Vẫn là căn phòng cũ kia, nhưng mà hôm nay lại không có vị đại tiểu thư Mạnh Thu Thủy kia, mà nhiều thêm hai người quen của Tôn Hằng.
Ngọc Châu và Sơ Hạ.
“Tôn Hằng!”
Thẩm Điệp Lan vẫn ưu nhã đoan trang, cả người phú quý như trước.
Nàng ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, ánh mắt mang theo vẻ cấp trên quan tâm cấp dưới: “Ta nghe nói năm nay ngươi muốn mở rộng nhà, chắc tốn không ít tiền nhỉ?”
“Đúng là có mở rộng thêm khuôn viên nhà ở.
Tôn Hằng đứng trong phòng, gật đầu nói: “Hàng xóm của ta dọn đi, mà nhà của ta cũng hơi chật chội, nên mua lại nhà của hắn. Mà trong bang lại bán ra với giá hơn ưu đãi, nên không tốt nhiều tiền lắm.”
Thẩm Điệp Lan suy nghĩ rồi nói: “Mở rộng nhà ở, như vậy thì người trong nhà của ngươi hơi thiếu thiếu đúng không?”
“Cũng ổn.”
Tôn Hằng nói: “Người ở trong nhà của thuộc hạ không nhiều, ngoại trừ quét dọn vệ sinh khó khăn hơn một chút, thì cũng chẳng phiền gì nhiều.”
“Như vậy không tốt!”
Thẩm Điệp Lan nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhà rộng mà không có người, thì rất thiếu sức sống, quá mức hoang vu.”
Tôn Hằng há to miệng, nhưng lại không nghĩ ra lý do gì để phản bác lại, chỉ có thể bất đắc gì gật đầu: “Phu nhân nói đúng.”
“Như vậy đi!”
Thẩm Điệp Lan vung tay lên, nói: “Ta biết ngươi say mê võ đạo, nhưng bên người cũng nên có người chăm sóc, có người giúp quản lý nhà ở, cũng có thể đỡ một ít chuyện cho ngươi.”
“Sơ Hạ!”
Nàng vẫy tay về phía Sơ Hạ xinh đẹp đang đứng đó không xa, nói: “Về sau, ngươi liền đi theo Tôn Hằng đi, các ngươi cùng quê, nên ở chung với nhau cũng dễ.”
“Vâng.”
Sơ Hạ tiến lên hai bước, đứng ở sau lưng Tôn Hằng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng gật đầu đồng ý.
“Tôn Hằng?”
Ánh mắt của Thẩm Điệp Lan mang theo vẻ không thể từ chối, dương mặt nhìn Tôn Hằng: “Biểu gì gì vậy? Ngươi không hài lòng?”
“Thuộc hạ không dám.
“
Tôn Hằng cúi đầu không nói, hắn đang muốn nói căn nhà nhỏ của mình cũng không cần người quản lý gì cả, nên không cần thêm ai hết.
Nhưng rõ ràng là, Thẩm Điệp Lan không cho phép hắn từ chối.
“Ta cũng muốn tốt cho ngươi thôi!”
Thẩm Điệp Lan nhoẻn miệng cười: “Nha đầu Sơ Hạ này, tướng mạo rất khá, phẩm tính cũng không kém, được ta dạy dỗ nhiều năm như vậy, tặng cho ngươi đó là phúc của ngươi.”
“Đa tạ phu nhân tốn công ban thưởng.”
Tôn Hằng bất đắc dĩ, chỉ có thể chắp tay cám ơn.
Hắn hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Sơ Hạ đang xấu hổ lén nhìn mình, ánh mắt của hai người đụng nhau, Sơ Hạ liền cuống quít cúi đầu xuống.
...
Chờ cho khi Tôn Hằng mang Sơ Hạ rời đi, Thẩm Điệp Lan mới thu nét cười trên mặt lại, lạnh nhạt ngồi xuống.
“Ngọc Châu.”
“Có nô tỳ!”
Ngọc Châu cúi đầu, bước lên hai bước, đến gần Thẩm Điệp Lan.
“Ngươi không cao hứng?”
Nhìn Ngọc Châu, khóe miệng của Thẩm Điệp Lan vểnh lên, trên mặt nở ra một nét cười rất nhỏ: “Có phải ngươi muốn ta đem ngươi giao cho Tôn Hằng, mà không phải Sơ Hạ đúng không, ngươi đang oán hận ta?”
“Nô tỳ không dám!”
Ngọc Châu quỳ rạp xuống đất, tóc dài che hai gò má: “Hành động lần này của phu nhân chắc có thâm ý riêng. Nô tỳ… Chẳng qua là nô tỳ cảm thấy, con bé Sơ Hạ không hiểu được tâm tư của Tôn đại ca mà thôi.”
Giọng của nàng hơi nhỏ, tuy nói không dám, nhưng ngữ khí lại có chút quật cường.
“Ngươi à!”
Thẩm Điệp Lan lắc đầu cười khẽ: “Tính tình của ngươi, quá mạnh mẽ, hay là do ta quá nuông chiều ngươi rồi.”
Ngọc Châu hoảng hốt, vội vàng dập đầu, nói: “Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội!”
“Được rồi.”
Thẩm Điệp Lan tùy ý xua tay, nói: “Tính của ngươi như vậy, ở chỗ của ta thì không sao, nhưng mà tới chỗ Tôn Hằng, thì sợ sẽ làm cho hắn không thích đâu.”
Ngọc Châu quỳ trên mặt đất, không có lên tiếng.
“Như thế nào? Ngươi cảm thấy không đúng?”
Thẩm Điệp Lan buồn cười liếc nhìn Ngọc Châu đang quỳ gối dưới đất, nói: “Nam nhân sao, luôn thích những đứa con gái biết nghe lời và mềm yếu, tính tình ngươi mạnh mẽ vậy, thì sẽ không sống lâu dài với hắn được đâu.”
“Hơn nữa, ngươi cảm thấy Tôn Hằng thích ngươi?”
Ngọc Châu ngẩng đầu, trên mặt mờ mịt.
“A...”
Thẩm Điệp Lan vẫy tay với nàng: “Đứng lên đi, ngươi cũng biết tướng mạo của mình, không phải tướng mạo khiến cho người ta ưa thích đâu.”
Quả thật, mặt mũi ngũ quan của Ngọc Châu cũng khá, nhưng màu da lại đen hơn người thường một chút, chất da cũng kém, cho nên tướng mạo của nàng chỉ xếp hàng bình thường.
“Sơ Hạ tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, bộ dáng của phát triển, là một hạt giống rất tốt.”
Thẩm Điệp Lan đứng dậy, ánh mắt đảo qua Ngọc Châu đang uể oải đứng đó, cười nói: “Ngươi cũng không cần ủ rủ như vậy, ngươi khác nàng, nàng cùng lắm chỉ là một người hầu. Mà ngươi, lại có thể trở thành bà chủ.”
Nàng dạo bước đi tới, chậm rãi nói: “Tính tình của ngươi mạnh mẽ, thì nên tập võ, tầm hai năm sau rất có thể sẽ thành tựu nội khí, đến lúc đó nàng sao sánh bằng ngươi được?”
“Với lại, ngươi cũng biết Tôn Hằng, tên này đoán chừng không biết yêu đương nam nữ gì đâu.
Ngươi cứ mạnh mẽ mà ở bên cạnh hắn, thì sẽ gây tác dụng phụ làm xấu đi tình cảm của hai người, cứ cách nhau xa một chút, từ đó mới nhớ nhau nhiều hơn, thì tình cảm sẽ bền lâu hơn.
“Mà khi ngươi thành tựu nội khí, thì ta sẽ tìm cho ngươi một người chồng tốt, thành tựu sau này của ngươi, không phải tốt hơn một tên nha hoàn chỉ biết hầu hạ nhiều sao?
“Chuyện này...”
Ngọc Châu đứng sau lưng Thẩm Điệp Lan, ánh mắt liên tục lấp lánh, mặc dù nàng biết nhị phu nhân đang nói thật, nhưng nghĩ tới mình sẽ không còn thân cận với Tôn Hằng nữa, trong lòng liền đau nhức.
Tâm tình thiếu nữ, sao Thẩm Điệp Lan chưa có được?
Chỉ có điều, dưới góc nhìn của nàng, thì thứ này cũng sẽ trôi qua, thời gian lâu dài, thì thứ này trôi qua không còn một chút.
Chỉ có lợi ích lâu dài, mới đáng truy cầu.
...
Chạng vạng tối.
Tiểu viện cho Tôn Hằng.
Trong sảnh lớn, hai nữ xinh đẹp đang đứng ở đó,
“Công tử.”
Đinh Tĩnh tò mò nhìn Sơ Hạ, sau đó đưa một cái bao bố cho Tôn Hằng.
“Giữa trưa Lưu bộ đầu tới đưa thứ này cho ngài.”
“A!”
Tôn Hằng gật đầu nhận lấy, mở ra, là một số sách vở.
Đa số là nhật ký của những người trong giang hồ, trong đó còn có nhiều chỗ ghi vớ vẩn, làm cho người ta khó phân biệt đúng sai.
Mà trong những cuốn sách này, đa số ghi về Tán Hoa Phái, mà Thiên Đao Môn.
Chuyện hôm trước, liên quan tới một vị thần thoại của võ đạo, liên quan tới di vật của Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly, hơn nữa trên tay của mình còn có cái Huyền Vũ Lệnh, khiến cho Tôn Hằng không thể không động tâm.
Nếu như làm bộ không động tâm, thì sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
Cho nên, Tôn Hằng dứt khoát nhờ Lưu Di kiếm những tài liệu về Thiên Đao Môn đưa cho mình, để tìm hiểu rõ ràng chuyện này.
Còn về chuyện tàng bảo đồ, cất ở trong bí khố của Tam Hà Bang, cũng tạo ra một cơn sóng lớn trong mấy ngày gần đây.
Nhưng đáng tiếc, khi bọn họ tìm kiếm lại trong kho, lại không tìm được thứ gì cả!
Mà việc này thì không cần phải gấp gáp, chỉ cần những người kia muốn động thủ, thì Tam Hà Bang cũng sẽ có cách đối địch, lúc đó Tôn Hằng sẽ núp ở một bên tìm xem có được thứ tốt gì không.
Hắn tiện tay mở ra quyển sách, hơi hơi trầm tư, liền đặt gấp lại.
“Sơ Hạ, Đinh Tĩnh, các ngươi làm quen nhau đi.”
Tôn Hằng quét nhìn hai người, chậm rãi nói: “Đinh Tĩnh, đồ của Sơ Hạ đang ở trong nhà, ngươi an bài cho nàng một gian phòng, mà bình thường cứ để nàng đi theo ngươi làm việc là được.”
“Vâng, công tử.”
Đinh Tĩnh khom người xuống, gật đầu đồng ý.
“Sơ Hạ.”
Tôn Hằng gật đầu, đưa ánh mắt nhìn Sơ Hạ vẫn còn đỏ mặt: “Ngươi cũng không cần hồi hộp, chỗ này của ta ít người, không có việc gì, thì cứ tự chăm sóc mình như ở nhà là được.”
“Còn tiền tiêu vặt hàng tháng, thì cứ nhận ở Đinh Tĩnh, nếu như có gì cần dùng nhiều, thì nói với ta một tiếng.”
Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt của Sơ Hạ ngày càng nhiều, nàng khẽ khom người, lí nhí nói: “Cảm ơn Tôn đại ca.”
Mà Đinh Tĩnh ở bên cạnh thì liên tục chuyển động con ngươi, liếc nhìn Sơ Hạ rồi nhìn Tôn Hằng.
Trong lòng thầm đoán mối quan hệ của hai người.
Nói là tình nhân, thì không giống lắm, Tôn Hằng biểu tình lạnh nhạt, hơn nữa mấy năm gần đây không thấy hắn gần nữ sắc bao giờ, không thể tự nhiên lòi ra một vị bạn gái được.
Nhưng biểu tình của Sơ Hạ, thì làm cho nàng thấy được tình cảm thiếu nữ chớm nở.
Mà lúc này, Tôn Hằng cũng nhìn chằm chằm Đinh Tĩnh.
Hắn nheo mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Bộ dáng của Sơ Hạ cũng tính là phát triển, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, phát dục cũng không tệ.
Mà khi nàng đứng cùng Đinh Tĩnh, thì người bắt mắt không phải là nàng.
Rõ ràng tướng mạo, dáng người của Đinh Tĩnh không bằng Sơ Hạ, nhưng có một loại cảm giác khiến người ta không tự chủ mà đem lực chú ý rơi vào người nàng.
Khí chất thoát tục, không nhiễm bụi bặm!
Cho dù dây thắt lưng của Đinh Tĩnh dơ bẩn, quần áo cũng không sạch sẽ bằng Sơ Hạ, nhưng hai người đứng một chỗ, thì Tôn Hằng cảm thấy Đinh Tĩnh mới thật sự sạch sẽ nhất!
Chớp mắt vài cái, Tôn Hằng trầm từ một lát, mới nhẹ nhàng xua tay: “Các ngươi đi thôi.”
“Tôn... Tôn Đại Ca.”
Mà lúc này, khuôn mặt của Sơ hạ đỏ bừng, cơ thể nóng ran, nhăn nhó nói: “Phu nhân, phu nhân nói ra làm nha đầu ấm giường cho ngươi.”
“Hả?”
Tôn Hằng sững sờ, lập tức phục hồi tinh thần lại.
Đây là Thẩm Điệp Lan muốn cho mình trải qua chuyện nam nữ một chút, thử chỗ tuyệt vời trong đó.
Loại chuyện này, một khi thử qua, thì khó cưỡng lại được.
Như vậy về sau nàng giới thiệu hôn sự cho mình, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Được rồi.”
Lắc đầu cười khổ, Tôn Hằng xua tay: “Ta quen ở một mình rồi, ngươi đi theo Đinh Tĩnh tìm một căn phòng khác đi.”
“A...”
Ánh mắt của Sơ Hạ biến đổi, dường như nàng đang thất lạc vậy.