Đã hơn tám giờ tối tại thành phố hoa lệ của nước Mỹ - Los Angeles. Hà Hoa Tử vừa trở về nhà sau buổi ăn tối. Không như mọi hôm, tối nay cô bị người ta cho leo cây nên phải đi ăn một mình. Người có hẹn đi ăn cùng cô đêm nay lại bận việc, vậy nên bỏ rơi cô ở quán ăn quen thuộc của hai người.
Cô vừa cất giày vào tủ thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập không ngớt. Trong lòng Hà Hoa Tử lúc này chợt nổi lên sự lo lắng, giờ này ai lại đến tìm mình chứ? Hoa Tử đi đến, nhìn qua camera an ninh thì thấy người gõ cửa là Dương Việt Bân. Lòng cô trở nên an tâm, thở phào nhẹ nhõm rồi đi đến mở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ Dương Việt Bân vô cùng sốt sắng. Dường như có chuyện gì đó rất quan trọng nên mới chạy đến tận đây. Hoa Tử chưa kịp hỏi chuyện gì thì Việt Bân đã đi thẳng vào nhà và rót nước uống. Cô cũng đã quen với sự tự nhiên của anh mất rồi, chẳng buồn la mắng. Hoa Tử lúc này dùng giọng điệu hời dỗi, nói với anh:
- Bỏ lại mình ở quán ăn còn chưa đủ hay sao còn chạy đến đây làm gì? Đến xin lỗi?
Dương Việt Bân sau khi uống xong nước trong ly liền thở thì hục, lấy hơi, đáp:
- Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đừng giận nữa. Mình có chuyện rất quan trọng phải báo cho cậu, nhưng cậu phải bình tĩnh sau khi nghe mình.
- Chuyện gì? Là nhóm nhạc hay ca sĩ nào lại đến đây biểu diễn? Ngày mấy để mình sắp xếp lịch trình?
Dứt lời, Hoa Tử nhìn Dương Việt Bân. Thấy nét mặt của anh lúc này, cô đoán không phải chuyện đùa. Chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng. Mặt Dương Việt Bân lại ngày càng trở nên tệ hơn, anh không biết nên mở lời như thế nào mới ổn. Hà Hoa Tử dường như cũng cảm nhận được, chuyện mà Việt Bân sắp nói ra sẽ rất kinh khủng. Anh nghiêm nghị nói với cô:
- Mình vừa nhận được tin, toàn bộ cổ phần công ty của ba cậu hiện tại đều đang nằm trong tay Lý Đông Lượng.
Tim Hà Hoa Tử như muốn rơi ra ngoài. Cô thất thần và rất sốc sau khi nghe Dương Việt Bân nói, lẩm bẩm trong miệng: “ Không thể nào! “. Đúng như anh nghĩ, Hà Hoa Tử không thể chấp nhận được việc này, Việt Bân đi đến nắm lấy tay cô, vẻ mặt hết sức lo lắng, hỏi:
- Hoa Tử, cậu không sao chứ?
- Không! Chắc là thông tin của cậu sai rồi, anh ta không thể nào đối xử với gia đình mình như vậy?
Hà Hoa Tử trở nên điên loạn sau khi nghe tin dữ. Cô liên tục lắc đầu. Không, tin này chắc là sai sự thật. Đúng rồi, làm sao hắn có thể làm vậy với gia đình mình chứ.
- Việt Bân, cậu nói cho mình biết đi, tin này không phải là sự thật, đúng không?
Dương Việt Bân cúi mặt, không trả lời Hà Hoa Tử. Cô tức tốc lấy điện thoại và gọi ngay về Hà gia nhưng không thấy ai nghe máy. Không dừng lại ở đó, Hoa Tử tiếp tục gọi riêng cho ba và mẹ nhưng lại không thể liên lạc được với họ. Đột nhiên, cô vào trang tin tức mới nhất, thấy có tin cổ phần công ty của Hà gia hiện tại đều nằm trong tay Lý gia và còn có tin Hà gia đang trên bờ vực phá sản.
Trong phút chốc, Hà Hoa Tử đã ngã gục xuống đất. Dương Việt Bân chạy đến đỡ lấy cô.
- Tại mình, tất cả là tại mình. Tại mình mà họ mới bị như vậy.
Ngay từ lúc Hà Hoa Tử không thể gọi được cho ba mẹ, cô đã biết tin này hoàn toàn là sự thật. Và cũng ngay lúc ấy, Hoa Tử đã rơi những giọt nước mắt cảm thấy tội lỗi của mình. Cô tự trách mình đã khiến họ phải khổ sở. Nhưng Dương Việt Bân đã nhanh chóng an ủi cô, anh biết dù mình có nói gì, Hoa Tử vẫn không thể ngừng áy náy.
Hà Hoa Tử xoay mặt vào lòng Dương Việt Bân, khóc thật lớn. Khóc để bản thân cô cảm thấy dễ chịu hơn so với hiện tại.
Sau khi đã khóc to một trận, Hà Hoa Tử với gương mặt mất hết cả khí sắc, giọng nói chẳng còn hơi sức nào, đầy thê lương:
- Việt Bân, cậu nói xem bây giờ mình nên làm gì đây?
Dương Việt Bân nhẹ nhàng lấy tay ấm áp lau giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt Hoa Tử, nhỏ nhẹ nói:
- Mình nghĩ bây giờ cho dù cậu có muốn hay không, cũng nên quay về đó một chuyến.
Hà Hoa Tử nghe xong liền đứng bật dậy. Cô đi thẳng vào phòng, lấy hành lý ra và lôi hết quần áo xếp vào. Tay cô nhanh nhẹn, vừa làm vừa căn dặn Dương Việt Bân:
- Trong lúc mình xếp quần áo, cậu giúp mình đặt vé máy bay gần nhất.
- Được.
- Sẵn tiện giúp mình điều tra về nơi ba mẹ mình đang ở.
Một lát sau, Dương Việt Bân quay lại vào phòng và nói với Hà Hoa Tử:
- Mình đã đặt giúp cậu chuyến bay vào lúc mười giờ mười lăm phút. Cậu có bốn mươi lăm phút để chuẩn bị.
- Còn về ba mẹ mình? Họ như thế nào?
- Bác Hà đang ở bệnh viện Nhân Ái.
Ngay cả khi được Dương Việt Bân lái xe đưa đến sân bay, trong lòng Hà Hoa Tử vẫn không hết buồn phiền. Thấy cô cứ ủ rũ mãi, trong xe lại có sự im lặng đến khó chịu, Việt Bân mới dùng lời để trấn an cô:
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cậu đừng lo lắng quá!
- Về đến đó, mình không biết phải đối mặt sao với ba mẹ. Mình đúng là một đứa bất hiếu, trước giờ đều lo cho cảm xúc của bản thân, hơn nữa toàn mang lại phiền muộn cho họ.
Nhiều chuyện không hay xảy ra cùng một lúc khiến cho Hà Hoa Tử lúc cảm thấy vô cùng chán nản. Cô không còn thiết với việc gì nữa.
Đến sân bay, Dương Việt Bân ôm cái ôm tạm biệt với Hoa Tử, không quên căn dặn cô:
- Nhớ giữ sức khỏe, có chuyện gì thì gọi ngay cho mình để mình giúp cậu.
Hà Hoa Tử gật đầu đầy miễn cưỡng rồi cô quay người rời đi. Nhìn theo dáng lưng cô cho đến khi bóng dáng ấy không còn trong tầm mắt, Dương Việt Bân mới rời đi. Anh quay vào xe nhưng lại chưa rời đi, anh thầm nghĩ:
“ Hoa Tử, cậu cứ chờ mình. Mình nhất định sẽ giúp cậu. “
????background music????
Way Back Home - Shaun