Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 99: Chương 99: Ba nhóm người




Chính Hòa Huyện lúc này thực sự… có một chút gì đó phát triển theo chiều hướng là nơi ăn chơi, tiêu tiền. Còn về phía Bố Chính thành lại có vẻ phát triển như một trung tâm công nghiệp.

Điều này có vẻ khá vô lý khi mà trung tâm chính trị, quân sự cũng đặt ở Bố Chính luôn.

Có lẽ điều này hiếm gặp ở thời hiện đại, nhưng nó lại “ ngang nhiên” xuất hiện ở nơi này. Nguyên do âu cũng là vì những công nghệ của Bố Chính thuộc hàng bảo mật, cho nên Ngô Khảo Ký chấp nhận sống trong ô nhiễm, khói bụi, sự ồn ào đinh tai nhức óc đến từ các xưởng, nhà máy. Hắn không thể di chuyển các nhà máy đi quá xa Bố Chính, điểm này sẽ khó khống chế và nếu chỉ một trong số công nghệ của hắn thoát ra thì.. đùng… cả thế giới biến thiên và biết đâu đó một tá tầm vài chục thằng xuyên cùng thăm hỏi nơi này.

Chính vì nguyên nhân trên, trong khung cảnh bụi khói, công xưởng thì không thể mọc lên những khu vui chơi giải trí được. Lựa chọn đẹp nhất để phát triển một thành phố dịch vụ đó là Tòng Chất chỉ cách Bố Chính 20 dặm về hướng Đông Bắc. Nhưng… điều đó là không thể.. vì… Chính Hòa còn có một tên gọi khác… thành Từ Huy, cái thành này chủ nhân là ai? Nàng để cho Tòng Chất cướp đi cơ hội phát triển của mình? Dĩ nhiên là…. KHÔNG THỂ.

Chính Hòa sau khi xây dựng hoàn tất chỉ trong hai tháng đã nổi lên các dịch vụ sau. Ngân hàng Từ Huy, Nhà hàng ăn uống, Khách sạn, Quán café.. à nhầm quán trà, Nhà hát kịch, và cả thanh lâu. Trong đó Tất cả các dịch vụ đều là của công thuộc về tài sản của Từ Huy, chỉ riêng thanh lâu không phải do nàng mở ra.

Ngược lại Từ Huy cực kỳ phản đối thanh lâu nhưng cuối cùng cả Ảnh cùng Từ Huy không thể không chấp nhận hiện thực đó chính là cấm không được.

Việc mua bán phụ nữ ép tiếp khách là phạm pháp cực kỳ nặng ở Bố Chính và có nguy cơ bị chém, rất nhiều ổ Thanh Lâu ở Bố Chính đã bị Ngô Khảo Ký dẹp sau khi “bị” Từ Huy yêu cầu. Nhưng vấn đề đó là có đến hơn 200 kỹ nữ không biết làm gì ngoài việc bán sắc kiếm tiền. Họ đã làm công việc này từ lâu cho nên giờ đây đã giải phóng 400 người nhưng có đến một nửa tự lén lút hoạt động. Họ không muốn lao động kiểu “vất vả” mưu sinh.

Tình hình chở nên còn loạn hơn cả lúc có lầu xanh, vì những pha ăn bánh quỵt tiền, những pha đánh ghen gia đình cãi vã dẫn nhau công đường ngày một nhiều.

Cuối cùng cực chẳng đã Ngô Khảo Ký đành phải phê duyệt đây là một ngành kinh doanh hợp pháp và đóng thuế như bình thường. Quản lý là từ bố chính, xây dựng thanh lâu thuộc chính quyền. Kỹ nữ muốn hoạt động phải đăng ký, khám sức khỏe định kì đủ điều kiện mới được hành nghề. Tất cả đều là tự nguyện.

Nghiêm cấm tất cả hành vi ép buộc, nghiêm cấm hình thức tiếp khách chui tại gia, tất cả được thống nhất quản lý tại một tòa thanh lâu to tổ bố xây dựng trong thành Chính Hòa. Nơi này có bảo vệ, có nhân viên quản lý để tránh lộn xộn. Thanh lâu hoạt động như công ty, các nhân viên ký hợp đồng làm việc với các điều khoản. Có ca làm việc đàng hoàng, sáng về ngủ tổi đi làm… khự khự.

Bài bạc ở Bố Chính bị cấm hoàn toàn, nếu người Bố Chính bị phát hiện cờ bác sẽ bị trục suất Bố Chính vĩnh viễn. Nhưng Chính Hòa lại có sòng bạc to tổ bố luôn. Sòng bạc này chỉ phục vụ khách có visa ngoại Bố Chính. Không tiếp người bản địa. Tức là thương nhân đến Bố Chính buôn bán, muốn giải trí thì qua Chính Hòa, có đầy đủ từ A-Z.

Thanh Lâu Chính Hòa.. Một căn phòng khá sang trọng.. nhẹ nhàng lịch thiệp. Nhưng nơi này chỉ có các món ăn cùng rượu, chưa thấy một bóng hồng nào xuất hiện..

“Văn Tích huynh, Văn Thả huynh.. Trung Hiến huynh… mọi người mạnh giỏi…” Người bước vào căn phòng là Lê Văn Toản hắn chắp tay cười tự nhiên chào hỏi mọi người có mặt ở nơi này.

“Văn Toản Đại Nhân…” Một đám tầm 6-7 người trẻ tuổi đứng dậy làm lễ đáp lại một cách cung kính.

“ Ài ài… mọi người cũng là quen biết cũ, làm gì phải dùng lễ quan trường… hôm nay ở đây nới chuyện tư… chuyện tư…” Lê Văn Toảng xoa tay cười xì xòa….

“Mời đại… à … mời Toản huynh thượng tọa”

Nói là không nên khách khí nhưng tên Văn Toản này ngồi ngay vào vị trí chính chủ mà không mấy ngại ngùng, mọi người xung quanh này vây quanh hắn có vẻ như coi hắn là trung tâm.

Cùng lúc này ở Trà Quán cách Thanh Lâu không xa cũng là một phen gặp mặt… Người chủ sự ở đây không ngờ là Vũ Tường Yên cùng một đám 5-6 người văn vẻ nho sĩ.

“ Tường Yên huynh, chúng ta đã chờ ở nơi này mấy ngày rồi mà Thành Chủ vẫn chưa tiếp kiến, liệu có gì sai lệch?”

“ Không lo không lo… Thành chủ là người trọng hiền tài, chẳng qua người đang rất bận một số công việc hệ trọng, chắc một hai ngày nữa sẽ có tin tức thôi..”

“ Cảm ơn Tường huynh cho biết, nhóm chúng tôi đúng là đặt hết hi vọng tương lai vào Tường huynh… “ Một người khác lên tiếng..

“ Các vị không cần lo lắng, Tường tôi đã tiến cữ các vị cộng cộng thêm thông qua chỗ đó Lý Thái Úy đảm bảo việc vạn vô thất thất… nhưng tôi phải có mấy việc cảnh báo các vị về Bố Chính… nơi này khác với những chỗ khác… muốn làm quan nơi này….”

Cùng lúc đó bên Thanh Lâu nhóm.

“ Toản huynh, ngày hôm nay hình như nhóm người của Tường Yên đại nhân cũng họp bàn bên Trà Lâu quán…” Một vị mặt chữ quốc lên tiếng thông báo..

“ Hừ.. kệ bọn hắn, bọn hắn đi dương quang đạo chúng ta đi độc mộc đường, không cần phải liên quan nhau… Nhưng các vị cần phải nhớ một điều, các vị là Toản tôi tiến cử với chủ công. Do đó đại gia phải cố gắng làm việc. Ở Bố Chính chỉ quan trọng kết quả công việc tốt, không quan trọng nói hay nói dở. Cho nên các vị bỏ thói hồ hồ chi dã sách nho mà thực tâm nghĩ cách làm việc. Không nói nhiều, vinh hoa phú quý Toản tôi không dám hứa nhưng một đời ăn mặc thê thiếp thoải mái Toản tôi dám chắc…” Lê Văn Toản nghiêm túc nói chuyện…

Thì ra đây là hai nhóm hàn môn người ngày xưa là bạn học, bạn tốt hoặc có quan hệ với hai tên Vũ Tường Yên, Lê Văn Toản. Nhận thấy cơ hội sau chiến tranh Bố Chính sẽ có biến thiên rất nhiều, cho nên hai tên này tính toán trước. Bọn hắn đề của một loạt danh sách hàn môn với Ngô Khảo Ký nhằm đến trước Bố Chính chiếm vị trí.

Nếu mọi chuyện thuận lợi đến khi nắm được Ma Linh Địa Lý trong tay thì hai tên này sẽ tung phe cánh qua hai vùng đó. Nếu chờ chiến tranh xong mới điều phối thì quá chậm, sợ rằng bánh sẽ bị chia hết rồi.

Tức là Vũ Tường Yên, Lê Văn Toản ẩn ẩn coi “ nơi này” thành thành một phương chư hầu và hai tên này tự coi mình là tả hữu thừa tướng cho nên tích cực ráo riết thành lập đảng của mình bên trong thế lực của Ngô Khảo Ký.

Họ rất khôn mà không lôi kéo phe quân đội, phe quân đội chỉ có thể nằm trong tay Chư Hầu người làm chủ. Bọn hắn dám dánh chủ ý chính là chết lúc nào không biết. Nhưng dân chính quyền lực cũng rất lớn, lợi ích lại càng đại. Cho nên đám này bắt đầu vì tương lai tính kế nhau. Ẩn ẩn hai nhóm bắt đầu cạnh tranh đấu đá.

Tất nhiên đám hàn môn này vì có quan hệ tay trong với Vũ Tường Yên, Lê Văn Toản cho nên sẽ nhận được một số thông tin tích cực từ Bố Chính, khiến cho đám Hàn môn này thực tâm thực dạ muốn tới nơi này lập nghiệp. Nhân số không nhiều nhưng khá chất lượng, ít nhất là biết làm việc.

“ Nhóm quan lại bất nhập lưu kia là..? Quay lại Trà quán lúc này Vũ Tường Yên đang hỏi “đảng” của mình về một nhóm không nhỏ tiểu quan lại cũng xuất hiện trong đợt này.

“ À việc tấu chương của Ký Châu Mục tới Lại Bộ xin người cũng đã kinh động một số người. Đa phần con em thế gia đệ tử khính thường, chỉ có chúng tôi vì được dặn dò trước nên nhanh tay ứng tuyển, nhưng có không ít tiểu quan bất nhập lưu xuât thân thương nhân, công tượng cũng ứng tuyển. Bọn hắn coi Ký Châu Mục chính là cha sinh mẹ đẻ đâu…” Một người trong đảng trả lời.

Hắn nói không sai, tấu chương của Ngô Khảo Ký trước đây đã mở ra không biết bao nhiêu cơ hội cho tầng lớp thợ chủ công cùng tiểu thương. Đám này không ít người bộc lộ tài năng để leo lên những chức quan bất nhập lưu tòng bát phẩm… quan bé hơn hạt vừng. Nhưng chỉ như vậy họ cũng đã coi Bố Chính Châu Mục đó là người tái sinh cho họ rồi, công lao không kém cha mẹ sinh thành.

Lần này số tiểu quan lại xuất thân công tượng, tiểu thương đăng ký ứng tuyển đi Bố Chính làm quan đông như hội, nhưng Lý Thường Kiệt chọn đi chọn lại cũng có được dăm ba người thực tài mà ném về Bố Chính mà thôi.

Tại một nơi khác ở Chính Hòa. Một đám tiểu quan xuất than thương nhân, công tượng đang ăn chơi đình đám trong một Tửu Lâu… Đám này qua bé nhưng có mấy tên tiểu thương làm mạnh thường quân bỏ tiền túi chiêu đãi hàng ngày cho nên trong thời gian qua sống đến thoải mái.

“ Tôi nó thật, hông hổ là ông tổ của hai ngành công thương. Các vị không biết mà thôi không thể ngờ không thể ngờ nơi này tưởng chừng là biên giới khu nghèo nàn lạch hậu. Nhưng các vị xem, người dân Bố Chính nghèo? Người dân chính Hòa Nghèo? Ta chư đi qua Tòng Chất nhưng chắc là không kém… nơi này dân cư mặt bằng chung, giàu hơn cả người Thăng Long thành…” Một tên mập ú vẻ mặt phúc hậu vỗ vỗ bụng bụ cao hứng lớn tiếng.

Bọn này không có kiểu nói chuyện văn nhã như hai đám trên, nhưng vừa tới nơi bọn hắn đã đi vào thực chất vấn đề mà tự tìm hiểu tình hình chung ở nơi này.

“ Đúng thật, không đến nơi tận mắt, không thể tưởng tượng nổi, các ngươi biết gì không? hôm nay ta đứng dưới chân thành Chính Hòa một ngày trời và suy nghĩ một chuyện. Ngay cả khi lấp hết sông hộ thành thì rất khó tấn công tòa thành này, kiến trúc lạ lùng này khiến tấn công ở phương nào cũng bị rất nhiều mặt còn lại phản công… đáng sợ thiết kế” Một tên khá hom hem lên tiếng..

“ Các ngươi không biêt chứ… trời đất… hệ thống bốc hàng hóa ở cảng, tôi mất một ngày trời không hiểu được, phải tự làm mộ mô hình thu nhỏ để thử nghiệm… bên trong chứa đạo lý rất cao thâm về công công tượng ngành nghề… Ký Châu Mục thật không hổ danh là người hiểu tầm quan trọng của công thương hai ngành… thì ra ngài ấy rất hiểu về công tượng… tôi đã hỏi rồi.. các cần cẩu bốc hàng là do ngài ấy thiết kế… “

Bọn này không quan tâm tới quyền mưu mà chăm chăm ánh mắt về thủ công nghiệp và thương nghiệp ở Bố Chính.

“ Không biết lúc nào Châu Mục mới triệu kiến chúng ta? Ta quá hưng phấn chịu không nổi rồi”

Một tên trong nhóm lên tiếng…

“ Ta cũng nôn nóng, nhưng nghe đâu Châu Mục có việc hệ trọng quấn thân, chờ đợi thôi… Mà cũng không cần lo lắng, chúng ta nên dành nhiều thời gian tìm hiểu về Bố Chính hơn, đến lúc đó gặp Châu Mục đại nhân còn có ý tưởng để thưa bẩm”

“ Tào huynh Ý hanh vô cùng…. Ta đang tìm hiểu về đèn đường buổi tối thắp sáng toàn thành …Nói thật nơi này ban đêm còn lộng lẫy hơn cả Long thành trung tâm….” Một vị cười nói..

“ Nói mới nhớ, đêm qua ta cũng đi dạo dưới đèn đường tới giờ giới nghiêm mới về đi ngủ, cảm giác thật tuyệt…”

“ Nói xạo, đêm qua ta thấy ngươi mom mem đi Thanh lâu, cuối cùng dắt về một vị mĩ nhân vào phòng..”

“ Ngươi theo dõi ta?... Hừ Hừ…”

“ Không theo dõi mà chỉ tò mò, không phải kỹ nữ ở Bố Chính chỉ được tiếp khách trong thanh lâu sao?”

“ Ngươi mù thời đại rồi, nơi này có dịch vụ Côn Gơn ( Call girl), cũng không hiểu lắm nhưnng đại loại là ngươi đến thanh lâu, đăng ký mời mĩ nhân về nhà 1 đêm, đặt cọc tiền làm tin để tránh dở trò… kí hợp đồng tử tế có xác nhận của Thanh Lâu. Nếu lỡ quan binh khám xét bắt gặp thì có bằng chứng là mua bán thông qua Thanh Lâu… ha ha ha… rất tiện lợi…”

………………………………….

Thăng Long Thành cùng thời gian. Đường xá tối om, chỉ có một vài nhà giàu treo đèn lồng ngoài cửa thì mới có chút ánh sáng lập lòe.

Trong khung cảnh đó một đoàn 10 xe ngựa dừng trước cổng Thái Úy Phủ.

Từng chiếc rương lớn được vận vào cổng môt cách nhanh chóng….

Mật tất phòng.

“ Đại ca.. đại ca… hàng của tên tiểu tử kia đã chuyển đến trong phủ…” Ngô Thường Hiến tất bật mở cửa nói.

Lý Thường Kiệt buôn xuống cỗ binh thư trong tay ngay lập tức vội vã đứng dậy bước ra ngoài. Ông ít khi thất thố, nhưng lần này sự việc trọng đại không thể không vội vàng…

“ Đã bố trí cẩn thận?” Lý Thường Kiệt nhíu mày hỏi…

“ Đại ca yên tâm… theo bố trí mà làm đã chuẩn bị sẵn sàng..” Ngô Thường Hiến thành thực thưa..

Lúc này ngoài phủ Lý Thái Sư nhân viên đang tất bật châm đốc mà bốc những hòm gỗ lớn.

“ Có đánh dấu…” Một tên gia đinh có cặp mắt lanh lẹ thì thầm.

Ba người khác thấy hắn ra hiệu thì khe khẽ gật đầu.

Bốn tên khiêng hòm khệ nệ xuống xe thì một tên bỗng nhiên trượt chân….

Phang… dầm.. lạch cạch….

Chiếc hòm rơi xuống đất vỡ toang…

Bên trong đồ sứ lăn lông lốc, có những thứ đã vỡ thành mảnh vụn, có từng xấp tơ lụa vung vãi trên đường.

Quản gia Thái Úy phủ tức giận trút roi lên đầu tên gia đinh một chập, vừa đánh vừa chửi bới không ngớt…

“ Ai ui,… cha dừng tay…. Bọn chúng đi rồi… ngươi tính diễn đến bao giờ… đánh người đến nghiện?”

Người thanh niên gia đinh bị đánh nghiến răng nói…

“ Im… đánh thêm mấy cái không sao… để cho bọn không chim kia nhìn thêm một chút…” Quản gia lại vụt thêm một chập gioi. Đây là con trai ông ta, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi..

……………………….

Cung Thụy Hoa Long thành.

Chẳng bao lâu tin tức đã tới nơi trong tay Thái Hậu

“Nội Thị Sảnh làm việc rất đắc lực, chuyện này bản cung biết rồi…. Chậc chậc… là thân thuộc của nhau chỉ nờ vả điều phối một ít hàn môn đệ tử không nên thân cùng mấy tên công-thương hèn mọn mà cần trả giá lớn vậy…”

“ Xem ra cái tình thân này … không có cũng được sao..” Ỷ Lan Thái Hậu mỉm cười…

“ Dạ Thái Hậu dạy phải? Công nhận lần này tướng ăn của Ngô gia thực rất khó nhìn. Gần 40 rương tơ lụa đồ sứ còn cả thổ sản. Đổi lại chỉ là giúp Bố Chính điều phối mấy thứ quan viên vô dụng… Xem ra vị Phò Mã của chúng ta đổ máu không ít..” Lý công công cười…

“ Nghe nói tên này bán hết cả chiến giáp phương Tây cho người La Oa?” Ỷ Lan Thái Hậu cười cười gõ gõ tay vào bàn..

“ Bẩm Thái Hậu, tiểu rút lại lời nói trước đây, cứ nghĩ Phò Mã là người có tâm tư không thuần tích khôi giáp vũ khí. Không ngờ Phò Mã thuần túy là người buôn bán, bán không được cho triều đình, hắn lừa món hàng kém chất lượng kia cho người Thổ Oa rồi…” Lý Công Công không quên đâm chọc Ngô Khảo Ký, hắn mỉa mai Ngô Khảo Ký là thương nhân mà thôi, còn buộc tội Ngô Khảo Ký vì lợi ích xém chút thì lừa cho triều đình mua hàng kém chất lượng.

“ Thôi được rồi, chuyện dừng ở đây…. giờ cần nhìn chằm chằm Lưu gia ở Quảng Nguyên…Ngô gia tạm thời để nhảy nhót một hồi” Ỷ Lan Thái Hậu mãn nguyện cười… nàng cảm giác mình trưởng khống mọi việc trong lòng bàn tay.. cảm giác này khiến nàng luôn rất hạnh phúc và thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.