Trong căn phòng với bốn bức tường được sơn màu tím nhạt. Cùng với ánh đèn chập chờn từ bên ngoài làm cho hai kẻ trên giường trở nên mờ ảo hơn. Có lẽ là do say rượu, bất giác người mà Lý Đông Lượng nhìn thấy là Hà Hoa Tử chứ không phải cô ả Hoa Nhi kia. Hình ảnh mờ mờ ảo ảo nhưng cũng không làm anh quên được cô.
- Hoa Tử, cho dù anh có làm mọi cách thì em vẫn vui vẻ bên kẻ khác. Tại sao chứ? Anh thua hắn chỗ nào chứ?
Lý Đông Lượng nói với giọng đầy thảm thương. Hoa Nhi nghe xong, lúc đầu cũng chẳng nói gì. Sau đó mới lên tiếng:
- Soái ca, hãy mau quên những chuyện trước kia đi, vì đêm nay Hoa Nhi sẽ làm cho anh vui vẻ.
Dứt lời, bàn tay cô ả nhanh chóng gở lấy gở để nút áo của Lý Đông Lượng.
Nhớ đến những lúc “ ân ái “ cùng Hà Hoa Tử, Lý Đông Lượng luôn luôn cúi xuống để hôn sau gáy của cô. Bởi vì nơi đó của cô luôn tỏa ra một hương thơm khiến anh khó mà cưỡng lại được. Và lần này cũng thế. Nhưng, Lý Đông Lượng đột nhiên bật dậy. Mùi hương này, không phải là hương của Hoa Tử.
Lý Đông Lượng đứng dậy chỉnh lại áo. Hoa Nhi kia thấy anh ngồi dậy cũng hốt hoảng, không biết mình đã làm sai chuyện gì khiến anh phải bỏ dậy.
- Anh, anh làm sao vậy?
Lý Đông Lượng đưa cho cô ả Hoa Nhi đó một tờ chi phiếu. Số tiền đó đủ để cô ta tiêu xài đến hết đời. Anh vứt xuống giường, nói:
- Cái này xem như tôi trả công cho cô. Cầm lấy nó, đêm nay xem như chưa từng có chuyện gì rồi cút đi.
Một kẻ tham tiền như cô ta, sao có thể không lấy tờ chi phiếu ấy được chứ. Nhưng mà, nếu như không tống tiền Lý Đông Lượng thêm thì thật ngu ngốc. Bây giờ xem ra phải giả vờ đồng ý, sau này sẽ đến tìm anh ta tống tiền tiếp.
Nghĩ rồi, Hoa Nhi bắt lấy chi phiếu rồi giấu đi. Miệng cô ta luôn thốt lên:
- Anh yên tâm, đời này anh sẽ không nhìn thấy tôi nữa đâu.
- Cô tốt nhất nói được làm được. Để Lý Đông Lượng này gặp lại, chắc cô biết hậu quả rồi đó. Cẩn thận cái lưỡi của cô.
Hoa Nhi nghe xong, da gà da vịt đều nổi lên hết. Anh là ai chứ? Lý Đông Lượng? Thật sự không thể chọc vào rồi! Giọng anh lúc nói cũng nhấn mạnh vô cùng khiến cô ả phải khiếp đảm. Lý Đông Lượng nổi tiếng là người giữ lời. Vậy nên, cô ả nhất định sẽ trân trọng cái lưỡi của mình.
- --------
Đêm đó, Hà Hoa Tử vừa từ nhà tắm bước ra. Cơ thể cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, vì bình thường không có Lý Đông Lượng nên Hà Hoa Tử thoải mái hơn một chút.
Cô vừa ngồi lên giường, vừa suy nghĩ xem nên tổ chức sinh nhật cho Lý Đông Lượng như thế nào mới gây cho anh bất ngờ. Đang suy nghĩ, bất giác cô lại nhìn đến chiếc hộp được đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm, rồi lại mỉm cười đầy vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Hoa Tử chọn caravat. Cô nghĩ, không biết Lý Đông Lượng có thích nó không? Nếu như không thích thì cô phải làm sao?
“ Rầm “
Tiếng cửa phòng được mở ra rồi đóng lại làm cho Hoa Tử giật mình. Nhìn thấy người bước vào là Lý Đông Lượng, vẻ mặt cô không tránh khỏi ngạc nhiên.
- Không phải anh nói ngày mai mới về sao?
Đáp lại câu hỏi của cô chính là ánh mắt đầy hung hãn của Lý Đông Lượng. Anh nhào đến giữ lấy hai tay cô, phẫn nộ nói:
- Sao hả? Tôi về sớm khiến em không vui sao? Cũng đúng, nếu tôi về sớm, em lại không thể cùng Dương Việt Bân cười nói vui vẻ quang minh chính đại được.
Hà Hoa Tử không hiểu ý của Lý Đông Lượng. Nhưng cô biết rõ những lời anh nói đều nhắm vào cô và Dương Việt Bân.
- Anh về hay không thì liên quan gì đến chúng tôi. Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè, cười nói một hai câu thì có gì sai? Ngược lại là ai đó, hôm nay anh bị gì vậy?
Hoa Tử nhìn anh với nét mặt kỳ lạ, hỏi.
- Hà Hoa Tử, đêm nay tôi chỉ muốn nói cho em biết: EM, LÀ CỦA TÔI.