Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 141: Chương 141: Binh Thư Yếu Lược về Đánh Đêm




Ngô Khảo Ký hồng hộc thở mà nhìn doanh địa tràn đầy máu me trước mặt.

Đám Sanock binh toe toét chạy đến.

Ngô Khảo Ký hơi cau mày, thực tế đám binh sanock này quá khát máu, không thấy một vài tù binh nào, ngay cả những kẻ cung cấp thông tin xong cũng bị cứa cổ. Đây là dân Chiêm. Những người từng là đồng bào chủng tộc của họ. Ngô Khảo Ký hơi rét lạnh trong lòng. Một đám quân đã nghiện còn hung tàn như vậy thì hắn còn có thể dùng họ hay không.

Ngô Khảo Ký hiểu cái thời này là vậy, mạng người đôi khi không dấng một xu. Thường thì vì khác phe nên thẳng tay đồ sát đối phương, chỉ khi dân số đối phương giảm xuống thì tộc mình mới không bị uy hiếp. Cho nên thời này hở chút là bắt dân đồ thanh như ngóe. Nhưng biết là một việc, chấp nhận hay không là chuyện khác. Ngô Khảo Ký lúc này vẫn đang thực thi chính trị nhân từ kéo danh tiếng, cho nên hắn vẫn phản cảm với hành động này.

“ Mon-Trê lần sau nghiêm cấm đồ sát tù binh. Mỗi tên tù binh có thể đổi một người nhà của các ngươi.. “ Ngô Khảo Ký nghiêm mặt mà căn dặn. Nhưng hắn cũng không thể lấy chính trị nhân từ để giáo hóa đám Sanock, hắn vẫn cần sự hung hãn của họ trong thời gian ngắn.

“ Chủ nhân anh minh” Mon-Trê máu me đầy minh nhe răng vàng khè đầy hưng phấn mà xoa mông ngựa. Đây là chủ nhân suy nghĩ cho hắn, cho đám sanock. Trong đầu tên này nghĩ vậy.

Đám binh sanock thì mắt sáng chưng, bọn hắn đã tìm ra một cách mới để đón người nhà, chỉ cần bắt được nhiều thật nhiều tù binh là đủ rồi. Nhưng tốt nhất vẫn là bắt được Vua Chiêm.

Cả đám lúc này hối hận đến xanh ruột vì đã đồ sát mộ đám tù bình không nhỏ. Nhìn những thanh đao dang rỉ máu mà thổn thức không thôi.

“ Từ đây có trại binh hẳn là các ngươi có người biết đường về Đặng Gia thành?” Ngô Khảo Ký hỏi.

Binh Sanock nhau nhao đáp lời, bọn họ khá nhiều người biết đường.

“ Tốt lắm, vậy thì lập một đội 300 người, lấy ngựa thồ tạo thành một chi kỵ binh về Đặng Gia. Đồ Chiêm Quan báo tin cho Bố Chính quân ta đang ở nơi này và lùng bắt Vua Chiêm.” Ngô Khảo Ký ra lệnh. Hắn bản thân không chưa định quay về, vì hắn biết lúc này mới là lúc dễ dàng nhất đuổi cùng giết tận quan Chiêm trên bộ.

Ngắm nhìn chung quanh tiểu thủy doanh này Ngô Khảo Ký biết rằng đây chính là một trạm chung chuyển lương thực của người Chiêm. Tức là bên kia sông không có thiếu lương thực, với quy mô doanh trại như thế này thì không thể có nhiều lính canh. Cho nên Ngô Khảo Ký quyết định trực tiếp đột phá bên kia sông thủ doanh và tiếp tục lùng bắt Vua Chiêm.

Nhưng trước hết quân Bố Chính cần nghỉ ngơi, vì Bố Chính có một đặc điểm đó chính là mang giáp nặng. Đua tốc độ họ thiệt thòi và luôn mau xuống sức.

……………………..

Hắc thành Bố Chính có hùng vĩ không? Có to lớn không? Hệ thống phòng ngự có tốt không?

Xin thưa Bố Chính rất to lớn, rấy hùng vĩ và hệ thống các thiết bị phòng ngự rất hoành tráng. Nhưng nhược điểm chết người của nó cũng chính là quá to lớn mà gây ra. Tường thành đên 2,5km mỗi cạnh cho nên nếu phải phòng thủ cả 4 mặt đó là 10 km cần phỏng thủ.

Cho nên Bố Chính có một nhược điểm đó chính là nếu không đủ người phòng thủ các mặt thì nơi này lại trở thành nơi khó khăn thủ vững. 3,5 ngàn binh lính bao gồm 1 ngàn nữ binh, 2 ngàn nô lệ Anak Đê, và 400 thân binh của Lý Từ Huy.Với số binh lực này nếu để thủ 4 mặt thành thì hơi quá mỏng.

Về các tướng quân có thể lãnh đạo thủ thành thì có Lý Hạo đã được đào tạo cực kỹ đế sử dụng các máy móc khí cụ thủ thành. Đỗ Mạc tuy còn nhỏ nhưng cũng là một chỉ huy dày dặn. Đặc biệt có được Ngô Khảo Tước một chiến tướng xung trận có hiệu xuất cao, đầu óc hơi đơn giản nhưng võ lực cá nhân rất tốt thích hợp cho xung kích hãm trận. Rất tiếc Đinh Quý đang trấn thủ Tòng Chất nếu không thì thành Bố Chính cũng khá an toàn.

7 giờ người Mường dẫn quân binh lâm thành hạ.. quân số hơn vạn người nhung nhúc như kiến cỏ. Tuy người Mường chỉ là những thổ phỉ cướp phá, những mục tiêu của họ chỉ là những hương làng với thành lũy bằng tre bụi tự nhiên. Họ rất ít lựa chọn mục tiêu hoành vĩ như thành trì. Nhất là thành trì lớn như Bố Chính thì càng khiến họ e ngại.

Nhưng người Mường lần này dám tấn công vì họ có những sự đảm bảo nhất định từ khách hàng.

Chỉ cần người Mường tấn công mạnh thì nội thanh Bố Chính khắc có nội ứng giúp đỡ.

Người Mường không có kinh nghiệm công thành, nhưng nhân vật bí mật đi theo họ lại có kinh nghiệm này a. Không những có mà tên này lại còn là đại hành gia trong công thành chiến.

Họ Dương cho quân Mường phóng ra bôn mặt thành nhằm phân tán quân đội thủ thành.

Quân Bố Chính nội thành thực sự bối rối vô cùng.

Nếu họ cũng phân binh để phòng thủ thì thực tế khó khăn vô cùng họ không đủ binh để phân ra.

Đúng lúc này một sách lược được đưa ra từ một người tưởng chừng chẳng bao giờ có thể nghĩ ra sách lược.

“ Chị dâu não bị ngâm nước à. Thành Bắc sát bờ sông không thập trung được nhiều quân, mà bờ sông chúng ta có thỷ binh tương trợ. Thành Đông có Thủy Doanh hỗ trợ nữa cho nên hai nơi này không cần tập trung nhiều binh. Chỉ cần tập trung phòng thủ thành tây và thánh Bắc là được..” Ngô KhảoTướng không cho là đúng mà lên tiếng.

Nhưng tên này mỏ miệng là mắng người, Lý Từ Huy hận đến độ không rút kiếm mà chém hắn được ngay tại trận. Nhưng nàng cũng chấp nhận thuyết pháp tên này là đúng.

“ Cho dù không cần nhiều quân nhưng cũng phải có một số lượng nhất định phòng thủ hai nơi này chờ quân tiếp viện” Lý Hạo lên tiếng.

“ Cái này có mẹ gì khó, trẻ con cuxg nghĩ ra. Thành Bố Chính dài nhưng rộng, bề mặt 6m có nơi 7m. Dùng kỵ binh mà chạy thằng nào lên đầu thành thì dụng kỵ binh húc chúng nó xuống..” Ngô KhảoTước lại chửi người, chửi luôn lả Lý Hạo…

Lý Hạo run run tay kiếm nhìn Lý Từ Huy chỉ cẩn chủ tử ra lệnh, hắn quyết chém thằng này.

“ Ô Lý tướng quân sao mặt mày tái mét, trúng gió? Đã nói rồi yếu ốm thì ở nhà quản nữ kỵ binh của người đi… lăng xăng làm gì lên mặt thành cho trúng bệnh” Ngô Khảo Tước tỏ ra quan tâm.

Nhưng đây là nỗi đau của Lý Hạo, trong quân Bố Chính hắn được mệnh danh là Ma Ma trông coi các nữ binh. Cái danh này cực khuất nhục, nhưng cũng ít người ngay mặt hắn mà nói vậy.

“ Con mẹ…” Lý Hạo gào thét nhưng ngay lập tức bị Lý Từ Huy chặn lại.

“ Đủ rồi… Ngô Khảo Tước từ nay ngươi dẫn dắt nữ kỵ binh, phòng thủ hai mặt Đông, Nam giao cho ngươi… hừ hừ..” Lý Từ Huy ra lệnh…

“ Chị Dâu, Chị Dâu … khoan đã, ta không làm ma ma… khoan..” Ngô Khảo Tước phát mộng, đương nhiên lại vứt hắn vào nữ doanh.

“ Ngươi cãi quân lệnh? Chờ anh ngươi về… biết được” Lý Từ Huy nhe răng đe dọa..

“ Chết con m mày đi…” Lý Hạo lẩm trong mồm ưỡn ngực đi qua Ngô Khảo Tước trong lúc tên này đang mặt mo đứng đó.

“ Ơ ta có nói gì sai đâu tại sao mọi người ghét bỏ..” Ngô Khảo Tước gãi đầu gãi tai khó hiểu.

Nữ Doanh binh rất…. kích động khi có lãnh đạo mới. Vị lãnh đạo này rất nổi danh tại Bố Chính châu trong lòng chị em phụ nữ. Vì … hắn quá đẹp trai.

Nếu chỉ bàn về giá trị nhan sắc thì…. Thành chủ…. Không thể lại được với đệ đệ của hắn.

Ngô Khảo Tước có một vẻ tuấn lãng, bụi bặp của lãng tử lãng khách.Thực tế sức sát gái của hắn cao cấp gấp vài lần Ngô Khảo Ký với điều tiện tiên quyết thằng này không mở miệng thối ra.

Sự thật chứng minh, kỵ có thể dùng để thủ thành, và thủ cực tốt.

Các cầu thang thoai thoải rộng 5m du sức để mã lên đầu thành. Đầu thành lại rộng đến 6m có nơi 7 m cho nên dư sức để 4 hàng ngựa tung hoành.

Không biết nơi khác chiến đấu ra sao, nhưng bên Đông và Nam Thành chiến đấu đơn giản đó là từng tốp kỵ binh 20 người qua lại.

Chỉ cần thấy có người leo lên đầu thành không biết nhiều ít là xung phong một lượt.

Leo thành thường chỉ cầm theo vũ khí ngắn như đao, kiếm, khiên và cung tên gì đó.

Nhưng những thứ này tác đụng với một hàng kỵ binh khin khit được bọc giáp lưới.

Cho nên cách chiến đấu ở hai mặt thành Đông, Nam là rất quỷ dị. Người Mương thoải mái trèo lên sau đó bị húc xuống chết tươi. Một chiến thuật quái đản chưa từng có trong lịch sử thủ thành. Nhưng thực tế hiệu quả không ai phủ nhận.

Khôn rơi xuống thì cũng bị húc cho đứt xương vỡ phổi mà chết tại chỗ.

Thi thoảng các kỵ binh nữ cũng dùng trường thương đâm chém nhưng khá ít, họ thường thường ép đối thủ nhảy tưởng tự tử đã đủ.

Mỗi cái thang leo lên trong 15 phút thì tụ tập được bao người? 10-15 hay 20..Có đủ cho một lượt xung phong của kỵ binh. Cho nên đám nữ kỵ dứt khoát về sau chờ đợi cho địch nhân đông đông một chút. Tầm 8-10 người sẽ hê lên một tiếng sau đó chen chúc phóng ngựa tới.

Cái chiến thuật không tưởng này khiến thành Đông, Nam trở thành máy xay thịt của người Mương.

8 giờ sáng thì quân Bố Chính đã làm chủ được Thủy Doanh bờ bắc sông Linh giang. Bộ Binh Bố Chính cùng voi chiến ầm ầm qua sông.

Quân Mương ở thành Đông phía sau có địch, phía trước không thể nào công phá nổi thành trì với cách đánh không giống ai của đán nữ kị binh nên phải rút lui.

9 giờ sáng thì quân Mương ở thành Nam cũng phải lui quân vì lúc này chiến Hạm Bố Chính ở bờ sông đã tự tập đủ nhiều và liên tục bắn tên lớn vào hậu quân của họ. Cho nên thành Đông, Nam để lại cả ngàn xác người mà rú lui về phía Tây.

Doanh địa quân Mường. Lúc này lão già họ Bạch là Lang Cun của tộc Mương mạnh nhất của hồ Kre đang túm cổ họ Dương mà quát lớn.

“ Quân Chiêm ở nơi này, nội úng thành Bố Chính ở đâu, con em người Mường đã chết hơn 3 ngàn người. Dương gia của các ngươi muốn gì?”

Không chỉ họ Bạch lão giả mà toàn bộ các tù trưởng nơi này đều hết sức căm phẫn nhìn chằm chằm vào tên họ Dương này.

Theo như kế hoạch thì bọn họ chỉ cần tấn công gây áp lực cho thành trì trong một canh giờ, lúc này nội gian sẽ thừa cơ đốt phá gây náo loạn trong nội thành rồi chiếm cổng thành đón quân Mương tiến vào đồ thành. Thêm vào đó quân Chiêm sẽ tấn công từ sông đổ bộ cũng hợp đánh Bố Chính.

Nhưng nội thành Bố Chính bốc lên lèo tèo vài cụm khói rồi vụt tắt, cổng thành vẫn trơ trơ không nhúc nhíc. Từ mặt sông chẳng những không có quân Chiêm hỗ trợ mà lại có thủy quân Đại Việt tập kích. Cái con mẹ gì kế hoạch? Đây rõ là hố người kế hoạch. Binh mang tới 1 vạn 4 giờ chỉ cỏn 1,1 vạn. 2 ngàn người tiến đánh thủy doanh bị hốt gọn. Công thành thì chết hơn cả ngàn người không có kết quả gì.

Các Lang Cun không tức giận sao so được.

Nói đến Bố Chính thì ngoại giới không hiểu một chuyện, nội thành toàn nhà gạch lợp ngói. Bén hỏa không phải dễ, thứ đến vì gần khu công nghiệp nên từ lâu Bố Chính luôn có các biện pháp phòng hỏa hoạn và liên tục được các nhân viên phòng cháy chữa cháy luyện tập thường xuyên. Ví như cái xe chữa cháy là xe với một bình nước. Có bơm tay do hai nhân viên gật gù, nước phun ra cũng được 2 m đó. Tuy 2m chẳng là gì nhưng thời này nhà toàn lèo tèo cao tầm 3m và chẳng có nhà cao tầng. Do đó loại xe cứu hỏa này là đủ dùng.

Cho nên lửa vừa lê đã bị lực lượng cứu hỏa phản ứng nhanh dập cả.

Đám gây chuyện thì bị Lục Phiến Môn hốt sạch.

Tập kích cổng?

Ôi thôi nếu là bất ngờ tập kích thì được rồi. Nhưng vấn đề cả Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đã ngửi ra mùi và báo cho Lý Từ Huy biết cả.

Cổng thành Bố Chính là trống không khôn canh gác..

Đám mật thám trà trộn vào thành tốp năm tốp ba xông đến cổng thành Bố Chính thì phát hiện một chuyện…. then cài dâu? Không có then cài sao mở cửa?

À vâng cổng các thành trì Bố Chính đều là một dạng, dùng dòng dọc mà kéo cả tấm cửa nguyên khối lên cao, cho nên bản lề là không có. Then cài càng không. Muốn mở cửa, công vào nội khu điều khiển, xoay bàn khởi động với tổ hợp các bánh răng khổng lồ.

Công nổi không?

Dĩ nhiên là không rồi vì cả trăm cây nỏ chờ sẵn mà găm chúng thành nhím.

Về phần đông nhất thám tử lên đến gần 200 người là tấn công tửu xưởng. Ôi mẹ ơi, một đám Đông Xưởng Cẩm Y Vệ liếm chó đang ngồi chồm hỗm chờ để lập công. Kết quả không cần nhiều lời.

……………….

Chính Hòa Thành..

Lý Thường Kiệt ngồi đó mà viến lên hai chữa “ Dạ Tập”.

Lại đánh đêm, đánh đêm đến nghiện.

Vì Lý Thường Kiệt phát hiện một điều thú vị.

Với những trang bị của mình. Quân Bố Chính cực kỳ thích hợp đánh đêm. Có thể nói đánh đêm sẽ giảm tối thiểu thương vong của phe ta. Cho nên Lý Thường Kiệt đánh đêm đến nghiện rồi. Và ông ta cho quân sĩ nghỉ ngơi, tiếp tục sử dụng chiến thuật đánh đêm này cho phía Bắc sông Linh Giang. Thậm trí Lý Thường Kiệt đang lên kế hoạch biên soạn một bản binh thư yếu lược về Dạ Tập, dựa trên trang thiết bị của người Bố Chính. Có lẽ đây sẽ là một vũ khí mạnh của người Việt trong tương lại. Lý Thường Kiệt mỉm cười ưng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.