Sáng hôm sau, khi mặt trời đã chiếu sáng cả thành phố, Hà Hoa Tử vẫn còn say giấc trong vòng tay ấm áp của Lý Đông Lượng. Hoa Tử vì tiếng đồng hồ báo thức nên thức dậy, cô phát hiện đã không còn sớm mà anh vẫn còn nằm trên giường. Cô với tay nhẹ nhàng khều Lý Đông Lượng.
- Đông Lượng thức dậy đi, anh còn phải đi làm đó.
Có vẻ như lời đánh thức của cô cũng chẳng có tác dụng gì với Lý Đông Lượng. Tay cô bị anh bắt lấy, kéo lại nằm trong lòng rồi nói với giọng còn muốn ngủ thêm:
- Lại đây anh ôm nào.
- Còn ôm nữa anh sẽ trễ giờ đến công ty đó.
Lý Đông Lượng không đáp lại, chỉ ôm lấy cô rồi ngủ tiếp. Bị anh ôm như vậy, một lát sau Hoa Tử cũng bị cơn buồn ngủ quay trở lại tấn công. Nhưng hôm nay cô đã có kế hoạch sẽ dậy sớm, sau đó về Lý gia thăm Lý thái thái. Nhưng nếu cứ nằm vậy mãi, cô lại ngủ mất, bây giờ cũng không vật lại anh, vậy chỉ có thể nói gì đó cho tỉnh táo một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Tử cũng chẳng biết nên nói gì với Lý Đông Lượng cả. Sau đó, cô lại nhớ đến một câu nói hôm trước mình đọc được trên mạng: “ Tình yêu phải đi đôi với sự tin tưởng “. Hay là, cô nên hỏi anh về vấn đề này vậy!
- Lý Đông Lượng, có phải anh luôn tin vào những gì mà mình nhìn thấy không?
- Tại sao em lại hỏi vậy?
- Bởi vì, có những chuyện tuy nó xảy ra trước mắt mình nhưng chưa chắc đã là sự thật.
- Em lại sắp làm chuyện gì có lỗi với anh sao?
Lý Đông Lượng nghe cô nói xong liền đưa mắt nhìn xuống Hoa Tử. Cô vội phủ nhận:
- Không có! Chỉ là tôi muốn hỏi anh, nếu như có một ngày anh hiểu lầm tôi và tôi nói những gì anh thấy không phải là sự thật. Vậy, anh có tin tôi không?
Lý Đông Lượng nâng niu gương mặt của cô trên tay, đáp lại:
- Chỉ cần em đưa ra được lời giải thích, anh sẽ tin em.
Ngay lúc này, trong đầu Hà Hoa Tử chỉ nghĩ đến một câu: “ Trong tình yêu, nếu như không có sự tin tưởng lẫn nhau thì sớm muộn gì cũng chia ly. “
- ---------
Một tháng sau...
Hoa Tử đang ngồi ngẩn ngơ. Dường như mấy tháng nay cô luôn lẩn tránh Dương Việt Bân. Từ hôm ở Hà gia bị Hà phu nhân mắng một trận, cô mới phát hiện là mình không biết giữ khoảng cách với nam nhân khác mới khiến Lý Đông Lượng hay nổi cơn ghen. Từ hôm về nhà, mỗi lần Dương Việt Bân gọi đến để rủ cô đi chơi, Hoa Tử thường lấy cớ bận nên đã từ chối. Vì vậy mà cô ít thấy Lý Đông Lượng nổi giận với mình. Nhưng cũng vì vậy, cô ít được ra ngoài hơn. Trừ lúc muốn đến Lý gia. Du An Kỳ cũng bận chăm sóc con cái nên cô cũng không muốn làm phiền. Bây giờ chỉ còn cô trong ngôi nhà lớn này, cũng chẳng biết nên làm gì.
Tối đó trong phòng, Hà Hoa Tử vừa bước ra từ nhà tắm, Lý Đông Lượng đã ôm chầm lấy cô từ phía sau. Những hành động này của anh đối với cô đã quá đỗi quen thuộc nên cũng chẳng tỏ ra bất ngờ hay ngạc nhiên mấy.
- Sao vậy?
Anh luồn tay qua và đưa cho cô một tấm thiệp mời.
- Đây là?
- Tối mai anh được mời đi dự tiệc, em đi cùng anh được không?
Hoa Tử chưa kịp đáp, anh lại bồi thêm câu nữa:
- Buổi tiệc đó có cả Trần Dục Tú nữa, nên em nhất định phải đi đó.
“ Lấy Trần Dục Tú ra để mình đồng ý lời đề nghị này sao? Anh cũng tính hay đó! “
- Được thôi! Nhưng tại sao anh lại muốn tôi đi cùng chứ?
- Anh nghĩ em ở nhà mãi chắc sẽ thấy buồn chán nên muốn đưa em đến đó. Hơn nữa, lúc trước anh còn đọc được tin tức trên mạng, nói rằng chúc ta kết hôn đã lâu nhưng không thấy cùng nhau xuất hiện, nghi vấn là hôn nhân chính trị. Lần này chúng ta cùng nhau xuất hiện để dập tắt tin đồn đó.
Hoa Tử nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Vậy cuối cùng anh muốn đưa cô đến đó chơi hay để dập tắt tin đồn?
Tối hôm sau, trước khi cả hai chuẩn bị đi tiệc, Lý Đông Lượng cho người mang đồ ra. Hoa Tử đang mặc một chiếc váy dạ hội màu tím đính tím. Phần cổ và phía sau lưng được khoét sâu, chân váy xẻ đến đùi lộ ra cả cơ thể hoàn mĩ. Vì để được mặc chiếc váy này, Hà Hoa Tử đã năn nỉ Lý Đông Lượng suốt cả ngày hôm nay. Cuối cùng, anh cũng chấp nhận nhưng với điều kiện là cô phải luôn ở cạnh anh trong suốt buổi tiệc. Hoa Tử vui vẻ đồng ý.
Trước mặt cô là năm chiếc hộp, Năm người làm đang cầm lần lượt mở hộp ra. Năm chiếc hộp bên trong bao gồm một sợi dây chuyền đính những viên kim cương đầy tinh tế.
- Em thích nhất bộ nào, chọn đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Tử không muốn đau đầu vì mấy chuyện này liền chạy lên phòng và kêu anh rằng hãy đợi cô. khi Hoa Tử trở lại, trên tay cô là một chiếc hộp khác. Cô mở ra, bên trong là bộ trang sức ngọc lục bảo Alexandrite trước đám cưới anh đã tặng. Cô cầm lấy nó trong tay và nói:
- Anh đeo nó vào cho tôi đi
Lý Đông Lượng vẫn đứng đó ngơ ngác, không ngờ cô vẫn còn giữ nó. Vốn nghĩ rằng cô đã vứt nó từ lâu rồi. Khi đã đeo xong, cô hỏi anh:
- Có đẹp không?
- Rất đẹp!
- Vậy chúng ta đi thôi.
Cô nói rồi mỉm cười, Hoa Tử chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như vậy. Hóa ra cuộc sống vợ chồng hạnh phúc chính là như thế này. Cô khoác lấy tay anh, bước đi.