Ly Thiên Đại Thánh

Chương 285: Chương 285: Trở mặt




Editor: Wave Literature

Cái túi trên bàn tay Tôn Hằng, nhìn rất bình thường không nổi bất chút nào, nhưng mang lại cho hắn một cảm giác rất kỳ dị.

Huyết luyện pháp khí!

Hắn từng cầm qua vài món huyết luyện pháp khí, loại cảm giác này, giống như cầm huyết luyện pháp khí vậy.

“Cảnh Phó Tông chủ.”

Tôn Hằng nhẹ nhàng thẩy cái túi trong tay lên, cười với người tới: “Nếu như ta không đưa, thì như thế nào?”

Khó trách hắn cảm thấy vết thương trên người Xa Kháng rất quen, thì ra là do Âm Dương Ngọc Nhân ra tay.

Chỉ có điều, bây giờ Uyên Sơn đã trở về như lúc trước, cho dù tu vi của Tôn Hằng cao thâm, cũng không thể tra ra khí tức của các nàng.

Bằng không, hắn đã sớm biết người ra tay.

“Tôn trưởng lão, đừng có chọn nhầm đường!”

Sắc mặt của Âm Dương Ngọc Nhân trầm xuống, từng cây phi châm dài nửa thước xuất hiện dưới mái tóc dài của nàng, giống như bông sen nở rộ, lặng lẽ trôi nổi xung quanh người của nàng.

Những phi châm này lộ ra ánh sáng sắc bén, xoay tròn rất nhanh, cho dù cách nhau hơn mười trượng, mà sát khí cũng áp tới trước người Tôn Hằng!

“Bành!”

Lại một bóng người cao to rơi từ trên trời xuống, đứng sau lưng Âm Dương Ngọc Nhân, chính là Cơ Linh Ân.

“Tôn Hằng!”

Nàng nhìn thấy Tôn Hằng, cũng hơi sững sờ, nhưng khi thấy được cái túi trên tay hắn, thì sắc mặt liền trầm xuống.

Ánh mắt của nàng chuyển động, cho tới khi nhìn thấy Chu Tử Du, trong mắt nàng hiện lên một tia nghi ngờ.

Dường như đoán được cái gì, nhưng không lại không dám xác định.

“Tôn trưởng lão, giao thứ đó ra đây, chúng ta cũng có quen biết, ta không muốn đánh với ngươi!”

Nàng lắc đầu, đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, nhẹ nhàng bước lên một bước, hợp với Âm Dương Ngọc Nhân một góc, bao vây Tôn Hằng lại.

Đối với Tôn Hằng, các nàng cũng không dám mất cảnh giác.

Hơn sáu năm trước, hắn đã có thể mạnh mẽ đè xuống tiên thiên hậu kỳ cao thủ, phó tông chủ Cửu Ấn Tông Từ Tử Tấn.

Bây giờ, ai biết thực lực của hắn đã tiến bộ tới bao nhiêu?

Ít ra, hai người nhìn không thấu được Tôn Hằng.

Nếu không phải như vậy, thì các nàng tốn nước bọt với hắn làm gì, đã trực tiếp ra tay đoạt lại thứ này!

Sau lưng, vô số tiếng động vang lên, một đám đệ tử của Bách Hoa Tông cũng đang tới gần.

Có hậu viện, thần sắc của hai người cũng buông lỏng.

Trong suy nghĩ của các nàng, cho dù Tôn Hằng có mạnh hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của các nàng!

Dường như Tôn Hằng không nghe được những âm thanh này, cũng không để ý lời nói uy hiếp của Cơ Linh Ân.

Hắn cầm cái túi kia, loay hoay một chút mới mở miệng: “Thứ này, chẳng là là thứ mà truyền thuyết hay nhắc tới… Túi trữ vật?”

Túi trữ vật, thứ này đúng là có tồn tại ở thế giới này.

Nhưng theo Tôn Hằng biết, mỗi một món đều rất hiếm thấy, đều được chế tạo riêng cho người tu pháp cực hạn hoặc là đạo cơ tu sĩ.

Còn việc lấy túi trữ vật chế thành huyết luyện pháp khí, Tôn Hằng chưa từng nghe qua!

Giọng nói của hắn nhẹ nhõm, dáng dấp thư thả, giống như không có nghe lời uy hiếp của các nàng.

“Không sai.”

Âm Dương Ngọc Nhân với Cơ Linh Ân liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn ra sát cơ trong mắt đối phương.

Lập tức vểnh miệng, lạnh lùng nói: “Đúng là túi trữ vật, nhưng mà, thứ này không phải ngươi muốn sờ là có thể sờ được!”

Vừa nói hết câu, ba châm phi châm, đã lặng lẽ bắn tới người Tôn Hằng.

Phi châm kề sát đất, uốn lượn như rắn, vừa lặng lẽ mà tốc độ lại kinh người.

Đi tới gần, mới nhảy lên, lộ ra răng nanh dữ tợn, đánh về chân, cổ họng, bộ hạ của Tôn Hằng.

“Đinh...”

Ánh đao lóe lên rồi biến mất, ba cây phi châm đã bay ngược về sau.

“Hai vị.”

Tôn Hằng tay cầm trường đao, cất túi trữ vật vào trong ngực, nhìn về hai nữ: “Ta không hứng thú với việc các ngươi có cấu kết Ma Môn hay không, nhưng vậy này, đối với ta có ích, nên ta sẽ không giao cho các ngươi.”

“Không cần ngươi giao.”

Sắc mặt của Âm Dương Ngọc Nhân cứng đờ lạnh, giọng nói lạnh lẽo như gió lạnh tháng chạp:

“Chúng ta sẽ tự mình lấy!”

“Vù!”

Ánh sáng lạnh xé gió.

Phi châm bay ngang qua không trung, xẹt thành một đường cong duyên dáng, mang theo tàn ảnh, bao phủ hết đường lui của Tôn Hằng.

Mỗi một cây phi châm, đều nhanh chóng xoay tròn, mang theo khí tức âm lãnh, càng có thể xuyên thủng đá núi.

Tuy nói cũng có quen biết, nhưng Âm Dương Ngọc Dương ra tay hung ác, không lưu tình chút nào!

Nếu như là những tiên thiên cao thủ khác, dưới thế công hung ác của nàng, chắc chắn trở thành ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ chịu đựng một lát, sẽ rơi vào kết cục giống như Xa Kháng!

Nhưng Tôn Hằng, lại khác những người bình thường.

“Oanh...”

Một tia chớp, đã bao phủ khắp phi châm.

Tia chớp như sấm mùa xuân, vang vọng trời đất, mang đến sự sống tươi mới, còn mang theo cả cảm giác dữ dằn hung ác, khiến cho mọi người ở đây run rẩy.

Bôn Lôi Đao Pháp —— Xuân Lôi Cức Bạo!

Ánh đao mang theo tia chớp xé rách không trung, đánh phi châm văng tung tóe, hóa thành một đường đao dài hơn mười trượng, hung hăng chém về phía Âm Dương Ngọc Nhân.

Ánh đao còn chưa tới người, cơ thể của Âm Dương Ngọc Nhân đã siết chặt, hai mắt tức giận trợn trắng.

Lúc này, uy áp mà Tôn Hằng mang lại cho nàng, không kém gì tứ đại cao thủ của Uyên Sơn cả!

“Tiếp chiêu!”

Tiếng kêu khàn giọng của Âm Dương Ngọc Nhân vang lên.

Mà người của nàng cũng giống xoay tròn giống như lốc xoáy, mang theo luồng khí lạnh tới thấu xương, đụng vào ánh đao kia.

“Bành!”

Một tiếng trầm đục vang lên, kình khí quét ngang hơn mười trượng, trong tiếng đổ ngã của cây cối, hai bóng người cũng bay ngược về sau.

“Phốc!”

Đang bay, thì Âm Dương Ngọc Nhân đã không chịu nổi luồng kình khí dũng mãnh đang hoành hành trong cơ thể, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mà khi Tôn Hằng rơi xuống đất, chỉ lùi lại hai bước, là có thể đứng thẳng lên.

Còn bên kia.

Trong lúc Tôn Hằng đang đánh với Âm Dương Ngọc Nhân, sắc mặt của Cơ Linh Ân cũng trở nea vặn vẹo, nhanh chóng vận chuyển chân khí băng hỏa của mình.

Chỉ trong chớp mắt, trong người nàng đã đỏ thẫm như lửa, nhưng ở mặt ngoài thì toàn sương lạnh.

“A!”

Một tiếng rống giận vang lên, một luồng khí mang theo băng và lửa, nhanh chóng đan vào nhau tạo thành một cơn lốc xoáy.

Chân khí không ngừng tiến vào, cơn lốc xoáy đó ngày càng lớn, một cỗ sức mạnh khủng bố, đang hiện ra trong tâm lốc xoáy, bắt đầu rục rịch.

“Được!”

Hai mắt của Tôn Hằng phát sáng.

Thực lực của Cơ Linh Ân, vượt quá dự liệu của hắn, uy lực của chiêu này, càng làm cho người khác sợ hãi.

Coi như là hắn, cũng không thể không nghiêm mặt đón đỡ.

“Bành!”

Một chân đạp mạnh xuống, mặt đất xung quanh đều lún xuống một ít, trường đao của Tôn Hằng lại vào trong vỏ, hắn bước một bước, đã xông tới trước người của Cơ Linh Ân.

Hai chân hắn đạp mạnh, cơ thể gập xuống, tay phải cất vào trong bụng rồi đánh ra.

Quyền vừa ra, trời đất bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Trong cảm giác của Cơ Linh Ân, thiên địa trước mặt như co rụt lại, trừ nắm đấm to lớn của Tôn Hằng ra, thì không còn vật gì nữa.

Uy áp khủng bố, khiến cho nàng không thể không gầm lên một tiếng, vỗ tay, cơn lốc xoáy kia lập tức đánh tới.

“Ầm ầm...”

Tiếng nổ vang xa tới hơn vài dặm, mãnh thú hung cầm đều bị đuổi đi.

Mà trung tâm của vụ nổ, mặt đất đá núi rạn nứt, hình thành một cái mạng nhện bằng khe nứt, kéo dài hơn mười mét.

Vài cây đại thụ, bởi vì mặt đất bị rạn nứt, cũng không thể không ngả nghiêng xuống đất, trong sân một mảnh hỗn độn.

“A!”

Sắc mặt của Cơ Linh Ân đã trở nên đỏ trắng, cơ thể lảo đảo lui về sau, chỉ trong một chiêu, nàng đã bị thương nặng.

Mà ở trong sân, những tên đệ tử của Bách Hoa Tông, còn chưa kịp vây công Tôn Hằng, đã rơi vào trong kinh hoảng.

“A!”

“Cẩn thận!”

Tiếng kêu sợ hãi, tiếng rú thảm không ngừng vang lên.

Chỉ thấy hai con rết vàng liên tục bay nhào giữa các nàng, một con tấn công, một con đâm vào trong ngực, hoặc nhảy bổ lên đầu.

Chúng vung múa trăm chân, ăn tim, nuốt não, một đám đệ tử của Bách Hoa Tông, đã thành con mồi của chúng.

Cơ thể của kim ngô cứng rắn, có thể chịu đòn của tiên thiên trung kỳ mà không sao, tốc độ lại nhanh như điện, những đệ tử nội khí hoặc mới vào tiên thiên của Bách Hoa Tông, dưới thế công của chúng, không hề có sức chống cự.

“Vù!”

Vô số tia sáng xuất hiện, Âm Dương Ngọc Nhân sắc mặt đã trở nên khó coi, đang sử dụng phi châm, không ngừng tấn công Tôn Hằng.

Tốc độ của phi châm kinh người, uy lực lại cực cao, nhưng vẫn không thể đánh tới người của Tôn Hằng.

Cơ Linh Ân cũng rất dũng mãnh, nàng ép thương thế trong người xuống, tiếp tục nắm tay đấm tới, chân khí mang theo băng hỏa tuôn về phía Tôn Hằng.

Tôn Hằng nhảy lên, né một đám phi châm bắn chụm tới, chân sau như cây roi, khí thế như rìu, hung hăng đạp Cơ Linh Ân.

Chưởng thế biến hóa, càng có từng luồng khí mạnh, ép tới trước mặt Âm Dương Ngọc Nhân.

“Bành!”

Ba người không ngừng chạm vào nhau, hai nữ vai kề vai, liên tục lùi về phía sau, đối mặt với thế công cường hãn của Tôn Hằng, sắc mặt của các nàng đã trở nên tuyệt vọng.

Cho tới khi một lòng bàn tay lớn đánh tới trước mặt các nàng, thì các nàng đã không còn sức đánh trả.

“Vù!”

Tôn Hằng nhảy lên một cái, đã lùi về sau hơn mười trượng, sắc mặt âm trầm nhìn về người còn lại ở trong sân.

“Chu Cô Nương, ngươi muốn cái gì?”

Khi hắn chuẩn bị bắt giữ hai nữ, thì trong lòng đột nhiên báo nguy hiểm, thân pháp biến hóa, tránh được một đòn pháp thuật đánh úp tới.

“Tôn đại ca, ngươi đưa vật kia cho các nàng đi,“

Chu Tử Du cười dịu dàng, lấy tay vuốt tóc mái đang che mất vầng trán của mình sang một bên.

Sau đó nàng cong ngón tay búng một cái, hai sợi tơ bạc lóe lên rồi biến mất, hai sợi tơ này quấn chặt hai con kim ngô đang tàn sát lung tung lại.

Mặc cho chúng có giãy dụa thế nào, cũng không tránh được sự trói buộc.

“Bí thuốc của quân đội, thật ra là do Tử Du muốn, rồi mới sai các nàng đi lấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.