm cũng thấy rõ những người đang đứng ở ngoài đường.

Người ở giữa, tức đến sùi bọt mép, đôi mắt tràn đầy lửa giận, chính là người của Đăng Tiên Ti luyện khí tầng năm Mã Tân!

Nhìn thấy người này, thì sắc mặt của Âu Dương Lâm cũng trở nên nghiêm túc.

Tu vi người này không kém, hơn nữa quan hệ với những người tu pháp khác rất tốt, nàng không muốn vì một tên tiên thiên, mà phải đắc tội với hắn.

Còn về Dư Thiên Hùng, sắc mặt của hắn đã biến thành trắng bệch từ lâu, cơ thể rúc vào trong hai nữ.

“Lâm tiểu thư.”

Mà lúc này, vị Mã đạo trưởng kia, cũng thấy hai người Âu Dương Lâm.

Cho dù đang rất tức giận, nhưng hắn vẫn không khỏi sững sờ, nói thầm một tiếng: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Âu Dương tiên phủ ở Đông Dương phủ, người đông thế mạnh, coi như là Đăng Tiên Ti, cũng phải nhìn sắc mặt của nó mà làm việc.

Cho dù đây chỉ là một tiểu cô nương của Âu Dương gia, nhưng hắn vẫn không thể đắc tội được.

Còn về phần Âu Dương Tinh, hắn không có nhận ra.

Âu Dương Lâm nhoẻn miệng, dịu dàng nói: “Chúng ta nghe nói đây có một vị thổi sáo rất hay, cho nên đến gặp. Không ngờ tới, lại gặp Mã đạo trưởng ở đây.”

Vừa nói, đôi mắt nàng chưa chuyển động, vừa mỉa mai vừa châm biếm nhìn Tôn Hằng, giống như đang khoe năng lực của mình.

Sắc mặt của Mã Tân trầm xuống, buồn bực nói: “Người này có thù giết con với ta.”

Lời vừa dứt, sắc mặt của Âm Dương Lâm cứng lại.

Ngay vừa rồi, nàng còn muốn đứng ra hòa giải, nhưng bây giờ, chuyện này đã không còn dễ dàng như vậy nữa.

Ánh mắt nàng đảo qua người Tôn Hằng, nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của đối phương, giống như đang cười nhạo mình không biết lượng sức vậy.

“Hừ!”

Cắn răng, nàng lôi kéo Âu Dương Tinh, đi về một bên.

“Lâm nhi không biết việc này, thất lễ rồi.”

Nàng đi tới nơi xa xa, mới lạnh lùng buông tay nói: “Xin Mã đạo trưởng cứ tự nhiên, không cần phải kiêng nể gì.”

Về phần Dư Thiên Hùng, thì từ đầu tới cuối đều đứng sau lưng của nàng.

“Đa tạ!”

Mã Tân thả lòng sắc mặt, chắp tay với Âu Dương Lâm, ngẩng đầu lên, nhìn hằm hằm Tôn Hằng: “Chính là ngươi, giết con của ta!”

“Nếu như con trong miệng ngươi nói là một tên súc sinh tên Mã Bảo.”

Tôn Hằng gật đầu: “Thì đúng là ta giết đấy.”

Xôn xao...

Ngoài đường, trừ những người đi theo Mã Tân tới, thì đã có vô số người đi đường bu lại xem, nghe thấy lời này của Tôn Hằng, lập tức xì xào bàn tán.

Ngay cả hai nữ của Âu Dương Gia, ánh mắt nhìn về phía Tôn Hằng, đã trở nên không thể tin nổi.

Chỉ có Dư Thiên Hùng, bây giờ hắn đã hồn xuất khỏi cơ thể, trong hai mắt của hắn, chỉ còn vẻ ngu ngơ, mờ mịt.

“Được, được! Rất tốt!”

Mã Tân tức giận gật đầu, một tay che ngực, mấy ngày nay hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, nghe được tin con trai mình bị người khác giết hại liền lập tức chạy về, sự bi thống trong lòng của hắn, bị câu nói này của Tôn Hằng đẩy lên cực hạn.

“Nếu như ta không rút gân lột da, nghiền nát xương cốt của ngươi, thì Mã Tân ta thề không làm người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.