Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 68: Chương 68




Trần Dục Tú đứng trong phòng làm việc, quan sát khung cảnh thành phố qua tấm kính lớn. Cô ta vừa nhìn, vừa nói chuyện điện thoại, đôi mắt khép lại đầy khó chịu, giọng đầy gay gắt nói với người trong điện thoại:

- Hắn ra tay với Lý Đông Lượng sao? Ngu ngốc. Vậy tự để hắn gánh hậu quả đi, tôi đã nói mục tiêu lần này là Hà Hoa Tử. Ai cho hắn trả thù cá nhân chứ?

- Được.

Cô ả vừa nói xong, lại nhìn bên ngoài với ánh mắt phẫn nộ. Lần này, chỉ còn chờ phía của Hà Hoa Tử thôi. Sau đó lại nhếch môi cười lộ vẻ hung ác.

- -----

Lý Đông Lượng chạy thẳng về nhà. Được biết Hà Hoa Tử đã ra ngoài từ sớm cùng với Dương Việt Bân. Tuy nói ở cùng hắn ta cũng có chút an toàn, nhưng Lý Đông Lượng lại muốn tự mình bảo vệ Hoa Tử hơn. Anh gọi điện cho Văn Thi, giọng gấp gáp ra lệnh.

Một lát sau, Văn Thi gửi cho Lý Đông Lượng địa chỉ mà Hoa Tử đang có mặt. Anh nhìn địa điểm một hồi thì nhớ ra, Dương Việt Bân vừa mua căn nhà ở khu đất đó. Không nghĩ ngợi nhiều, Lý Đông Lượng lập tức chạy xe đến đó. Qủa nhiên từ nhà anh đến đó lại xa đến vậy

- -----

Chiều hôm đó, Hoa Tử được Dương Việt Bân chạy xe đến đón. Anh ta đưa cô đến một nơi cách thành phố khá xa, cô cũng chẳng biết đó là đâu. Nhưng trong lúc chạy xe, Dương Việt Bân lại thường xuyên liếc nhìn gương xe xem có ai đuổi theo sau hay không. Sau khi không thấy ai đuổi theo, Dương Việt Bân mới thở dầy nhẹ nhõm.

Khi đến nơi, Dương Việt Bân nhanh chân chạy đến mở cửa xe cho Hoa Tử bước ra. Trước mắt cô là một căn nhà tuy không quá xa hoa nhưng mang lại cho người khác cảm giác dễ chịu. Nói ra mới biết đây là nhà riêng của Dương Việt Bân, anh định sẽ tổ chức sinh nhật tại đây.

Cả hai người cùng nhau bước vào nhà. Dương Việt Bân đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, dường như chỉ chờ Hoa Tử đến.

Hà Hoa Tử ngồi vào bàn. Dương Việt Bân liền rót hai ly rượu vang đỏ rồi đưa cho cô một ly. Lúc đầu Hà Hoa Tử không có ý định uống nó, bởi từ lúc Lý Đông Lượng cấm, cô chẳng động đến dù chỉ một giọt.

Thấy Hà Hoa Tử không giống mọi khi, Dương Việt Bân sinh nghi.

- Không phải bình thường cậu thích uống rượu vang sao?

Dương Việt Bân nhìn gương mặt xinh đẹp của Hà Hoa Tử đang ngồi đối diện. Ánh mắt cô đang cố lẩn tránh Việt Bân.

- Gần đây mình không uống nữa.

- Hoa Tử, mình không biết vì sao mấy tháng nay cậu lại né tránh mình như vậy? Cậu giận mình chuyện gì sao?

- Mình không có.

Hoa Tử vừa nói dứt, Dương Việt Bân đã nâng ly của mình lên, nói với Hoa Tử.

- Vậy cậu cùng mình uống cạn ly rượu này có được không?

Nói rồi, Dương Việt Bân trước mặt Hoa Tử uống cạn ly rượu. Cô thấy vậy, không còn cách nào, cũng đành uống cạn chúng. Chất lỏng màu đỏ vừa chạy xuống cổ họng, Hoa Tử đã nhăn mày, nghĩ:

“ Đây là rượu gì? Sau lại mạnh đến vậy? “

- ------

Khi Lý Đông Lượng đến nơi, nhà của Dương Việt Bân không khóa cửa nên anh đi thẳng vào. Bước vào bên trong, anh thấy trên bàn có hai ly rượu. Có lẽ một ly của Hoa Tử, ly còn lại là của Dương Việt Bân. Nhưng hiện tại hai người này không còn ở đây nữa. Lý Đông Lượng chạy thẳng lên lầu tìm. Anh tìm khắp các phòng nhưng vẫn không thấy Hà Hoa Tử. Chỉ còn một căn phòng duy nhất anh chưa bước vào. Chính là phòng ngủ của Dương Việt Bân.

“ Rầm “

Hà Hoa Tử bị làm cho giật mình vì tiếng đạp cửa. Khi cô từ từ mở mắt ra sau một giấc ngủ, trước mắt cô là Lý Đông Lượng. Nhưng tại sao nét mặt anh lại giận dữ đến vậy? Trong sự giận dữ đó lại đầy phẫn uất. Hoa Tử đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh bao quanh cơ thể mình. Khi cô chú ý đến mới phát hiện quần áo của mình đã nằm hết dưới sàn. Người đàn ông nằm trên giường cùng với Hoa Tử lúc này cũng không mặc quần áo, là Dương Việt Bân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.