Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 54: Chương 54: Bảo con em gái ngươi




Trước cái nhìn chằm chằm của chúng quân tướng thên thám tử tên Ngô Thân một lần nữa giải trình lại thông tin một cách mạch lạc hơn.

“ Theo như ngươi nói đó là chỉ phúc ban hôn, công chúa cùng đội rước dâu đến Bố Chính, tại sao theo miệng ngươi nói lại thành đem binh, cùng yêu cầu bản quan tụ tập binh mã kháng cự.” Ngô Khảo Ký vẫn khá bực mình, trong việc này hắn có lỗi là không cẩn thận khai thác thông tin. Nhưng tên chết tiệt thám tử này cũng có nhiều phần lỗi. Từ việc rước dâu trong miệng hắn trở thành “dẫn binh” cùng “ nghênh địch” những thứ này hoàn toàn trái ngược nhau về ý nghĩa.

“ Thưa..thưa chủ công, thuộc hạ nói không hề ngoa, đây không phải là rước dâu bình thường, nếu là rước dâu bình thường thì thuộc hạ không có hoản loạn như vậy….” tên thám tử không có cách nào khác đành phải từ từ tường thuật tất tần tật về vị công chúa này.

“ Như ngươi nói đây là một người điên đã từng vác kiếm xém chút chém chết Lưu Kiên con trai Lưu Kỷ ở Quảng Nguyên vì phản đối hôn nhân?” Ngô Khảo Ký rất kinh ngạc về thông tin này mà hỏi lại xác nhận cho chính xác. . Google ngay trang [ TR ÙMTRUYỆN.me ]

Người thám tử chỉ biết cương quyết gật đầu xác nhận chuyện này.

“ Bẩm chủ công, chuyện này có thể Thân huynh đệ mới làm thám tử ở kinh thành nên có biết nhưng không rõ, chúng thuộc hạ 2 năm vừa rồi ở Kinh Thành nên hiểu khá tường tận chuyện này. Vị này công chúa hiệu Từ Huy, là con gái của Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung vị này tuy không là quan chức nhưng đất phong tại Kiến Xương rất giàu có và thiện thủy binh. Dưới tay Phụng Càn Vương không thiếu gia đinh, thân binh lực lượng cực mạnh có thể nói là áp chế cả vùng phía Nam từ Trường Yên đổ vào tạo thành hàng rào thứ hai cho Hoàng gia sau lớp hàng rào thứ nhất đó là Bảo Vương Lý Chiêu Tú Hữu Kim Ngô Vệ Thượng tướng quân thống lãnh ba nhánh Cấm Vệ quân Bảo Thắng, Hùng Lược, Vạn Tiệp Thiên Trường.”

“ Vị này Lý Từ Huy từ nhỏ đã nổi tiến là đầu óc hơi nhảy thoát, đến năm 9 tuổi thì nhập cung và nhận Ỷ Lan Thái Hậu làm mẹ nuôi, Tiên Hoàng làm cha nuôi, trở thành thứ 7 tiểu công chúa dòng chính Hoàng gia. Lan Thái Hậu rất yêu chiều nàng cho nên… cho nên..” Ngô Bình bắt đầu lý giải về tình hình theo kiến thức của hắn. Thực ra địa vị của Ngô Bình trong Ngô gia khá cao, hắn là trưởng một nhóm thân quân chiến lực đứng đầu Ngô gia cho đó kiến thức mà hắn được tiếp xúc không hề tầm thường.

Nhưng nói đến Từ Huy, một vị có khả năng làm chủ mẫu của mình tương lai Ngô Bình có vẻ hơi ngập ngừng, nói tốt thì là nói dối, nói đúng sự thật lại thành vô lễ.

“ Ngô Bình ngươi cứ nói hết sự thật, ả cũng không phải chủ mẫu tương lai của ngươi, mối hôn ước này ta không chấp nhận. Ngô gia Long Thành nói không tính.” Ngô Khảo Ký đang hết sức bực mình, không biết từ đâu lòi ra một cô con dâu, lại là hoàng gia xuất thân người.

Ngô Khảo Ký giờ chỉ muốn cách hoàng gia cùng thế tộc càng xa càng tốt, hắn có biết bao nhiêu bí mật cùng che dấu, tự nhiên có thêm một cô con dâu hoàng gia thử hỏi hắn phải làm sao? Thực tế Ngô Khảo Ký hiểu được, thánh chỉ đã xuống rất khó thay đổi nhưng hắ không can tâm, nhưng thông qua sự kiện trước đây Ngô Khảo Ký thấy có chút hi vọng. Vị công chúa này có vẻ phản đối hôn nhân, nếu vậy Ngô Khảo Ký vẫn có thể chuyển cơ. Nếu cả hai cùng phản đối, hắn nghĩ chuyện này có thể thành.

“ Bẩm chủ công, vị này công chúa nổi tiếng vô pháp vô thiên, không học may vá thêu thùa cầm kỳ thi họa, thay vào đó là võ nghệ thập bát ban học đủ cả, Thời gian trước đây chuyện Hoàng gia luôn là tư ẩn nên không ai để ý. Nhưng sự kiện cưới xin gả hỏi một năm trước đây thì hoàng gia không thể dấu diếm được việc vị Công chúa này bị khùng điên nữa rồi. Việc cầm kiếm đâm Lưu Kiên không đơn giản như kiểu nữ nhi giận lảy càm lên dao nhỏ dọa đâm hôn phu.”

“ Từ Huy công chúa là lên kế hoạch giết người đang hoàng. Nàng là dùng đại kiếm, có quân mai phục, nghe nói trận chiến đó Lưu Kiên bị thương không nhẹ, thân binh hai bên chém giết vang hồi kinh động cả long thành. Thậm chí có người tận mắt chứng kiến Từ Huy vác kiếm truy sát Lưu Kiên từ Cửa Đại Hưng cho đến Điện Quảng Võ, Lưu Kiên phải trốn vào nội thành mới thoát thân…” Ngô Bình nghiêm trọng sắc mặt.

“ Hít hà..”

Cả đám quân tướng mặt mũi trợt ngược trượn xuôi hít hà liên hồi, đây không còn là chuyện nữ nhi giận lẫy cầm đao nhỏ dọa sống dọa giết nữa rồi. Mấy chuyện các chị các cô làm mình làm mẩy động chút dao kéo tuy hiếm nhưng cũng là có, nhưng sự thật không lật lên cái bọt nước gì. Nhưng sự kiện của Từ Huy công chúa tính chất khác hoàn toàn. Đây là chuyện nguy cơ đến tính mạng chứ không phải đùa. Ai dám để bên mình một người điên có khả năng thực sự kết liễu hôn phu. Mà nghe nõi võ công của ả không tệ, điều này càng tăng thêm sự tồi tệ của vấn đề.

“ Theo ngươi… nói… thì ả còn chuẩn bị cả thân binh phục kích… hai bên đao thật thương thật chém nhau?” Ngô Khảo Ký có vẻ hơn run run mà hỏi lại cho chắc, hắn vốn nghĩ trong đầu nếu khó quá thì thỏa hiệp một chút rồi tìm cách nào đó cách ly cô công chúa này lại tranh thông tin của hắn dò rỉ. Nhưng nghe thấy Ngô Bình dẫn chuyện thì hắn hiểu, cách này không thể được. Điểm quan trọng hơn nữa người điên này dám tổ chức binh sĩ chém giết, nếu như vậy để bên cạnh người là chuyện không thể. Quá nguy hiểm.

“ Thiên chân vạn xác, Thưa chủ công, hoàng gia bưng bít thông tin, dân thường có thể không hiểu nhưng thế gia người ai ai chẳng biết. Tối hôm đó động phòng hoa trúc bỗng nhiên biến thành chém giết máu tanh, hai bên ít nhất chục mạng người đã chết.” Ngô Bình nghiêm nghị trả lời.

Hít hà… tất cả mọi người lại lần nữa không thể tưởng tượng nổi mà hít hà liên hồi.

“ Ha ha ha… nhưng mà ả điên này vì phản đối hôn nhân mới tấn công hôn phu phò mã. Ta cũng phản đối hôn nhân này do đó ả còn cảm ơn ta lấy đâu lý do động đao động thương… các ngươi không cần lo lắng…” Ngô Khảo Ký nghĩ đến mấu chốt vấn đề mà cười lớn.

Chúng tướng nghĩ cũng phải, chỉ cần thuận ý theo ả công chúa kia, không chấp nhận hôn nhân, vậy thì cả hai cùng bên một bờ chiến tuyến rồi chẳng có gì phải lo lắng chuyện này cả.

Ngô Khảo Ký cười ha ha chê mọi người quá quan trọng vấn đề, chuyện cuối cùng chẳng có gì. Hăn đang rạng rỡ thoải mái hê ha thì gương mặt cứng đờ như người chết vì tên thân binh mở miệng nói.

“ Chuyện này không đơn giản thưa chủ công, theo thông tin của chúng tôi thì Từ Huy Công Chúa tự thân đồng ý hôn sự này và tích cực thúc đẩy, nàng chủ động thúc dục sớm bái lạy cao đường Ngô gia, sau đó ngày 23 là nàng tự thân dẫn đi 400 thân binh của mình lên thuyền tới Bố Chính.”

“ Cả kinh thành rộ lên tin đồn đây là Từ Huy ép hôn chủ công ngài, 400 thân binh thành 401 thanh kiếm trực chỉ Bố Chính, nếu ngài từ chối hôn sự chắc chắn 401 thành kiếm này không phải kiếm vũ múa cho chủ công vui mắt, đây là mạng người vấn đề. Cho nên tiểu nhân mới phải ngựa không dừng vó báo trước cho chủ công ứng phó. Tốt nhất là phải có tương ứng binh lực đối đầu. Nếu không tiểu nhân không hiểu sẽ có chuyện gì xảy ra…” Tên thám báo nhăn nhó nói.

“ Đ … thể tin nổi…” Ngô Khảo Ký chợt bật thốt lên một câu chửi tục, hắn không nghờ tình thế lại trong phút chốc trở thành cái này dạng.

“ Đi… triệu tập tất cả quan viên Bố Chính, không nghỉ Tết gì cả… tất cả họp lại cho bản quan, các ngươi nghĩ cách cho bản quan. Đám này bản quan không nhận, mặc kệ các ngươi nghĩ cách gì không nghĩ ra đừng hòng rời Nha môn đêm này” Ngô Khảo Ký phát điên, hắn cảm thấy mình trốn đủ sâu, ẩn đủ kỹ, vậy mà tai vạ vẫn rơi vào đầu.

Chấp nhận hôn nhân, ai dám cưới một ả điên có khả năng sát phu, Bố Chính có bao nhiêu bí mật cần ẩn dấu triều đình? Có thêm một người hoàng gia ở bên cạnh ngươi dấu nổi?

Không cưới là kháng chỉ, còn có khi dẫn đến binh đao gặp nhau, không cẩn thận chết người sẽ thành chuyện lớn đến lúc đó mọi ánh mắt đổ dồn về Bố Chính. Hắn ẩn dấu vào đâu.

Ngô Khảo Ký phát khùng mà không thể nghĩ ra cách đùng đùng bỏ đi mặc cho đám quân tướng ngơ ngác đứng đó.

“ Đùa a, ngươi là chủ công thật ta là thuộc hạ thật. Nhưng đây là việc ngươi cưới vợ, là chuyện riêng, ngươi nói chúng ta quyết làm sao. Phương hướng không hề có, ý tứ ngươi cũng không cho. Bảo làm sao bàn. Lại còn không nghĩ ra cách thì đừng hòng về nhà, bị nhốt đứng ở Nha Môn. Chủ công, chúng tôi muốn về ăn tết, lúc này mới mùng 2. Thuộc hạ rất khổ a.” Đây là tiếng lòng chung của quân tướng.

Còn lũ văn quan cũng không khác, kẻ đang yên ấm xem đào hát, kẻ đang hú hí với tiểu thiếp, kẻ đang nhậu nhẹt cùng bằng hữu. Bỗng nhiên quân sĩ ầm ầm xuất hiện, áp tải hết về Nha Môn. Cả đám xanh mặt sợ mình bị phạm gì đó thành chủ lần này thanh trừng.

Đến nơi rồi, nghe đám quân tướng giải thích, cả hai đám nhìn nhau trao đổi ánh mắt như ngầm hiểu. Chủ công quá vô lý, đại nhân quá sức vô lý… ngươi cưới vợ chuyện của ngươi. Cớ gì tết nhất bắt bớ chúng ta nhét vào nha môn.

“Không nghĩ ra cách chớ nghĩ về nhà” “ Đừng cố tình trốn trượng 20 hèo”. Đây là hai câu liễn Ngô Khảo Ký cho binh sĩ treo lên ở cổng nha môn. Cận vệ quân canh đứng lên. Văn võ chúng quan nhìn thấy mà há hốc mồm, quá tuyệt tình. Trốn 20 hèo… ông trời của ta ơi.

“ Các vị đại nhân, cơm đến cơm đến, Chủ công thương cảm các vị suy nghĩ chuyện công vất vả nên đặc biệt chuẩn bị rượu thịt cơm nước. Nhưng chủ công nói rượi uống ít nếu không buồn ngủ thì sẽ không suy nghĩ được chuyện công….” Mấy tên cận vệ quân cười trên nỗi đau của người khác mà bưng bê thức ăn vào.

“ Đại nhân tính nhốt chúng ta đến bao giờ?” Một tên văn quan cắn răng trả lời.

“ À chuyện này, Chủ công có dặn dò… lúc nào nghĩ được kế sách ven toàn cho chuyện công lần này thì các vị có thể rời đi..” Tên cận vệ bấm bụng cười mà trả lời.

Lê Văn Toản nghiến răng nghiến lợi nói như rít qua kẽ răng.

“ Ngươi bẩm báo đại nhân. Kế sách Toản ta có, nhưng Toản ta chỉ có thể nói nếu đại nhân đảm bảo không bao giờ để lộ ra kế sách này là từ ta mà ra…”

“ À Há.. Tốt quá cảm ơn đại nhân, tôi sẽ đi báo với Chủ công, nói thật canh chừng các vị, anh em tôi cũng mất Tết… cảm ơn đại nhân há” Tên cận vệ quân nghe vậy thì vui vẻ cả lên mà nói.

Cận vệ quân đi rồi, Lê Văn Toản quay lại chúng quan viên.

“ Các vị đồng liêu huynh đệ, Toản tôi vì mọi người bị kẹt nơi này mà dám nói ra kế sách. Nhưng nói thật chuyện đời rất khó lường, ngày này có vẻ như Đại Nhân và Công chúa hằm hè nhau. Nhưng tương lai biết đâu cầm sắt hài hòa. Đến lúc đó nàng trở thành chủ mẫu, nếu nàng biết ngày hôm nay tại hạ bày kế mọn thì cuộc đời sau này của tại hạ rất thảm. Do đó các vị làm ơn lập cái thệ chết không lộ ra việc này liên quan tại hạ. Nếu các vị không nhất trí thì tiếp tục cùng nhau ở đây qua Tết đi…” Lê Văn Toản thâm trầm mà nói.

Cả đám quan viên còn lại dĩ nhiên rối rít mà thề thốt, lũ này bấm bụng mà cười, giấy gói được lửa. Không phải bọn họ không nghĩ ra cách mà là bọn họ không dám nghĩ. Kể cả sau này Đại Nhân và Công Chúa ra sao thì đó là chuyện tư ẩn của vợ chồng họ, kể cả không thành đôi cũng là việc riêng. Kẻ nghĩ kế trong chuyện này thực rất khó có kết quả tốt đẹp.

Bọn họ hiểu tên Lê Văn Toản vừa nạp một tiểu thiếp xinh đẹp như hoa, sáng nay vừa đón về nhà thôi, còn hẹn nhau tối nay mở tiệc sau đó là abc rồi, Vậy mà bị bắt đến nơi này, hỏi sao tên này không cuống mà khai ra kế sách. Anh hùng không quá ải mĩ nhân a.

Cả đám cười trên đau khổ của Lê Văn Toản, ai ai cũng chúc mừng hắn nạp thêm ái thiếp mĩ mạo, nhưng mặt mũi của tên Lê Văn Toản đúng là méo xẹo rồi. Hăn biết chuyện này chỉ là sớm hay muộn lộ ra mà thôi. Aiiiiii…. Nhưng mà đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ái thiếp siêu cấp mơn mởn đang chờ ở nhà, cái của hắn dục dịch không chịu nổi nữa rồi. Đại não khá mơ hồ cho nen xung động mà nói ra miệng quyết định này. Giờ đã hối hận, cận vệ quân đã chạy đi thông báo cho Thành chủ rồi, hắn không còn đường lui.

Chẳng bao lâu cận vệ quân quay lại đơn độc đón đi Lê Văn Toản, đám quan viên nhao nhao đòi về nhà. Cận vệ quân ném lại một câu.

“ Chủ công có dặn dò, kế sách của Lê Văn Toản chưa hẳn vừa ý ta, nếu vừa ý sẽ có thông báo thả các vị, nếu không vừa ý thì các vị tạm thời tiếp tục suy tư…” Tên cận vệ quân rất là nín nhịn trong lòng để không cười thành tiếng, hắn hôm nay chạy đi chạy lại mấy lần, tình cảnh hoang đường này luôn làm hắn nín cười đến tím tái mặt mũi.

“ Ai da, kính mong Toản cố hết sức”

“ Lê Văn Toản đại nhân chúng ta ủng hộ ngươi”

“ Cố lê Lê Văn Toản, ngày mai ta mời ngươi ăn cơm tối”

“ Cố lên còn về với thiếp yêu… Toản ca cố lên”

Lê Văn Toản được cận vệ quân dẫn đi rồi, sau lưng họ là các đồng liêu,” bằng hữu” tốt đang cổ vũ hắn rơi vào đám lửa. Quả thật đúng với câu “ Tử đạo hữu bất tử bần đạo”. Nghe tiếng cổ vũ từ phía sau Lê Văn Toản như lảo đảo đi không vững mà xém té ngã.

“ Toản huynh cẩn thận”

“ Toản đại nhân chú ý dưới chân”

“ Toản anh rể bảo trọng….”

Lê Văn Toản chịu không nổi nữa rồi, hắn quay đầu lại nhe răng mà thất thố chửi “ Bảo con em gái ngươi”

“ Toản anh rể, con em gái ta là phu nhân của ngươi a, cái này ngươi nạp tiểu thiếp nàng đã không vui, giờ trước mặt mọi người ngươi có tiểu thiếp chử chính thê, cái này … cái kia” Lại có tiếng người phía sau vang lên.

“ Im miệng, một vò Ngọc Lộ Tửu” Lê Văn Toản gầm lên.

“ Thành giao…”

“ Đi mau đi mau…” Lê Văn Toản dục tên cận vệ quân sớm đi nhanh, hắn chịu không nổi nữa rồi.

Phía sau các hảo bằng hữu đang cười lớn thật vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.