- Lý Đông Lượng, chúng ta ly hôn đi!
Lý Đông Lượng chết lặng ngay sau khi Hà Hoa Tử nói dứt câu cuối cùng.
Hai từ “ ly hôn “ này, Hà Hoa Tử đã nói với Lý Đông Lượng rất nhiều lần. Những lần trước khi nói ra hai từ ấy, người nói thì kích động, kẻ nghe lại tức giận.
Nhưng lần này, lời Hà Hoa Tử nói ra lại nhẹ nhàng hẳn, cứ như từ lâu nó đã đè nén trong lòng cô, hôm nay nói ra, bản thân như được giải thoát một phần.
- Được. Vậy hai ngày nữa chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Lý Đông Lượng nói rồi, anh quay người ung dung rời đi. Lòng ngực Lý Đông Lượng liên tục đau nhói, anh không ngờ hôn nhân của mình lại kết thúc như vậy. Tim anh nhói lên từng nhịp, nhưng cũng chẳng thể cứu vãn được mọi chuyện.
Giọng Hà Hoa Tử ở phía sau vang lên. Từ câu từng chữ như đâm vào tim anh sâu hơn.
- Ngày mai có được không?
Lý Đông Lượng nghe vậy liền đứng sững lại. Anh quay đầu nhìn Hoa Tử, cô lại không nhìn anh thêm một lần.
- Làm vợ anh thêm một ngày khiến em khó chịu đến vậy sao?
Hà Hoa Tử không trả lời, cũng không ngước nhìn xem Lý Đông Lượng đang đau lòng mức nào.
Hồi sau, anh mới đáp:
- Được.
Lý Đông Lượng mang theo cơ thể nặng nề như người không hồn, cứ thế rời đi.
Cuộc hôn nhân này, cuối cùng cũng đã kết thúc!
Trong phòng bệnh, Hà Hoa Tử co người ngồi một góc giường, nước mắt lăn dài trên má.
Hà phu nhân từ bên ngoài bước vào. Tuy không biết hai người họ đã nói gì, nhưng nhìn tình hình lúc này, bà đã đoán ra được chuyện gì. Hà phu nhân đi đến, không hỏi Hoa Tử một lời. Bà dang tay ôm lấy con gái vào lòng, dịu dàng dỗ dành cô như lúc nhỏ.
Hà Hoa Tử được phu nhân dỗ dành nhưng tâm cô vẫn không thể ngừng đau đớn.
Hóa ra, quyết định buông tay một người chưa phải là đau khổ nhất. Lúc đau khổ nhất, bất lực nhất chính là buông tay khi vẫn còn yêu người đó rất nhiều.
- ------
Qua ngày hôm sau chính là ngày Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử ly hôn. Cô đã thức từ sớm do đêm qua không ngủ được. Nghĩ đến chuyện từ đây về sau hai người không còn liên quan gì với nhau, trong đầu Hoa Tử vẫn chứ thể hình dung được mọi thứ sẽ như thế nào.
Hoa Tử đã chuẩn bị xong mọi thứ. Cô nhìn đồng hồ, cũng chẳng còn sớm. Đây là lần đầu tiên Lý Đông Lượng đi trễ. Hà Hoa Tử gọi điện, anh cũng không nghe máy.
Hà Hoa Tử đã chờ Lý Đông Lượng cả một buổi sáng như không thấy anh đến. Hà phu nhân cũng đã gọi rất nhiều cuộc cho Lý Đông Lượng như tất cả đều bị chuyển vào hộp thư thoại.
Trưa hôm ấy, hai cô y tá bước vào để kiểm tra sức khỏe cho Hà Hoa Tử như mọi khi. Họ vừa làm kiểm tra xong, Hoa Tử thuận miệng nên hỏi:
- Cho hỏi, bác sĩ trưởng khoa hôm nay không đến kiểm tra cho tôi sao?
Cô y tá đeo kính đứng gần Hà Hoa Tử nhất, đáp:
- Trưởng khoa lúc nãy vừa chữa trị cho một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Tuy rất cố gắng nhưng bệnh nhân ấy vẫn không qua khỏi, bà ấy cảm thấy có lỗi nên đã đến gặp gia đình người đó rồi.
Hà phu nhân đứng bên cạnh Hoa Tử nghe vậy cũng có chút mủi lòng. Cô y tá búi cao tóc với gương mặt buồn bã, nói:
- Chỉ tội cho người nhà của bệnh nhân. Bà ấy đã lớn tuổi, vậy mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
- Bệnh nhân đó bị bệnh nghiêm trọng lắm sao?
Hà Hoa Tử nghe cũng thấy thương cảm, bèn hỏi thêm.
- Cậu ấy bị bắn, viên đạn trúng vào nội tạng, mất máu quá nhiều nên không qua khỏi.
- Tôi nghe các bác sĩ khác nói với nhau, cậu ấy là tổng giám đốc của Lý Thành - Lý Đông Lượng.
- Cái gì?
Hà Hoa Tử nghe vậy, tim cô chợt ngưng đập vài giây, hô hấp dần trở nên khó khăn hơn.
Các y tá cùng Hà phu nhân thấy Hà Hoa Tử đột nhiên kích động nên vô cùng lo lắng.
- Hà tiểu thư, cô không sao chứ?
- Hoa Tử, con không sao chứ?
Y tá cùng với Hà phu nhân thấy Hoa Tử mặt trắng bệnh, cả người đều run rẩy liền đi đến.
Hà Hoa Tử nắm lấy tay áo của y tá, gương mặt vô cùng kích động, hỏi không dứt:
- Nói cho tôi biết, anh ấy đang ở đâu?
Cô y tá thấy vậy cũng hốt hoảng theo.
- Có lẽ là... nằm ở nhà xác...
Hà Hoa Tử nghe xong liền chạy ra khỏi phòng. Vừa chạy nước mắt cô vừa rời không ngừng.
Không thể nào!
Đây vốn không phải là sự thật!
Hà Hoa Tử đứng trước cửa nhà xác, cô thấy Lý thái thái ngồi gục bên ngoài. Nhìn bà đáng thương hơn bất cứ ai. Có lẽ đây là lần thứ hai mà bà tiễn con cháu của mình.
- Bà nội... anh... anh ấy xảy ra chuyện gì? Tại sao... lại như vậy?
Hà Hoa Tử đi đến bên Lý thái thái, giọng cô có chút khó nghe do vừa khóc vừa nói.
- Nó bị ám sát...
Nước mắt Lý thái thái chảy xuống gương mặt hiền lành, phúc hậu của bà. Ánh mắt thái thái chứa đựng sự đau khổ.
- Ám sát?
Tối qua, Lý Đông Lượng trở về nhà với tâm trạng chán nản. Anh vừa rời khỏi xe, định vào nhà thì từ xa có thứ bay vút đến. Lý Đông Lượng chưa kịp phản ứng, thứ đó đã ghim vào ngực anh, kèm theo một tiếng “ Pằng “ lớn.
Lý Đông Lượng trúng đạn, nằm gục dưới đất, máu chảy không ngừng. Những người làm thấy vậy, ai nấy đều hét lên đầy hoãng sợ. Khung cảnh lúc ấy vô cùng hỗn loạn. Bọn họ nhanh chóng đưa Lý Đông Lượng vào bệnh viện.
Các bác sĩ đã cố gắng để lấy viên đạn ra khỏi cơ thể Lý Đông Lượng, nhưng do mất nhiều máu nên đã dặn Lý thái thái phải chuẩn bị tinh thần. Rõ ràng đêm qua anh được chuyển vào phòng đặc biệt để theo dõi tình hình, vậy mà bây giờ...
Hà Hoa Tử bàng hoàng. Cô đứng dậy, mỗi bước chân cô bước vào đều vô cùng nặng nề, bước vào bên trong. Đầu óc cô trống rỗng, chẳng nghĩ thêm gì được.
Đứng trước thi thể của Lý Đông Lượng. Hà Hoa Tử dần mất hết khí sắc. Khoảnh khắc Hà Hoa Tử lấy tay kéo chiếc khăn trắng trùm lấy cả cơ thể của Lý Đông Lượng xuống, cô có cảm giác bị ép chặt cổ họng, bóp nghẹt trái tim. Một loại cảm giác mà cô thà chết đi còn hơn là sống phải chịu đựng, bị nó giày vò.