- “ Em tên là Hà Hoa Tử, anh nhất định phải nhớ đó “. Anh thật sự chưa từng quên.
Anh vẫn còn nhớ lúc nói, cô nở nụ cười sáng tựa mặt trời.
Lý Đông Lượng với ánh mắt đầy sinh động nhìn Hà Hoa Tử kể lại.
- Lúc đó anh không có một người bạn nào, em chính là người bạn đầu tiên của anh. Người bạn đầu tiên này còn lấy vật của mình ra đính ước, em nói xem anh có nên chờ không?
Hà Hoa Tử lúc này cười đầy ngượng ngùng, giải thích:
- Lúc đó em không hiểu hai từ đính ước là gì. Chỉ nghĩ đơn giản nó là vật để giao hẹn thôi. Không ngờ... Anh vậy mà lại vì một câu nói trẻ con ấy mà chờ em.
- Lời nói trẻ con chính là lời thật. Chẳng lẽ, lời nói năm đó đã không cánh mà bay rồi sao?
- Không phải.
Vốn định giải thích lại ý của mình nhưng lại bị anh hiểu rằng là mình vẫn còn nhớ lời nói ấy.
- Không phải thì tốt. Cũng chẳng còn sớm nữa, chúng ta quay về thôi.
Suốt đường về, Hoa Tử cứ nghĩ mãi về câu nói năm đó. Cô không nhớ là mình đã nói những lời như vậy. Chỉ vì một câu nói đầy ngây thơ ấy, anh lại tìm, lại chờ cô cho bằng được mới thôi.
Từ sau hôm đó, quan hệ của Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử tốt hơn đáng kể. Không cần anh nhắc nhở, cô tự mình tìm tòi và học nấu ăn. Tuy lúc trước không thích nhưng dạo này lại có suy nghĩ rằng, là con gái thì nên độc lập, những chuyện làm được thì không được nhờ vả. Nhờ vậy mà ngày nào Lý Đông Lượng cũng được thưởng thức tài nấu ăn của cô. Anh cũng không thể không khen cô đã tiến bộ rất nhiều.
Thấm thoát cũng đã hơn một tháng trôi qua.
Đã gần một tháng kể từ ngày cả hai người đi dã ngoại. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm cô dành cho anh càng nhiều hơn trước. Chỉ là, cô vẫn chưa có cơ hội để bày tỏ. Hơn nữa là lúc trước chính Hoa Tử đã từ chối Lý Đông Lượng, cô không biết nên bày tỏ như thế nào.
Một hôm, Hoa Tử nhận được điện thoại của Dương Việt Bân. Anh hẹn cô cùng đi mua sắm, ngẫm nghĩ, cũng đã lâu rồi hai người không gặp nhau, liền đồng ý.
Đi dạo hết khu này đến khu khác. Cứ đến các hãng thời trang, không cần Hoa Tử nhắc, Việt Bân cũng tự động kéo cô vào. Cứ như thế mà trên tay cô cầm rất nhiều túi mua đồ. Đi hết trung tâm, Việt Bân lại kéo cô đến khu ẩm thực. Cả hai đứng trước tiệm kem, Hoa Tử không suy nghĩ mà kéo anh vào. Việt Bân lại lôi cô ra, bảo:
- Hoa Tử, cậu không thể ăn thứ này.
- Tại sao chứ?
- Thời tiết bây giờ rất nóng, nếu cậu ăn kem, cơ thể sẽ bị lạnh đột ngột dễ dẫn đến đau họng.
- Được rồi, cậu thật giống với Lý Đông Lượng.
Nói rồi, cô liền cười. Bị so sánh với Lý Đông Lượng, Việt Bân cũng chẳng vui vẻ gì.
- Ey, trên mặt cậu dính thứ gì kìa.
Việt Bân giả vờ nói cho Hoa Tử biết. Cô là người khá coi trọng vẻ ngoài nên không muốn xuất hiện có bất kì sơ suất nào.
- Vậy sao?
Cô khá sững sờ khi nghe. Sau đó vội lấy tay sờ lên mặt, luôn miệng hỏi là bên mặt nào.
- Để mình giúp cậu.
Dứt lời, Dương Việt Bân nghiêng đầu qua bên mặt phải của cô.
Ngay lúc ấy Lý Đông Lượng và Trần Dục Tú đi ngang qua. Đông Lượng vô tình nhìn thấy, cứ ngỡ là Dương Việt Bân đang hôn cô. Vì khi nhìn từ góc nghiêng không khác như đang hôn là mấy. Anh vội lao đến và xô Việt Bân ra xa trước sự ngạc nhiên của Hà Hoa Tử.
Đúng như những gì đã bàn với Dương Việt Bân. Anh sẽ rủ Hoa Tử cùng đi khu mua sắm, trong khi ấy Trần Dục Tú sẽ dùng mọi cách để mời Lý Đông Lượng đi ăn cùng mình ở khu ẩm thực. Tại đây, cả hai người sẽ hiểu lầm nhau. Và nếu đúng như kế hoạch, khi Hà Hoa Tử bỏ đi, Trần Dục Tú đã sắp xếp cho người làm cô bị thương.
Lúc nghe kế hoạch này, Dương Việt Bân cảm thấy có chút đắn đo. Anh không muốn Hoa Tử gặp nguy hiểm, nên đã ra điều kiện, dù chuyện gì cũng phải bảo toàn tính mạng cho Hoa tử. Trần Dục Tú cũng đã đồng ý với anh.
Khi thấy Lý Đông Lượng đi đến và kéo tay Hoa Tử đi. Trần Dục Tú thỏa mãn vì kế hoạch của mình đã thành công được một nửa. Nhưng người tính không bằng trời tính. Thấy Dương Việt Bân muốn đuổi theo, cô ta liền giữ lại. Khi Việt Bân nhìn cô, ánh mắt ngại ngùng lại có chút khó xử, cô ta liền nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ra không đồng ý.
Lý Đông Lượng kéo tay Hà Hoa Tử vào chỗ thang bộ. Nơi này vốn ít người qua lại, do hầu hết mọi người đều di chuyển bằng thang cuốn hoặc thang máy nên chỗ này cực kì vắng vẻ, chỉ có mỗi hai người. Anh xô cô vào tường, một tay chống lên tường. Hoa Tử vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì:
- Anh điên rồi sao? Làm gì vậy?
- Đúng đó, anh điên rồi. Nhìn thấy em hôn Dương Việt Bân nên anh điên rồi.
Lý Đông Lượng quát lớn khiến Hoa Tử không tránh khỏi giật mình.
Thì ra là anh hiểu lầm. Cô cười một hơi dài rồi hiển nhiên giải thích.
- Anh hiểu lầm rồi, thật ra chúng tôi... a không, là Việt Bân nói trên mặt tôi có dính thứ gì đó nên cậu ấy giúp tôi lấy nó xuống.
- Bao biện.
Nghe hai từ này từ miệng Lý Đông lượng phát ra một cách thản nhiên. Hà Hoa Tử không giữ được bình tĩnh. Trên mặt cô cũng trở nên khó chịu, lời nói cũng không kiểm soát được.
- Vậy anh muốn tôi thừa nhận cậu ấy hôn tôi có đúng không?
- Là em tự thừa nhận nó.
- Ha...
Hoa Tử cười lên một tiếng đầy tự giễu.
- Phải, cậu ấy hôn tôi đó. Thì sao?
- Em...
Nét mặt Lý Đông Lượng trở nên cau có đến đáng sợ.
Anh xích đến gần và định hôn cô nhưng lại bị cô lấy tay xô ra xa. Thấy cô né tránh mình như vậy, Lý Đông Lượng nổi giận. Anh siết tay hình nấm đấm và đấm thẳng vào bức tường trước mặt cách Hoa Tử rất gần. Một tiếng “ rầm “ lớn phát lên, sau đó là vết nứt của vách tường. Thời điểm Đông Lượng vung nắm đấm lên tường, Hoa Tử không dám mở mắt. Lúc này mới cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ. Cô lo lắng, không biết anh sẽ làm gì tiếp theo.
Lý Đông Lượng lấy tay và giữ chằm lấy cằm cô, nhanh chóng gặm lấy môi cô một cách thô bạo nhất.
Khi rời môi cô, Hoa Tử cực kì phẫn nộ trước hành động của Lý Đông Lượng nên đã giơ tay định tát anh. Anh nhanh tay giữ được tay cô, hỏi:
- Muốn bị anh hôn nữa sao?
Anh nói tiếp:
- Em có biết cảm giác của anh như thế nào khi thấy tên khác hôn em hay không?
Giọng Lý Đông Lượng đã trầm ổn hơn hẳn sau khi hôn Hoa Tử. Cô ấm ức nói lại anh:
- Vậy anh có biết cảm giác của tôi như thế nào khi anh không nghe tôi giải thích không?
Lý Đông Lượng lúc này mới ngớ người trước Hà Hoa Tử.
????background music????
Cô Nương Của Cậu - Lão Phàn Cách Vách