* Lưu Ý:
- Chương này có nội dung 18+, CHỐNG CHỈ ĐỊNH trẻ vị thành niên và các bạn có trái tim mong manh dễ vỡ.
- -------------
Sau một đêm dài điên loan đảo phượng*, Lý Đông Lượng cũng đã yên tâm hơn phần nào khi anh đã có được cơ thể của Hà Hoa Tử. Bây giờ, điều anh cần làm, chính là lấy lại niềm tin, trái tim của cô.
Sáng sớm, Lý Đông Lượng đang ngủ trên giường, anh định xoay người sang ôm Hoa Tử trong vòng tay thì ôm lấy một khoảng không. Anh mở mắt, không thấy cô nằm bên cạnh. Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, cô có thể đi đâu sớm vậy chứ? Lý Đông Lượng lấy tay sờ lên phần giường cô đã nằm tối qua. Vẫn còn hơi ấm, có lẽ cô đi chưa được lâu.
Lý Đông Lượng mặc quần áo vào, tìm khắp căn biệt thự nhỏ này, lại chẳng thấy đâu. Đột nhiên anh nhìn xuống vết máu vương vãi trên giường, lòng ngực anh thắt lại. Hà Hoa Tử chạy đi đâu chứ? Nghĩ rồi, Lý Đông Lượng gương mặt cau có, siết chặt tay thành nắm đấm.
Trong lúc này, Hà Hoa Tử trên người chỉ có mỗi chiếc khăn mỏng quấn quanh người, che đi cơ thể bị ai kia hành hạ suốt đêm. Cô hướng về phía sau của căn biệt thự, cắm đầu chạy mà không cần biết Lý Đông Lượng đã thức dậy và đang ráo riết tìm mình. Hà Hoa Tử chỉ biết rằng, hôm nay cô phải thoát khỏi nơi này, không thể để nó giam cầm mình mãi được.
Chạy được một đoạn khá xa, thấy phía trước có một cái lỗ nhỏ, Hà Hoa Tử liền vui mừng. Chỉ cần qua được nó, cô có thể thoát khỏi đây. Vì quá vui mừng nên Hoa Tử không để ý dưới chân mình có đá, cô vấp phải nó và ngã thật đau. Dù vậy, Hoa Tử vẫn gắng gượng ngồi dậy. Đến trước cái lỗ ấy, Hoa Tử nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chui qua.
Khi cơ thể Hà Hoa Tử chui qua được một nửa. Nửa còn lại lại bị Lý Đông Lượng dùng bàn tay to lớn nắm lấy và kéo ngược vào trong.
- Aaa...
Hà Hoa Tử bị anh kéo vào, cơ thể tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, không tránh khỏi trên người có trầy sướt. Hoa Tử nằm sấp dưới đất, lần này đến lượt cô tức giận, tay siết chặt thành nắm đấm.
- Em cũng thật có bản lĩnh, dám chọc giận tôi. Nhưng mà, em chọc sai người rồi, Hà Hoa Tử.
Nói dứt, Lý Đông Lượng liền bế lấy người Hà Hoa Tử và đặt lên vai đầy nhẹ nhàng. Cô dĩ nhiên không chịu yên, cứ liên tục cựa quậy, đánh đấm vào người anh, luôn miệng hét:
- Lý Đông Lượng, anh mau thả tôi xuống.... có nghe không...Lý Đông Lượng...
Suốt đường về biệt thự, Hà Hoa Tử liên tục làm như vậy, những thực cũng chẳng có ích. Cô nói đến khan cả giọng, anh cũng chẳng quan tâm.
- Mệt rồi sao? Tôi khuyên em nên ngoan ngoãn một chút, ít ra lát nữa tôi còn có thể nhẹ nhàng hơn.
- Đồ khốn...
Hà Hoa Tử nghe xong chỉ có đánh vào người Lý Đông Lượng mạnh hơn mà thôi.
“ Ạch “. Tiếng Lý Đông Lượng thẳng tay vứt Hà Hoa Tử xuống giường. Anh nhanh chóng lấy thắt lưng của mình, buộc chặt hai tay cô và cố định chúng ở thành giường.
- Lý Đông Lượng, mau thả tôi ra.
- Nếu tôi nói không thì sao?
- Đồ khốn nạn!
Lý Đông Lượng cười lên một tiếng đầy ma mị, áp sát người Hà Hoa Tử, đáp lại:
- Em đã nói vậy, nếu tôi không làm một số chuyện khốn nạn thì thật không xứng với cái danh ấy.
Chiếc khăn trên người Hà Hoa Tử nhanh chóng được Lý Đông Lượng cho xuống đất.
- Em thích bắt đầu từ đâu trước?
- Không bắt đầu từ đâu cả.
- Vậy, bắt đầu từ đây.
Lý Đông Lượng vân vê với nhũ hoa của Hà Hoa Tử. Cô cố mím chặt môi, không cho bản thân phát ra âm thanh thấp hèn ấy.
Anh tiếp tục vân vê với bên còn lại, rồi dùng hai tay ép hai bên nhũ hoa lại với nhau.
- Hyaa...
Lần này, cho dù không muốn đi chăng nữa, Hoa Tử cũng đã phát ra âm thanh mà cô cho là thấp hèn ấy. Không ngờ, cô lại thấy sướng vì loại chuyện này.
Lý Đông Lượng chạm một hồi, hai bên nhũ hoa của cô cũng đã cứng lên.
- Phía trên đã cứng rồi, không biết bên dưới như thế nào?
Nói dứt, Lý Đông Lượng liền chuyển tay xuống phía dưới của Hà Hoa Tử.
- Dừng... dừng lại đi...
Đã quá muộn rồi. Anh đang vuốt ve nơi đó của cô. Ngón tay anh di chuyển vào bên trong đầy điêu luyện.
- Ah!
Khi tay anh vừa chạm vào bên trong, cơ thể của Hà Hoa Tử cũng bắt đầu không nghe theo cô. Người cô mềm nhũng, không còn chút lực nào.
“ Tại sao? Tại sao nó lại tiếp tục tiếp diễn chứ? “
“ Bụng và nơi đó của mình cảm thấy nóng ran... bên trong như co thắt lại. “
Ngón tay Lý Đông Lượng đang tìm kiếm nơi nhạy cảm của Hà Hoa Tử. Tìm thấy nó, tay anh luôn ở trạng thái vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng. Nhìn biểu cảm quyến rũ trên gương mặt của cô, anh thật không thể kiềm chế được.
- Aaa....
Hà Hoa Tử rên một tiếng rõ lớn. Âm thanh thỏa mãn chỉ có mỗi Lý Đông Lượng là nhận ra.
- Em lại ra rồi.
Dịch mật không ngừng tuôn ra như suối. Hà Hoa tử cố nằm nghỉ mệt.
- Anh chơi đùa tôi như vậy, đã đủ chưa?
Lý Đông Lượng gương mặt đầy chân thành, trả lời.
- Tôi không có chơi đùa em, tôi là thật sự yêu em.
Nói dứt, Lý Đông Lượng liền đâm mạnh cự long đang trở nên cứng cáp và nóng bỏng vào cơ thể Hà Hoa Tử.
- Aaaa...
- Hoa Tử, tôi sẽ lấp đầy cơ thể em.
Dứt lời, cự long của Lý Đông Lượng liền khuấy đảo cơ thể Hà Hoa Tử.
- Em nghĩ sao nếu lúc nãy em có thể rời đi mà trên người chỉ có một chiếc khăn mỏng? Có biết bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu không? Nếu như bọn họ muốn chiếm lấy cơ thể em thì sao?
Hà Hoa Tử nghe xong liền cười một tràn thật lớn, cô lại chọc giận Lý Đông Lượng.
- Ai muốn cũng được... ngoại trừ anh.
- Vậy tôi càng phải có được em.
Hà Hoa Tử đón nhận ánh mắt căm phẫn của Lý Đông Lượng.
Anh càng dùng sức trên cơ thể cô, cô càng không muốn anh đạt được mục đích.
- Lý Đông Lượng... tôi nhất định sẽ kiện anh tội cưỡng hiếp người khác.
Vừa nói, Hà Hoa Tử không ngừng thở dốc, vẻ mặt mệt mỏi. Đây... là lần thứ mấy của sáng nay rồi?
- Vậy tôi sẽ đợi đơn kiện của em. Nhưng tôi muốn nhắc cho em nhớ một điều, hiện tại em là vợ của tôi. Quan hệ vợ chồng, pháp luật cũng không cấm.
(*) Điên loan đảo phượng: việc phòng the quá kịch liệt.