Ly Thiên Đại Thánh

Chương 243: Chương 243: Võ Minh Bảo Khố




Editor: Wave Literature

“Ong..ong...”

Tiếng vỗ cánh của Thiên Hạt Cổ, vang vọng khắp Hắc Mộc Lâm.

Một đám Thiên Hạt Cổ tối đen như mực, bao vây Ngã Bách Độc lại.

Một đám Thiên Hạt Cổ còn lại, thì đào mảnh đất ở bên cạnh, hiện ra hai cổ thi thể chỉ còn nửa người.

“Thẩm Kỳ?”

Sau khi thấy hai cổ thi thể này, Ngã Bách Độc nhịn không được ngửa mặt cười to: “Giết đúng người rồi, giết đúng rồi đó! Tiểu tử, ngươi đúng là tự tìm đường chết mà!”

Xa xa, ở trong đám cành lá che phủ, cũng có hai bóng người đang lẳng lặng dò xét.

...

Hai ngày sau.

Chỗ sâu nhất trong Uyên Sơn.

Phía trước, sương mù màu trắng vô biên vô kể, bao phủ khắp thiên địa này.

Sương mù này rất bất thường, dường như được tạo thành từ vô số hạt nhỏ, mang cho người đi vào một loại cảm giác kỳ lạ.

Gió thổi cũng không lay chuyển!

Phạm vi sương mù bao phủ, cũng không biết rộng lớn bao nhiêu.

Nhưng khi Tôn Hằng đứng trên đỉnh núi, thì thứ lọt vào mắt hắn, chỉ có sương mù vô biên vô kể!

Nơi này chính là nơi mà người khác hay gọi là Tuyệt Linh Chi Địa!

Dưới sự bao phủ của sương mù này, khí cơ không có, linh khí cũng không còn, gần như trở thành một mảnh đất chết!

Nhưng cũng không thể nói, trong này không có sự sống.

Mà tương phản, ở bên trong nơi đất chết này, thai nghén ra những sinh vật kỳ dị.

Mỗi mười hai năm, thì khí hậu của Uyên Sơn sẽ có dị biến, khi đó, ở sâu trong Uyên Sơn sẽ không còn khí cơ áp chế, linh khí tiêu tan nữa.

Ngay cả những sương mù trong Tuyệt Linh Chi Địa, cũng tạm thời tản đi, người ngoài có thể nhân cơ hội này đi vào.

Mà mỗi lần Uyên Sơn có dị biến, thì vô số thế lực đến đây tranh giành vật tư.

Khoảng cách tới lần dị biến tiếp theo, vẫn còn sáu năm.

Nhưng Tôn Hằng lại không chờ được.

“Phốc!”

Bụng của Tôn Hằng nhúc nhích.

Một cái tảng đá màu sắc kỳ quái, bị hắn phun từ trong bụng ra bên ngoài

Lần trước, hắn chiếm được Huyền Vũ Lệnh, từng cẩn thận kiểm tra thứ này, phát hiện ra chất liệu của cái lệnh bài bằng mộc này cũng không quá mức quý giá.

Nhưng bên trong, lại giấu một tảng đá kỳ quái.

Chính là vật hắn vừa phun từ trong bụng ra.

Tương truyền, chỉ cần cầm Huyền Vũ Lệnh trong tay, là có thể đi vào sâu trong Tuyệt Linh Chi Địa, không bị hạn chế.

Trong suy nghĩ của Tôn Hằng, nếu như Huyền Vũ Lệnh có công hiệu như vậy, thì cũng nên thử một phen.

Khi ở Đông Dương phủ, hắn đã giấu vật này vào trong cơ thể.

Bởi vì hắn khả khống chế thân thể hắn rất tốt, nên chuyện này, làm dễ như trở bàn tay!

Tôn Hằng đứng ở đỉnh núi, hơi hơi trầm tư, liền bước về phía đám sương mù kia.

Những sương mù này, vốn là uế khí của thiên địa, như bị khí hậu cổ quái của Uyên Sơn gọt rửa, lại không thể bị người tu pháp sử dụng, nên tích tụ lại nơi này.

Coi như là tiên thiên cao thủ, hít phải vật này, cũng chỉ có thể chống đỡ được vài ba phút, nếu mà ở lâu, thì cũng rơi vào trạng thái xấu, thực lực giảm nhiều.

Chân hắn đạp về trước, đám sương mù kia dường như có linh tính, tránh khỏi người của hắn.

Có hi vọng!

Tôn Hằng nở nụ cười, đôi mắt chớp chớp vài cái.

Hắn lập tức không chần chờ gì nửa, chỉnh lại tinh thần của mình, tay cầm dị thạch đi vào khu vực bị bao phủ bởi sương mù mênh mông vô tận này.

Cùng với bước tiến của hắn, đám sương mù kia cũng tự động cách hắn một khoảng cách hai trượng.

Dưới chân, là mặt đất hoang vu, không có một ngọn cỏ, chỉ có cát đá bao phủ khắp nơi.

Trước mặt, thì chỉ có sương mù mờ mịt, cho dù thị lực của Tôn Hằng rất tốt, nhưng chỉ có thể nhìn rõ được trong phạm vi mười mét mà thôi.

Dưới tình huống như vậy, đừng nói là chạy nhanh, cho dù đi nhanh một chút, cũng không được.

Nhớ lại tấm bản đồ trong đầu, sắc mặt của Tôn Hằng tái đi.

Cũng không biết, trong hoàn cảnh này, có thể tìm được bảo khố của Võ Minh, trong vòng một tháng hay không.

“Sụt!”

Dưới chân đột nhiên trở nên mềm nhũn, Tôn Hằng lập tức cúi đầu nhìn xuống, đá núi cứng rắn đã hóa thành một đống bùn lần.

Đầm lầy!

Mặt đất phía trước nhìn rất bình thường, nhưng lại có một cái đầm lầy.

Tôn Hằng quét mắt nhìn xung quanh, nơi này sương mù bao phủ trắng xóa, khiến cho người ta không thể biết được cái đầm lầy này rộng thế nào.

Hắn hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần, sử dụng khinh công, áo choàng sau lưng bay phấp phới, cả người hắn giống như bay bổng trên trời, hơi tăng tốc độ, đi về phía trước.

“Phần phật...”

Cách đó không xa, đám bùn trên đầm lầy này chuyển động, có một con rắn dài hơn người mấy thước, đi ra khỏi ao đầm này, xẹt thành một đường cung thật dài, lại tiếp tục đâm vào trong đầm lầy, tóe lên vô số bùn đất.

Tôn Hằng đứng ở không xa, cơ thể không nhúc nhích, thậm chí hắn còn nín thở, giống như một bức tượng không chút sự sống vậy.

Hắn ở trong Lạc Thạch Trấn, thấy được bức họa của con rắn này.

Mãng Thu, thượng cổ dị chủng.

Con nhỏ thì dài một trượng, mà con trưởng thành đều dài ít nhất mười mét.

Trong ghi chép, thì Mãng Thu có độ dài nhiều nhất là trăm mét, lớn bằng ba người ôm.

Loại vật này, làn da rất cứng cỏi, hơn nữa còn trơn trượt, đao kiếm bổ vào sẽ trượt đi chỗ khác.

Nó sống ở dưới Uyên Trạch Tuyệt Vực, không có gì không cắn nuốt được, không ngại đao kiếm, chính là bá chủ của Uyên Trạch.

Mà thứ làm người ta ngao ngán nhất là, loài này chuyên sống quần cư!

Chờ cho tới khi con Mãng Thu này chui xuống đầm lầy, Tôn Hằng mới chạy lùi về sau.

Loại vật này, hắn không dám trêu chọc, chỉ có thể đi đường khác mà thôi.

Dù sao, thấy được Mãng Thu, thì cũng đồng nghĩa với chuyện nơi này là Uyên Trạch, Tôn Hằng cũng có thể định vị được vị trí hiện tại của mình.

Hắn lùi về sau vài dặm, đổi một hướng khác, Tôn Hằng lần nữa tìm kiếm trong này.

Trong sương mù màu trắng xám, hắn chỉ có thể mơ hồ phân biệt được phương hướng, nếu như không phải giác quan của hắn nhạy bén, thì sợ đã sớm mất phương hướng, chạy loạn trong sương mù rồi.

Đi tới chạng vạng tối,Tôn Hằng mới rời khỏi Uyên Sơn Tuyệt Vực, đi đến một ngọn núi gần đó, tạm thời nghỉ ngơi ở đây.

Không có ai dại mà vào đây cả, hung thú cũng không có, nên Tôn Hằng cũng không lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng ở trong Tuyệt Vực, thì có rất nhiều nguy hiểm ẩn dấu khắp nơi, không cẩn thận một chút, là có thể bị mất mạng.

Mấy ngày tìm kiếm đường, lần nguy hiểm nhất, là lần hắn gặp phải một đám côn trùng đang ẩn nấp trong sương mù.

Những con côn trùng kia nhỏ như hạt đậu, nhìn sơ qua, chúng giống ý đúc sương mù, nhưng chúng lại không bị tảng đá kỳ dị của Tôn Hằng bức lui.

Lúc đó hắn đang tò mò muốn lại xen, nhưng khi đám côn trùng này nổi điên đánh tới, thậm chí chúng còn gặm được sát thân, thì Tôn Hằng đã cảm thấy kinh khủng và hối hận rồi.

Những vật này, sống trong vùng đầy uế khí của thiên địa, vô cùng hung tàn, cũng không sợ sát thân, chưởng của Tôn Hằng chỉ đánh chết một đám, thì đám tiếp theo sẽ vọt tới, khiến cho Tôn Hằng không thể không chạy trốn.

Loại côn trùng này, cũng không có trong sách cổ.

Chắc là, chúng chỉ xuất hiện trong sương mù, khi sương mù tản đi, thì chúng cũng biến mất theo.

Nếu không, tên tuổi của đám côn trùng này, còn nổi tiếng hơn cả Mãng Thu!

Ban ngày tìm kiếm Tuyệt Vực, ban đêm về nghỉ ngơi luyện hóa áo choàng, nhoáng một cái, Tôn Hằng đã ngây người ở đây hơn mười ngày!

Trong lúc này, trừ biết rõ địa hình nơi này ra, Tôn Hằng cũng có thêm một chút thu hoạch Động Minh Thảo, loại linh thảo người tu pháp muốn còn không được,nghe nói có thể giúp bọn họ đột phá cảnh giới.

Ở trong nơi này, những nơi hẻo lánh, cũng có một ít linh khí tụ lại, Tôn Hằng đi dọc theo đó, là có thể lấy được mấy gốc Động Minh Thảo nằm trong khe nứt.

Có nó, có thể đổi được thuốc giải của Tán Khí Đan.

Một ngày này, Tôn Hằng giữ vững tinh thần của mình, chuẩn bị đi vào sương mù vô biên vô tận kia.

Bây giờ, hắn đã xác định được vị trí của mình.

Chỗ kia là Cửu Đỉnh Sơn.

“Vù… Vù…”

Trong mây, một bóng người nhanh chóng bay qua, bóng người bay nhanh như gió, trong chớp mắt đã đi được trăm trượng, vượt qua một ngọn núi.

Nếu như ở bên ngoài, thì tốc độ của Tôn Hằng, một ngày đi vạn dặm, cũng không thành vấn đề!

Cho dù trong biển sương mỳ này, tốc độ của Tôn Hằng, cũng làm cho nhiều người theo không kịp.

Một ngày, một tòa núi cao không biết cao nhiêu trượng, hùng vĩ cao ngất ngưởng xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.

Xung quanh ngọn núi này, đều là sương mù vô tận.

Nơi này là Cửu Đỉnh Sơn!

Là cứ điểm cuối cùng của Võ Minh!

Bảo tàng của Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly!

Dán vào trong đá núi, Tôn Hằng híp híp hai mắt, nhớ lại tấm bản đồ kia.

Một lát sau, hắn dán mình vào trong đá núi, lao về phía sườn núi.

Bên trong núi này, có rất nhiều hang động của người Võ Minh đào ra, sâu cạn không giống nhau, nằm rải rác khắp sườn núi.

Mà điều đầu tiên Tôn Hằng phải làm, là tìm được cửa động chính xác.

Bên trong những hang động này, con đường phân nhánh rất nhiều, hơn nữa còn có cơ quan cạm bẫy nguy hiểm.

Đi vào trong đó, đi nhầm một bước, là rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh!

Ở nơi thực lực bị áp chế này, coi như là tiên thiên cao thủ, cũng bị một cái cơ quan đơn sơ giết chết!

Nhưng mà trí nhớ của Tôn Hằng rất tốt, tìm được đúng cửa động, dọc theo hang động đen kịt này, chạy đủ một canh giờ, mới đi tới vị trí được đánh dấu kia.

“Rắc...”

Dưới chân vang lên âm thanh lạ, khiến cho Tôn Hằng cúi đầu xuống.

Một bộ xương trắng, bị hắn đạp thành phấn vụn.

Hai mắt của Tôn Hằng co rụt lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hang động.

Bắt đầu từ chỗ này, con đường phía trước mọc đầy xương trắng, nằm khắp hang động này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.