Bố Chính thành 4 giời sáng, bình minh vẫn chưa ló rạng, khi trời vẫn còn âm u ẩm ướt, đây là lúc mà cơ thể con người mệt mỏi nhất. Nhưng Bố Chính đã một đêm không thể ngủ, khắp nơi binh sĩ thay nhau đứng gác. Tòa thành này có khoảng 400 thân binh của Lý Từ Huy, 1 ngàn nữ binh và 2000 lính Anak Đê.
“ Công chúa …khởi bẩm công chúa có tin cấp báo…”. Lý Thuận chạy như điên lao tới chính tòa của phủ Nha Bố Chính. Hắn đã nhận được thông tin cấp báo của tay chân, cuối cùng sau một đêm cực kỳ điên cuồng tra vấn khắp nơi họ đã tìm được một số manh mối có thể coi là hữu ích…
“ Đứng lại”
Hai thân binh Lý Từ Huy ngay lập tức ngăn cản. Nhiệm vụ của họ tại thân là bảo vệ Lý Từ Huy và không cho ai có thể tiếp cận nếu không có chỉ lệnh của chủ nhân.
“ Ta có tin cấp báo về tình hình địch, các ngươi nhanh thông báo cho Công Chúa, chậm trễ lỡ thời cơ các ngươi không chịu nổi trách nhiệm này…” Lý Thuận gầm lên đe dọa.
“ Chờ” Thân vệ binh lính gác mặt không đổi sắc ngan ngạnh trả lời….
Chụ vị ghế, vị trí mà thường ngày Ngô Khảo Ký ngồi làm việc lúc này Lý Từ Huy đang chiễm trệ ngồi đó. Cả vùng đất này ngoài Ngô Khảo Ký có lẽ chỉ có nàng có tư cách ngồi đây.
“ Nói đi…” Lý Từ Huy có vẻ lạnh nhạt, Lý Thuận chính là thám tử của Nội Thị Sảnh cử đến để giám sát nàng và Bố Chính, cũng may Ngô Khảo Ký trong đợt thah trừng phát hiện ra.
Nàng vốn dĩ không hề thích thú bọn này người, nhưng nàng không thể hiểu nổi tại sao Ngô Khảo Ký lại quay ngược lại trọng dụng bọn hắn. Lý Từ Huy không thể hiểu nối cách nghĩ của đàn ông, tuy nàng không hiểu nhưng không phản đối quết định của Ngô Khảo Ký. Nhưng không phản đối không có nghĩa là nàng ưa thích bọn người thích lén lút đâm chọc sau lưng người khác này.
“ Bẩm công chúa, có manh mối về đám người có khả năng là lực lượng ẩn dấu của quân Chiêm…” Lý Thuận hồng hộc thở dốc nhưng cố gắng nói thật nhanh và rõ ràng.
Tên này nhạy cảm phát hiện Chủ Mẫu không ưa gì bọn hắn cho nên lần này hắn cố gắng tỏ ra trung thành, tận tụy và cố lập công để lấy được tín nhiệm của nàng. Nên nhớ Lý Từ Huy đối với Bố Chính không khác gì Ỷ Lan Thái Hậu đối với Đại Việt. Muốn sống tốt ở nơi này mà không có quan hệ tốt cùng chủ mẫu thì coi như khổ nửa cuộc đời còn lại.
“Nói rõ hơn….” Lý Từ Huy cau mày… nàng cũng ý thức đươc vấn đề khá hệ trọng.
“ Bẩm chủ nhân, là Dương gia bọn hắn, tuy rằng chưa có bằng chứng xác định nhưng mọi đầu mối đều hướng về Dương gia..” Lý Thuận nhanh nhảu gương mặt tỏ ra liếm chó và tâng công.
“ Dương gia… bọn hắn dám trực tiếp dẫn quân tấn công chúng ta…?” Lý Từ Huy quá bất ngờ, điều này không thể trừ khi Dương gia có khả năng diệt toàn bộ người Bố Chính nếu không thì chuyện này dấu không được. Nhưng Dương gia có khả năng này sao? Dương gia muốn tạo phản?
“ Không không, thưa chủ nhân, bọn hắn không trực tiếp tấn công. Nhưng bọn hắn có thể nhượng người khác tấn công…” Lý Thuận cứ thừa nước đục thả câu.
Lý Từ Huy cáu giận… “ Có chuyện gì ngươi nói một lượt, không cần phải giở trò thả câu lay cần. Yên tâm công lao này của ngươi Bản cung nhớ rõ. Thành chủ trở về là lúc ta sẽ thỉnh công cho ngươi.”
“ Dạ… Chuyện là…” Lý Thuận cũng không dám tiểu tâm tư nữa, hắn biết tình hình nguy cấp nên nhanh nhất giải thích.
Vốn là cả đám người thuộc Sở mật vụ suy nghĩ tìm cách moi ra nhà nào hoạc thế lực nào dám đâm sau lưng Bố Chính. Tất nhiên việc đâm sau lưng Bố Chính này chỉ là suy đoán từ Lý Thường Kiệt. Nhưng thông qua hệ thống bày binh bố trận của quân chiêm thì với ánh mắt lão làng của Lý Thường Kiệt sẽ thấy được, nếu không có một lực lượng tương đối ẩn dấu và đánh vào sau lưng của Bố Chính thì không thể nào kế hoạch của người Chiêm có thể thành công.
Đây là phép suy luận ngược của một vị lão thành lãnh đạo quân sự. Và ông ta tin tưởng mính đoán không thể sai lầm. Thậm trí Lý Thường Kiệt còn chỉ ra được các vị trí mà đám quân ẩn núp này có thể tập kích vào.
Ngô Khảo Ký dĩ nhiên tin tưởng những phán đoán này cho nên hắn lệnh cho Sở mật vụ tìm cách khui ra đám âm hiểm này. Vì cách tấn công kể trên phải có nội gián, hoặc có người phía trong Bố Chính hỗ trợ.
Đám mật vụ châu đầu vào tìm manh mối của những kẻ “ ẩn dấu” bên trong Bố Chính thành, Tòng Chất thành, Chính Hòa thành nhưng bất lực. Vì thời điểm này rất nhiều dân cư đã được sơ tán vào thành tránh chiến tranh có thể xảy ra. Số lượng lớn như vậy khiến nhân số của Sở Mật Vụ bó tay.
Nhưng Sở mật vụ đã đi nhầm đường, họ bỏ gốc tìm ngọn. Cho đến khi một người trong số họ nghĩ ra rằng, đâu nhất thiết phải hướng ánh mắt về trong thành, hãy hướng ánh mắt ra bên ngoài thành và dùng suy luận loại trừ để xem ai có thể là người tấn công được Bố Chính châu.
Người Môn phía Tây là không thể, vì đám này đã đầu phục hoàn toàn Bố Chính và đang chiến đấu ở tiền tuyến.
Người Môn ở Tây Nam lại càng không thể, họ quá xa và các dãy núi trùng điệp khiệ họ không thể tiếp cận nổi Bố Chính. Đám ngươi Môn này chỉ là tập hợp các bộ lạc nhỏ nằm rải rác ở các thung lũng không thể là một thế lực.
Vậy thế lực nào có thể ảnh hưởng tới Bố Chính?
Đạo tặc.
Tất cả mọi người đều quên đi vấn đề này.
Bố Chính Ma Linh Địa Lý chính là hang ổ của đạo tặc.
Nơi nào có chiến loạn liên miên nơi đó chính là thiên đường của đạo tặc.
Đạo tặc của Bố Chính có hai nhóm, thứ nhất là nhóm Việt, thứ hai là nhóm Chăm.
Khi người Việt làm chủ nơi này, người Chăm bị áp bức thì họ sẽ làm đạo tặc, sáng làm dân tối làm đạo tặc.
Người lại khi người Chăm làm chủ nơi này thì người Việt làm đạo tặc.
Thời buổi sơ khai Ngô Khảo Ký đến đây thì nơi này cũng đày dãy đạo tặc nhóm lớn bé. Ngô Khảo Ký bản thể tức là lúc Ngô Huy Tuấn chưa xuyên thì dùng trấn áp là chính và tiêu diệt hết mọi nhóm đạo tặc nhỏ lẻ. Nhưng có một nhóm đạo tặc phía Tây băc hắn chưa thể nào chiến thắng.
Nhưng từ lúc Ngô Khảo Ký “mới” quật khởi, sự phát triển cùng chính sách đối xử công bằng của Ngô Khảo Ký khiến cho các nhóm đạo tặc nhỏ người Chiêm tự tan. Sống làm lương dân mà điều kiện tốt như vậy thì ai còn muốn là m đạo tặc để ngày ngày lo bị chém đầu.
Và bỗng chốc nhóm đạo tặc phía Tây Bắc cũng biến mất một cách kỳ lạ. Chính vì sự biến mất này khiến cho Ngô Khảo Ký “mới” không quá để ý. Vì hắn chỉ mải tập chung vào phát triển kinh tế xã hội cũng quân sự. Ai không chọc hắn dĩ nhiên hắn không tốn công để ý. Nhưng mọi người quên đi mất một chuyện năm xưa đã từng tồn tại một nhóm đạo tặc nhu vậy ở vùng núi Tây Bắc.
Chân ngựa của nhóm đạo tặc này không ai biết. Nhưng thám tử Dương gia biết.
Mật thám Dương gia cũng có 4 người bị nghiện ngập và trở thành tay trong của Bố Chính. Trong số các nhà cài cắm mật thám vào Bố Chính có lẽ Dương gia là nhiều nhất chỉ sau triều đình. Điều này không quá khó khiểu vì Dương gia ở Nghệ An, ngay cạnh Bố Chính nên có thừa điều kiện để làm vậy.
Điểm lạ là đám mật thám Dương gia không hề nghe được thông tin gì về chuyện Dương gia tổ chức đâm lến Bố Chính cho nên Sở mật vụ mới bị loanh quanh lối mòn không tìm ra chân tướng.
Nhưng khi họ xác định được lực lượng duy nhất có thể uy hiếp Bố Chính đó chính là toán thổ phỉ két tiếng năm xưa thì thám tử Dương gia lại là người hiểu rõ đám này nhất.
Thật ra đám cướp này không hoàn toàn là thổ phỉ, chúng là lực lượng tập hợp những trại Mương người ở dọc Hồ Kẻ và thượng nguồn sông Cẩm. Bọn này thực tế không phải gốc Khmer là là gốc Thái từ phương Bắc. Theo đường di cư của chúng chạy về phương Nam đã chọn định cư ở những thung lũng hẹp giữa Núi Ngang và dặng núi phía Bắc sông Linh Giang.
Đám này có quan hệ cự thân mật cùng Dương gia ở Nghệ An và chỉ có lực lượng này là lực lượng duy nhất xung quan đây có thể ảnh hưởng đến Bố Chính.
Từ suy đoán này các thám tử mật vụ theo đầu mối đã lôi ra không ít tay trong trà trộn vào thành và khai thác được thông tin khá chi tiết.
Nhưng thông tin ra đến rồi thì lại càng làm người khác kinh dị. Vậy mà dám người Mương Thay này lại có thể huy động đến cả hơn vạn người tập kích Bố Chính.
Lý Từ Huy cau mày rũ mặt, nàng chưa đối diện được với tràng cảnh này. Vạn người tấn công Bố Chính nàng không sợ vì nơi này tính ra có tới gần 4 ngàn quân thủ thành. Lại thêm vả 3 vạn dân trong thành thì có rất nhiều tráng đinh có thể tham gia chiến đấu. Nhưng nếu để hơn vạn người này tràn vào Bố Chính cướp giết đốt phá thì đó là thiệt hại không thể tưởng tượng sau này và Ngô Khảo Ký sẽ rất đau lòng.
Lý Từ Huy ngay lập tức triệu tập các tướng lãnh cầm quân và ngay cả các văn quan đến để bàn bạc tình hình.
Nàng thực không hiểu được Ngô Khảo Ký nghĩ gì, Ngô Khảo Ký nghĩ rằng chỉ cần nàng ngoan ngoãn trong thành, thủ 3 phần đất cho hắn là được, bên ngoài tàn phá bao nhiêu không quan trọng. Khi hắn quay về hắ sẽ sửa chữa tất cả.
…………………………….
Ngoài khơi Chính Hòa Đặng Gia.
Chiêm Cổn đang chửi cha chửi mẹ, chửi ông chửi bà, chửi đến tổ tiên họ tộc người Anak Đê.
Hắn không thể ngờ rằng cắm đầu lao chiến thuyền vào theo “chỉ dẫn” của người Anak Đê là một bãi lầy bất tận.
Binh sĩ nhảy xuống chiến thuyền đổ bộ chính là bùn lầy đến ngang hông. Nhấc người lên không được chứ đừng nói là di chuyển.
Đã có hơn 50 chiến thuyền lớn bé đã mặc kẹt nơi này. Dự trù khi trời sáng thủy triều rút đi thì số chiến thuyền này coi như bỏn lại.
Chiêm Cổn lúc này không biết nên tiến bên trái hay tiến bên phải để có thể đổ bộ. Thực sự lúc này Chiêm Cổn chỉ hận không thể rút đao chém tuyệt người Anak Đê mà thôi.
……………………………
Chế Bì La Ma đầu hàng, hắn không thể mở thêm một đợt đột phá mở đườn máu nữa.
Một loạt mũi tên thô to từ những chiến tượng phía trước mặt đã chặt đứt hi vọng của hắn. Quân địch phía trước quá đông, và quân địch phía sau đuổi quá gần.
Chỉ còn chưa đến 500 binh mã, hắn không thể không đầu hàng.
………………………….
Đúng lúc này phía Đồ Chiêm Quan pháo hiệu cứu nguy bắn lên tới tấp. Nơi này đã bị tập kích.
Đúng thật là Đồ Chiêm Quan bị tập kích nhưng không đến mức quá nguy ngập.
Đúng như dự đoán của Ngô Khảo Ký dương mưu của người Chiêm là theo sông Cổn đánh nội địa Bố Chính. Và theo kế hoạch của Ngô Khảo Ký đó chính là để mặt kệ bọn này tiến vào nội địa sau đó dựa vào thành lũy ven sông mà bắt giết cả.
Cả hai đều là dương mưu chờ xem tay ai to hơn thì người đó thắng. Và nếu như theo đúng nguyên kịch bản thì Bố Chính khả năng bay màu cực cao khi bị tấn công 4 mặt cùng một nhóm đạo tặc cả vạn chọc phía sau lưng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Ngô Khảo Ký mưu sách chiến lược thấp hơn Harivarman IV hai ba bậc.
Con át chủ bài của Bố Chính là binh Sanock thì bị Harivarman IV phát hiện và có kế hoạch khống chế. Còn con át chủ bài của Harivarman IV thì Ngô Khảo Ký hoàn toàn không nghĩ ra vì hắn luôn nghĩ phía Tây Bắc, Tây Nam của hắn là luôn an toàn.
Thử nghĩ nếu đang chống quân đổ bộ ở trên sông mà sau lưng bị một đạo cả hơn vạn người tập kích trong đên thì quân Bố Chính sẽ ra sao? Kể cả 1 vạn con lơn tập kích thì người Bố Chính cũng sập chứ đừng nói hơn vạn người trong tay có đao kiếm vũ khí. Cho nên có thể nói. Nếu Lý Thường Kiệt không đến thì Ngô Khảo Ký cũng lắm là đánh hòa cùng người Chiêm. Đó là may mắn nhất và hắn phải rút lui vào thành trì cố thủ chờ viện quân triều đình cứu giúp. Đó là trường hợp hắn kịp chỉ huy quân đội rút lui.
Nhưng kế hoạch thay đổi rồi. khi Lý Thường Kiệt bày ra cách đánh kỳ chiêu này có nghĩa là không thể để đạo quân Chiêm ở sông Cổn đi vào nội địa. Trong một ngày trời thay đổi kế hoạch chóng mặt như vậy thì người Bố Chính có thể làm gì với cả vạn quân vượt sông này?
Cách nhanh nhất là đóng cọc ngăn sông. Ôi zời, sông Cổng không quá sâu chỉ tầm 4-5m rộng tầm 120m nhưng nếu nói trong một ngày đóng cọc bãi sông thì quá vô lý rồi. Đây không phải chuyện sức người có thể làm.
Nhưng người Bố Chính lại làm và làm được.
Đơn giản từ 9 giờ sáng từ lúc thống nhất kế hoạch Ngô Khảo Ký đã hạ lệnh phong tỏa sông Cổn. Rất nhiều phương án được thảo luận và đưa ra. Nhưng với cái trí thông minh vặt của mình thì Ngô Khảo Ký đã nghĩ ra cách nhanh nhất, hiệu quả nhất giải quyết vấn đề trên.
Đóng cọc một đoạn sông cả trăm mét.
Mọi người phản đối vì đây là chuyện sức người không thể làm trong một ngày.
Nhưng Ngô Khảo Ký cười khảy.
Hắn không đóng cọc binh thường.
Từng khối bê tông nặng nề đúc thẳng với một cọc gỗ lớn dài 4-5m boc sắt. Bê tông cần đến 24 giờ để khô. Không sao thêm nhiều thạch cao, hơ khô trực tiếp tiết kiệm thời gian. Loại bê tông này chắc chỉ trụ được vài ngày dưới nước nhưng như vậy đủ dùng.
7 giờ tối các chiến thuyền Đại Việt đã trở tùng cọc từng cọc thả xuống lòng sông. Bê tông nặng chìm xuống lộ đầu cộc lởm chởm nhọn hoắt phía trên. Công việc nhanh không thể tả mà thám tử bên Chiêm thành cũng không hề hay biết.
Cho nên gần vạn binh tinh nhuệ Chiêm Thành xuôi theo bè nước tập kích Bố Chính bị mắc kẹt ngay trước Đồ Chiêm Quan. Tiến lên không được họ đành đổ bộ công thẳng tường thành Đồ Chiêm Quan trong đêm. 8000 đấu 1000 Đồ Chiêm Quan báo nguy pháo hiệu bắn lên tới tấp.