Lý Tiểu Quỳ Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 3: Chương 3




Nếu bạn yêu quý một sinh viên đại học thì hãy giới thiệu bạn gái xinh đẹp cho người ta đi [ không quan trọng tuổi tác, biên giới, thân phận, chủng tộc ]; Nếu bạn hận một thằng sinh viên đại học thì cứ ném nó về cổ đại đi!

Đây là tiếng lòng chân thật của Lý Tiểu Quỳ dạo gần đây, Lý Tiểu Quỳ đúng thật là triệt để suy sụp rồi – một thế giới không có điện, một thế giới đến buổi tối liền tối lửa tắt đèn, bạn có thể hiểu được điều này có nghĩa là gì không? Không có tin nhắn QQMSN, không có phim AV để mà coi, càng không có Warcraft, Diablo hay game chống khủng bố — hết thảy những thứ cơ bản để làm trụ cột chống đỡ tinh thần cho một thằng sinh viên đại học, hoàn toàn không có cái nào.

Đọc sách hả? Chữ thì viết theo kiểu phồn thể, viết văn thì không thèm chấm câu, nội dung thì tuyệt đối chẳng so nổi về độ đặc sắc bằng tiểu thuyết của Kim Dung, Cổ Long, Điền Trung Phương Thụ, thậm chí ngay cả tiểu thuyết của thím Quỳnh Dao còn hấp dẫn hơn. Xem kịch á? Lý Tiểu Quỳ là dân quen chơi Hard Rock, giờ mà bạn buộc Lý Tiểu Quỳ ngồi yên một chỗ nghe mấy người đứng trên sân khấu hát y y a a suốt mấy giờ liền thì không bằng giết Lý Tiểu Quỳ luôn cho rồi, còn chưa nói nội dung của mấy vở kịch đó toàn là diễn về tình yêu nam nam. Thật vất vả lắm mới đào trong cái thư phòng toàn những cuốn sách cực nhàm chán ra được mấy cuốn xuân cung đồ, ai ngờ lại toàn là vẽ mỹ nam… -_-|||

Kỳ thật Lý Tiểu Quỳ cũng tự biết, ngoại trừ mấy vấn đề này ra thì còn một vấn đề quan trọng hơn mà bản thân không có cách nào giải quyết – hôn kỳ của Lý Tiểu Quỳ đã đến rất gần.

Bạn đừng trách Lý Tiểu Quỳ không cố gắng sửa chữa sai lầm, trong giai đoạn này Lý Tiểu Quỳ đã cố gắng hối hôn không biết bao nhiêu lần rồi. Lý Tiểu Quỳ nói ta đã có người trong lòng, Phương Hiểu Vũ liền nói không sao cả, huynh cứ đem người đấy về, nếu thật sự người đó không chịu được thì người đó làm lớn ta làm nhỏ cũng được. Lý Tiểu Quỳ nói thật ra ta có bệnh không thể nói ra, Phương Hiểu Vũ liền nói mạng này của ta là do ân công cứu về, xin hãy để ta hầu hạ huynh đi. Cuối cùng Lý Tiểu Quỳ bị bức đến phát cáu mà nói ta không biết võ công gì hết, Phương Hiểu Vũ liền trưng gương mặt ai oán, hai mắt rưng rưng nhìn Lý Tiểu Quỳ: Ân công, nếu huynh thật sự không muốn cưới ta thì cứ nói, cần gì phải gạt người chứ? Lý Tiểu Quỳ sợ nhất nhìn thấy vẻ mặt này của Phương Hiểu Vũ, chỉ cần nhìn thấy thì lập tức câm nín không nói nên lời – không phải vì mềm lòng mà là nổi gai ốc đầy mình, một thằng con trai ở trước mặt mình làm ra kiểu Lâm Đại Ngọc (*), đổi lại là ai nhìn thấy cũng muốn bỏ chạy.

(*) Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, ai chưa biết tự gg, mềnh ghét thím này =_=

Có đôi khi Lý Tiểu Quỳ ở một mình ngẫm lại thì càng cảm thấy muốn khóc – vì cái gì những thằng con trai khác rơi về thế giới cổ đại thì muốn gió được gió muốn mưa được mưa, khi tỉnh ôm thiên hạ, khi say ôm mỹ “nữ” [ đương nhiên vì Lý Tiểu Quỳ không xem tiểu thuyết BL cho nên không biết còn có tình huống “khi say rơi vào cái ôm của soái ca” ], trong khi đó bản thân Lý Tiểu Quỳ thì rớt xuống một nơi chim vẫn đẻ trứng nhưng lại là chim đực!! Nếu Lý Tiểu Quỳ thực sự có võ công thì còn dùng võ nghệ cao cường mà chạy trốn khỏi đây, nhưng sự thật thì bạn học Lý Tiểu Quỳ của chúng ta chỉ là một thằng sinh viên đại học bình thường trăm chỗ không có chỗ dùng được……

Cứ như vậy, Lý Tiểu Quỳ chìm trong suy tư lẫn bi thương mà nghênh đón hôn sự của mình.

Tuy quần áo có hơi nhà quê nhưng Lý Tiểu Quỳ chưa bao giờ cảm thấy biết ơn hôn lễ kiểu truyền thống của dân tộc Trung Hoa như ngày hôm nay, ít nhất thì sau lễ bái thiên địa không cần phải giống như hôn lễ của bên Tây Âu, tân lang và tân “lang” còn phải [kiss] một cái thật ngu ngốc.

Thái Bình gia trang vốn xưa nay thanh tịnh, hôm nay vô cùng náo nhiệt. Bên trong trang được phủ một màu đỏ rực làm chủ đạo, trang chủ béo vui vẻ đến không khép miệng, lôi kéo Lý Tiểu Quỳ đi khắp nơi kính rượu: “Hiền tế, vị này là Lý tiêu đầu của Uy Vũ tiêu cục, vị này là Tả chưởng môn của Thanh Bình kiếm phái, vị này là……”

Lý Tiểu Quỳ cảm thấy mình đã biến thành một con vẹt chỉ biết lặp đi lặp lại một cụm từ “Kính đã lâu kính đã lâu”. Bất quá làm vẹt ít ra vẫn còn tốt chán, Lý Tiểu Quỳ lê đôi dép lê [ sau bốn lần tê giò thì Lý Tiểu Quỳ đã quyết định buông tay với việc mang giày cổ trang ] buồn bực nghĩ, đợi lát nữa đến lúc …… ừm, động phòng…… động phòng…… hai thằng con trai động phòng…… khóc không ra nước mắt nha……

“Rầm!” Một tiếng vang trầm đục truyền đến làm Lý Tiểu Quỳ đang xuất thần hoàn hồn trở lại.

Sau đó chung quanh chẳng khác nào thả sủi cảo mà “rầm rầm” không ngừng.

“Sao tửu lượng của mọi người hôm nay đều……” Chữ “kém” của trang chủ béo còn chưa nói xong thì đã “rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Chẳng mấy chốc mà toàn bộ hỷ yến ngoại trừ Lý Tiểu Quỳ đang đứng đần mặt ra thì không thể tìm được ai vẫn còn có thể dùng hai cái đùi chống đỡ sức nặng toàn thân nữa.

“Trong rượu này có độc…… nhất định, nhất định là bọn Ngạo Long hội làm. Lâm Phong…… là đường chủ của Ngạo Long hội, bọn chúng …… nhất định là thừa dịp hỷ yến tới báo thù!” Trang chủ béo túm lấy ống quần của bạn học Lý Tiểu Quỳ mà yếu ớt nói, “Hiền tế, nội lực của con rất thâm hậu…… độc dược này dường như không làm gì được con, nhưng Ngạo Long hội cao thủ nhiều như mây, con hay tay khó địch lại bốn tay. Đợi lát nữa…… đám người kia đánh vào, con đừng để ý đến chúng ta, nhất định phải bảo vệ Vũ nhi chu toàn.”

Lý Tiểu Quỳ lần này là thật sự muốn khóc – cho xin đi, vì cái gì trước đây chẳng ai chịu nói cho ta biết là ta đã trêu chọc trúng cái Ngạo Long hội, vừa nghe tên đã biết là rất kinh khủng rồi. Hơn nữa, hơn nữa ta đây căn bản là gà chính hiệu mà! Sở dĩ ta không trúng độc tám chín phần mười là nhờ vào cái căn tin trường đại học mà luyện ra được dạ dày thép bách độc bất xâm. Còn nếu bảo phải thật sự đánh với cao thủ thì chắc có thêm bao nhiêu thằng Lý Tiểu Quỳ này nữa thì cũng đều sẽ bị đánh thành hạt hướng dương hết.

(Tên của Tiểu Quỳ có nghĩa là đóa hoa hướng dương nhỏ =)))

Lý Tiêu Quỳ dùng ánh mắt tuyệt vọng đảo qua hàng loạt gương mặt tràn ngập hy vọng, thầm nghĩ không lẽ mình không ngã chết, không bị không khí ma sát sinh nhiệt mà chết cháy hay là bị đói chết mà lại bị người một chưởng chụp chết, đột nhiên trong lòng khẽ động — đợi đã, tình huống bây giờ là như thế nào:

Một, ma vương rất lợi hại, thuộc hạ rất nhiều.

Hai, dũng sĩ quá non, chỉ có một mình.

Ba, công chúa là một thằng con trai mà dũng sĩ không muốn cưới.

Con bà nó, bây giờ không chạy thì còn đợi đến khi nào?!

Lý Tiểu Quỳ lại dùng hành động để chứng minh nam sinh đại học là kiểu người phá hủy bộ mặt của ngành giáo dục — Lý Tiểu Quỳ trước ánh mắt kinh ngạc của cả đống người lột bỏ hỷ phục, chạy vào phòng thay bộ áo sơ mi “văn hóa” và quần đùi, cùng với đôi dép lê di động chuyên tinh * dễ hành động, vung chân trèo trường bỏ trốn.

* ghi chú: Dép lê di động nắm giữ: thứ này chuyên dùng cho tất cả nam sinh đại học có thể mang dép lê tiến hành di động nhanh chóng, cũng bảo vệ đôi chân tránh bị thương tổn.

Dép lê di động chuyên tinh: Một số ít nam sinh đại học cao cấp có thể mang dép lê tiến hành di động nhanh hơn các nam sinh đại học bình thường, hơn nữa còn có thể tiến hành các động tác có độ khó cao như nhảy, lăn lê bò toài.

— trích từ 〈 Thiết lập D&D của nam sinh đại học 〉

(Phần chú thích và đoạn cuối mình không hiểu lắm nên chỉ dịch đại khái từ raw và QT. Theo bạn GG thì D&D là game Dungeons & Dragons, còn cái thiết lập D&D này thì theo nguồn trên weibo mà mình tìm được http://blog.sina.com.cn/s/blog_5c68e3170100az4j.html, nếu bạn nào thích có thể lên xem thử, hình như cái này không liên quan gì đến game mà là nguyên tắc do mấy bạn nam sinh đại học TQ nghĩ ra phỏng theo game và trang bị trong game thôi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.