Có những lúc tức giận, nó sẽ làm cho người ta trở mất đi lý trí. Những chuyện mà bản thân làm cũng không hẳn là chuyện mà mình muốn làm. Có lẽ rất nhiều người đều thuộc dạng người như vậy, và Hoa Tử cũng thế.
“ Ầm “ - Một tiếng động lớn vừa phát ra ngay chính trong phòng.
Cô đứng trước bàn trang điểm, bất giác tất cả đồ đều bị cô gạt xuống đất hết. Nhưng có lẽ Hoa Tử vẫn chưa hết tức giận vì bị Lý Đông Lượng hiểu lầm. Trong tất cả đồ trang điểm đang nằm lộn xộn dưới đất thì có một chiếc hộp vuông. Hoa Tử cúi người nhặt nó lên. Không biết vì sao, nhìn nó mà nước mắt cô tuôn như suối, ướt cả phần bên ngoài của chiếc hộp.
Hoa Tử ôm chiếc hộp trong lòng, cứ như vậy mà khóc cho đến khi thấm mệt
Còn về Lý Đông Lượng, anh không biết mình nên đi đâu ngay trong tối nay. Nếu về Lý gia nhất định sẽ kinh động đến bà nội, vậy chỉ có thể đến Lý Thành thôi.
Vừa đến công ty, anh đã lao đầu vào công việc. Anh tìm tất cả tài liệu dự án của công ty để giải quyết chúng. Nếu không làm như vậy, trong đầu anh lại nghĩ đến Hà Hoa Tử mất.
Cứ như thế, Lý Đông Lượng đã làm việc đến sáng.
Cứ như thường lệ, Văn Thi luôn là người đến công ty sớm nhất để chuẩn bị cho công việc. Nhưng hôm nay Văn Thi lại phải ngạc nhiên khi thấy Lý Đông Lượng có mặt trong công ty còn sớm hơn anh. Thành tích đi làm sớm nhất công ty suốt mấy năm qua của trợ lý Văn cuối cùng cũng chẳng còn.
- Văn Thi, cậu đến rồi sao?
- Dạ.
Văn Thi trả lời có chút ngập ngừng. Nhưng để ý kĩ mới nhận ra, hai mắt của Lý tổng đã thâm như mắt gấu trúc. Chẳng lẽ...
- Tổng tài, đêm qua Ngài ở lại đây sao?
Văn Thi thận trọng hỏi. Lý Đông Lượng vẫn như thường, vừa xem tài liệu, vừa trả lời.
- Công ty còn chút việc nên ở lại.
Lý Đông Lượng chợt nhớ ra, liền hỏi:
- Trợ lý Văn này, cậu có biết cách nào dỗ dành nữ nhân ngoài việc tặng hoa không?
Về chuyện này, trợ lý Văn đầy tự tin đáp:
- Tổng tài, về vấn đề này thì anh hỏi sai người rồi, bởi vì tôi chưa có bạn gái.
Lý Đông Lượng tặc lưỡi hỏi tiếp:
- Với điều kiện của cậu hiện tại thì tại sao vẫn độc thân chứ?
- Chẳng phải là tại Ngài sao?
Văn Thi thành thật đáp khiến Lý Đông Lượng cũng phải ngạc nhiên.
- Tại sao tại tôi chứ?
- Vì công việc Ngài giao cho tôi là nhiều vô số, hơn nữa còn bị Ngài cho tăng ca nên tôi không có thời gian quen bạn gái.
Lý Đông Lượng nghe xong cũng phải gật đầu trầm trồ.
- Đúng là tại tôi.
Có lẽ tôi nên giao cho cậu nhiều việc hơn để cậu không có thời gian để ở đây nói nhảm.
Văn Thi nghe vậy liền thốt hoảng mà đầu hàng. Sau cuộc nói chuyện ấy, cả hai lại quay vào công việc. Trợ lý Văn đi pha caffee để Lý Đông Lượng có thể tỉnh táo làm việc.
Trưa hôm ấy...
- Tổng tài, mười lăm phút nữa Ngài có cuộc họp với các lãnh đạo.
- Được.
Sau khi được Lý Đông Lượng thông qua với thái độ vô cùng hài lòng thì bên ngoài phòng có tiếng động.
“ Cốc cốc... “
- Vào đi.
Từ bên ngoài, nhân viên tiếp tân thậm trọng bước vào. Trên tay cô ấy có cầm một chiếc hộp vuông giống như chiếc hộp của Hà Hoa Tử.
- Có chuyện gì thế?
Giọng anh đầy uy nghiêm hỏi.
- Lý tổng, vừa rồi có người nhờ tôi mang thứ này lên cho anh.
Nói rồi, cô nhân viên đặt chiếc hộp trên bàn rồi được Văn Thi ngoắt tay ra hiệu “ có thể ra ngoài “. Nhìn chiếc hộp trước mặt, Lý Đông Lượng có cảm giác thân thuộc lạ thường. Đột nhiên anh nhớ ra, chiếc hộp này đêm qua được đặt ở bàn trang điểm của Hoa Tử. Anh nhanh chóng mở ra, là caravat. Đối với anh món quà này vô cùng có ý nghĩa, bởi đây là lần đầu tiên anh được Hà Hoa Tử tặng quà.
Văn Thi liền liếc nhìn đã nhận ra, caravat này là của một nhãn hiệu nổi tiếng của Trung Quốc. Tuy nó có một màu đen đầy bình thường nhưng lại là phiên bản giới hạn, có giá hơn mười nghìn nhân dân tệ. Văn Thi nhìn thôi cũng đã thấy lóa mắt, anh liền nghĩ:
“ Lý nãi nãi cũng thật có lòng, thời gian cho người mang quà đến lại cùng với ngày tháng sinh của tổng tài. “
Lý Đông Lượng sau khi cầm món quà trên tay mới phát hiện tối qua mình đã hiểu lầm Hà Hoa Tử. Hóa ra cô đi cùng Dương Việt Bân là để chọn quà cho anh.
- Văn Thi, thông báo với mọi người nửa tiếng sau mới họp.
Nói xong, Lý Đông Lượng vội rời đi.
Vừa về đến nhà, anh đã lao thẳng lên phòng. Nhưng lúc này trong phòng lại không có ai. Hơn nữa mọi thứ trong phòng vô cùng bừa bộn. Đồ trang điểm bị rơi hết dưới đất. Tủ quần áo cũng chẳng còn một bộ quần áo nào của Hà Hoa Tử.
Lý Đông Lượng chạy xuống hỏi người làm mới được biết rằng: Đêm qua sau khi đã khóc thấm mệt, Hà Hoa Tử vội lấy vali và mang hết quần áo rồi rời đi. Vừa bước xuống lầu, người làm thấy cô tay kéo vali liền chạy đến hỏi:
- Thiếu nãi nãi, bây giờ đã muộn rồi, cô định đi đâu vào giờ này vậy?
- Tôi về Hà gia.
- Vậy có cần tôi báo cho Thiếu gia biết không?
- Không cần.
Người làm kể lại, lúc ấy nét mặt Hà Hoa Tử đầy u sầu.
- Nhìn hai mắt Thiếu nãi nãi sưng hết cả lên, dường như đã khóc rất lâu rồi.
Sau khi nghe kể lại, Lý Đông Lượng ngay lập tức lái xe đến Hà gia. Lần này anh thật sự sai rồi. Anh nhất định phải đưa cô trở về nhà và xin cô tha thứ.