Ngô Khảo Ký thực sự rất rất bất ngờ trước hai tổ chức tình báo mà hắn và Lý Từ Huy vô tình tạo nên. Cách đây vài tháng khi mới hàng phục đám người này và thành lập Sở Mật Vụ thì Ngô Khảo Ký có căn dặn bọn này cố gắng mở rộng một chút nhân viên về Long thành cũng như tỏa ra cách thế lực khác. Nhưng đó chỉ là một kiểu ra lệnh kiểu khá vu vơ không hề gây áp lực, vì Ngô Khảo Ký nghĩ đến muốn thẩm thấu thám tử vào triều đình hay các thế lực khác là cực khó và cần nhiều thời gian.
Nhưng thực sự Ngô Khảo Ký đã đánh giá quá thấp năng lực của những kẻ tình báo phản phe này. Nếu Ngô Khảo Ký thành lập một cơ cấu tình báo mới tinh và dần dần đào tạo cùng dần dần thẩm thấu các thế lực khác thì một tân thế lực nhue Ngô Khảo Ký cần ít nhất 10 năm để có thể xây dựng một cơ cấu tình báo, mật thám tạm thời có thể hành động được.
Nhưng Ngô Khảo Ký thật may mắn khi hắn mèo mù vớ cá rán dùng thuốc phiện để hốt được một nhóm mật thám khá cao tay ở bên cạnh Từ Huy. Ngoại trừ đại nhân vật có đại trí tuệ đại nghị lực kiểu như Lý Thường Kiệt thì nói thật tâm lý của những thái giám cực kì không bình thường. Những Thái giám mật thám này sau khi vớ được thuốc phiện thì thực tế đã coi đây là tiên dược giúp họ xoa đi mọi nỗi thống khổ do không thể làm một người bình thường. Tâm lý vặn vẹo cùng sự ỷ lại thuốc phiện của họ đã đẻ ra một tầng lớp cực trung thành mà đến Ngô Khảo Ký cũng không thể tưởng tượng được.
Từ đám Thái giám cùng các mật vụ có sẵn nghiệp vụ trong tay, sẵn cả mối quan hệ và hiểu biết từ các thế lực gốc thì việc họ dùng thuốc phiện để thâm nhập ngược các tổ chức trên lại không hề khó khăn. Tuy hình thức Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ của Ngô Khảo Ký là do thuốc phiện và tiền bạc đắp lên, vấn đề trung thành trong thời gian dài cần được xem xét. Nhưng trong thời gian ngắn thì hai tổ chức này bùng nổ một cách nhanh chóng mà ngay cả chủ tử là Ngô Khảo Ký cũng không thể tưởng tượng nổi. Trong Nội cung Thăng Long có ít nhất 23 thái giám từ quan trọng đến ít quan trọng đã nằm trong hệ thống Đông Xưởng của Ngô Khảo Ký. Còn về Cẩm Y Vệ vẫn chưa có thông tin update nhưng tin chắc các thế gia của Đại Việt đã bị họ xuyên thủng lỗ chỗ không ít.
Ngô Khảo Ký ý thức được bản thân chỉ cần ngày càng cường đại thì đám này lòng trung thành mới được đảm bảo. Ngô Khảo Ký không có đường lui vì hành động do thám nội cung của Ngô Khảo Ký đã đi vào cấm kị, nếu lộ ra thì đó chính là tội phản động chính quyền không hơn không kém. Do đó đây chính là con dao hai lưỡi. Ngay lập tức Ngô Khảo Ký nghĩ đến việc cử khoái thuyền về Bố Chính ngăn cản sự bành trướng của Đông Xưởng trong Nội Cung. Đông xưởng có thể dò xét mọi thế lực Đại Việt Ngô Khảo Ký không sợ hãi. Nhưng không nên vươn tay quá xa vào nội cung, 23 thái giám ở nơi này đã chót cài cắm thì không cần thay đổi nhưng nhất quyết không nên mở rộng vì càng mở rộng nguy cơ bại lộ càng cao.
“ Chủ công…..” Lý Bảo thấy được Ngô Khảo Ký trầm ngâm sau một hồi trao đổi thì cũng nao nao mà hỏi.
“ Uhm, Lý Bảo việc các ngươi đang làm ở Nội Cung khá tốt, nhưng cần tiết chế, số lượng nhân viên trong Nội Cung không nên mở rộng. Chất lượng hơn số lượng, trong 23 người ngươi quản lý cần sàng lọc lại một lần ai không quá đáng tin cậy thì…” Ngô Khảo Ký thâm trầm ánh mắt.
“ Thuộc hạ hiểu….” Lý Bảo trong lòng hơi run lên một chút, vị chủ tử này cũng không quá hiền lành a.
“ Các nhân viên này chỉ mình ngươi biết danh sách của bọn họ hay toàn bộ có hiên hệ với nhau?” Ngô Khảo Ký dò hỏi.
Lý Bảo giật mình giảng giải một hồi, thì ra đám người này đã hiểu đến tổ chức thành nhánh và các nhánh không biết nhau. Mỗi người chỉ biết một cấp liên lạc phía trên và không biết chủ tử sau cùng. Chỉ có Lý Bảo đứng đầu Xưởng Đài ở Long Thành thì mới nắm hết bọn họ danh sách.
Ngô Khảo Ký thầm yên tâm một chút. Cấu trúc này rất đáng khen, nếu lỡ may bị phát hiện chỉ cần chặt đứt một hai mắc xíc thì sẽ bảo toàn được tổ chức.
“ Thẩm thấu các thế gia nên đặt ở vị trí cao hơn… Nội cung tầm đó thông tin đã đủ. Các ngươi trú trọng hơn ở việc xây dựng hệ thống truyền tin. Những thông tin phải viết ra bằng mật mã, Lý Thuận đã chỉ các ngươi về cách dùng mật mã để liên hệ?” Ngô Khảo Ký tiếp tục tra vấn Lý Bảo về tổ chức mật thám trong nội cung, thú thật tin này khiến Ngô Khảo Ký vừa có chút mừng lại có phần nhiều lo lắng.
“ Thuộc hạ.. thuộc hạ… ở quá xa cho nên …” Lý Bảo có phần ngại ngùng. Thực tế Lý Thuận chưa có về Long Thành lần nào, hắn là dùng cách ăn mòn từ xa vậy mà tóm được một mẻ ở Long thành.
Nói đến Lý Thuận, Lý Bảo đều là anh em họ kêu nhau biểu huynh biểu đệ, Cả hai đều xuất thận tiểu sĩ tộc họ Trần tại Kinh Bắc.
Lý Thuận sau khi “bị” nghiện thì cũng nhận mệnh, và hắn cảm thấy khá may mắn vì được sử dụng thứ kia. Làm việc mật thám cho ai chẳng là làm việc. Làm cho Nội thị Sảnh hăn chỉ là cái chân chạy lóp cóp bị phân tứ phương, ai chửi ai mắng đều được. Tiền tài thu được cũng chẳng bao nhiêu, làm thân mật thám thì càng không có ngày trường mặt ra ánh sáng hưởng vinh quang.
Nhưng từ khi bị “phát hiện” và bị “khống chế” ở Bố Chính thì Lý Thuận đã thấy một trang khác của cuộc đời thật sáng lạng. Ngày ngày tận hưởng cảm giác “phê” quên đi việc mất mát của bản thân. Tiền bạc thì luôn không thiếu vì khoản này vị mới chủ tử không bao giờ tiếc rẻ. Người nhà hắn ở Kinh Bắc phất lên trông thấy có xu hướng ẩn ẩn trở thành cường hào một tiểu phương. Quyền lực của Lý Thuận ở Bố Chính ngày càng phất sau khi hệ thống Sở Mật Vụ mở rộng. Hắn nghĩ ngay tới em họ mình. Một người vui không bằng hai người vui, cho nên tửu ngâm thuốc phiện uống sẽ phê như con tê tê không tháng nào thiếu cho vị đệ đệ này. Qua hai tháng thì Lý Bảo nhận mệnh, vui vẻ hạnh phúc bước theo chân anh họ của mình.
Lý Bảo dĩ nhiên muốn thành lập thế lực của mình ở Long Thành.. Tất nhiên anh họ Lý Thuận nhiệt tình hỗ trợ rượu thuốc phiện cùng tiền bạc. Nói thật một câu rượu thuốc phiện là thứ cực kỳ khó phòng tránh ở thời đại này. Ai bị nhắm vào rất, rất khó thoát được. Hay rồi Lý Bảo trực tiếp chọn lựa 5 người sau đó khống chế, 5 người này lại đẻ thành các mạng nhện phía dưới. Hệ thống mật thám Đông Xưởng đơn giản như vậy mà thâm nhập Nội Cung Lý triều.
“ Được rồi, trong vòng 1 tuần người ở đây học giao tế thì phải học được các sử dụng mật mã, sau đó về truyền bá lại cho các nhân viên ở Long Thành..” Ngô Khảo Ký quyết định thật nhanh, mật mã phải được thực hiện, nếu không rất dễ bị lộ cái đuôi, nếu bị triều đình hiểu nhầm thì Đại Việt sẽ trở thành cảnh nối da nấu thịt mất thôi.
“ Thuộc hạ tuân mệnh..” Lý Bảo tất nhiên sẽ không từ chối.
Hệ thống mật mã của Ngô Khảo Ký không có gì là ghê gớm. Bảng mã gốc của mật mã là một quyển sách tập dọc vỡ lòng bằng chữ quốc ngữ do chính Ngô Khảo Ký biên soạn vội cho Bố Chính khắc ấn và in phục vụ cho việc xóa mù chữ cùng các trường học ở Châu này. Quyển sách này nhà nào ở Bố Chính chẳng có một quyển.
Mật mã được gi bằng dãy số la mã đánh dấu số trang số dòng cùng thứ tự chữ từ trái qua phải. Lấy chữ cái đầu của chữ đó để làm mỗi đơn vị mật mã.
Mà chữ số la mã IVX thì Ngô Khảo Ký chỉ dạy cho mật thám còn trong trường học chỉ dùng 123 cho nên ngay cả các phương thế lực khác có cử người học chữ latin ở Bố Chính cũng chịu mà khó có dịch được mật mã ở đây.
Việc của Ngô Khảo Ký là trong một tuần phải dạy cho Lý Bảo biết được cách đánh vần tập đọc chữ latin và hiểu được dãy số chữ La Mã. Thực tế với một người trưởng thành thì việc này không quá khó khăn.
Sách tập đọc vỡ lòng dễ kiếm vì trong quân Bố Chính có rất nhiều người học qua và giữ thứ này. Ngô Khảo Ký bản thân cũng có nhưng hắn dùng để dịch mật mã của đám thám tử mà thôi.
“ Lý Bảo, triều đình gần đây xảy ra chuyện gì lớn, tại sao chậm chễ thanh toán đám vũ khí như vậy?” Ngô Khảo Ký đã yên tâm hơn thì hắn sẽ tìm hiểu tình hình của Thăng Long. Hắn rất muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“ Bẩn chủ công, cũng là vì đoàn Pháp Lãng quốc sứ thần giao dịch cách luyện gang cùng máy móc khiến cho các đại thần chậm chễ hoạch định lại chiến lược. Về cụ thể thì thuộc hạ chưa dò la ra được, nhưng nghe nói kế hoạch đánh Tống sẽ thay đổi khá nhiều. Những ngày này Nội Thị Sảnh hoạt động vô cùng náo nhiệt gần như 12 canh giờ luôn phải để mắt theo dõi động tĩnh của các thế gia…” Lê Bảo báo cáo lại tất cả những gì hắn biết. Cho dù Lê Bảo phục vụ bên cạnh Ỷ Lan Thái Hậu nhưng hắn chức vụ trong Nội Thị Sảnh không có cao như Lý An Giang, cho nên nhiều chuyện vẫn khó thăm dò.
Ngô Khảo Ký nhíu mày, lo lắng của hắn đã đúng, sự xuất hiện của hắn và Lý Từ Huy đã tạo nên hiệu ứng cánh bướm. Dù Ngô Khảo Ký đã cố hết sức kiềm chế để không làm bánh xe lịch sử Đại Việt chệch quá xa nhưng rất khó khắn. Muốn Đại Việt như cũ phát triển thì hắn không đành lòng. Hắn không muốn nhìn thấy hàng vạn con em Việt ngã xuống khi tấn công Tống triều, hắn lại càng không muốn nhìn hàng chục ngàn người Việt ngã xuống ở sông Như Nguyệt. Nhưng nếu hắn chỉ cần đụng nhẹ vào giúp đỡ triều đình thì y như rằng lịch sử sẽ biến thiên rất mạnh.
Ngô Khảo Ký không bị hệ thống cảnh báo, nhưng hăn tin tưởng rằng nếu lịch sử cải biến đến mức độ khó khống chế thì thế giới này rất dễ bật ngược phản công. Đây chính là lý do mà Ngô Khảo Ký có thể làm rất nhiều thứ nhưng hắn vẫn khá khăc chế và không đụng tay chân.
“ Chủ nhân, có một chuyện thuộc hạ muốn bẩm báo. Ngài có biết Lý An Giang Hữu Thừa Vụ Nội Thị Sảnh..?” Lúc này Lý Bảo mới thưa lên một chuyện khác.
“ Hửm… ta không biết hắn… có chuyện gì vậy?” Ngô Khảo Ký khó khiểu khi bỗng nhiên nêu ra tên này.
“ Bẩm chủ nhân, tên này chính là kẻ trước đây đã một lần đến tuyên chiếu ở Bố Chính, chuyện là triệu Chủ nhân vào triều nhưng vì quân vụ nên ngài không vào được…” Lý Bảo nhắc lại chuyện xưa…
“ A há, ta nhớ ra rồi.. là tên công công đó… có chuyện gì sao?” Ngô Khảo Ký vẫn không hiểu có chuyện gì khiến Lý Bảo nhấc lên chuyện này.
“ Không hiểu hắn có thâm thù gì cùng chủ nhân mà luôn ở Nội Thị Sảnh nhắm vào ngài… chúng ta có cần tìm cách…” Lý Bảo làm động tác cắt cổ.
“ Vậy sao? Từ từ theo dõi vẫn hơn… ta cũng nên hiểu hắn làm việc cho ai mà nhất quyết nhắm vào ta. Việc liên quan thủ tiêu ám sát không nên quá manh động, rất dễ lộ ra dấu vết…” Ngô Khảo Ký không nghĩ ám sát một tên Thái giám tam phẩm Nội quan là sáng suốt.
……………………
Lúc này ở Bố Chính sau nhiều tuần bị vây hãm, người Anak Đê hết sạch lương thực do đó phải chấp nhận đầu hàng vô điều kiện. Không phải họ không muốn tổ chức tấn công mở đường máu nhưng thực tế là không thể nào vì quân Bố Chính đã dựng cả hàng rào Cự Tượng dài cả km với các cọc gỗ to lớn đầu bọc thép nhọn tua tủa. Ngoài ra người Bố Chính còn dùng một thứ kinh dị khác đó chính là những đoạn dây cương thiết nhỏ lòng vòng toàn gai nhọn, kể cả người và vật đều không thể thông qua nổi.
Đã bốn lần người Anak Đê tổ chức phá vây nhưng đều thất bại vì cung nỏ, cũng như Ballista của Bố Chính quá kinh khủng. Một khi đã bị mắc lại ở thứ hàng rào bằng cương thiết sợi với ngai nhọn kia thì người Anak Đê chỉ có thể là bia tập bắn cho quân Bố Chính. Sau bốn lần chết đến gần 2000 người người Anak Đê không thể làm gì khác là đầu hàng khi mà lương thực cạn kiệt.
Nhưng ngạc nhiên thay người Bố Chính không chém giết hay nô dịch toàn bộ đám người Anak Đê. Vị nữ chủ bên phe người Việt chỉ cao cao tại thượng ngồi trên chiến tượng nhìn Gaurendraksmi với anh mắt khinh miệt và thả cho hơn nửa người Anak Đê về quê hương. 1 vạn tráng đinh Anak Đê và một nửa số voi bị bắt ở lại Bố Chính làm nô lệ.
Gaurendraksmi phẫn hận rút tàn quân về phía nam trong sự giám sát của người Bố Chính. Người Anak Đê hận người Việt nhưng lại càng hận hơn Chiêm Thành vì đã phản bội và bỏ rơi họ. Gaurendraksmi thâm thề trong lòng sẽ trả thù cả hai nơi này, nhưng việc quan trọng nhất lúc này nàng phải tìm cách vượt qua quân Chiêm Thành để về quê nhà.
Không ngờ quân Bố Chính chỉ thu lại vũ khí đồng của người Anak Đê nhưng khi quân Anak Đê vượt sông Thạch Hàn thì người Việt lại cấp cho họ khá nhiều vũ khí bằng cương thiết chất lượng tốt.
Gaurendraksmi hiểu rằng người Việt muốn mượn đao giết người, ánh mắt khinh miệt của vị nữ tướng kia làm sao Gaurendraksmi nàng có thể quên. Nhưng người Anak Đê không có lựa chọn, tấn công Đại Việt họ không đủ can dảm, thứ lôi đạn kia người Anak Đê đánh không thắng được. Lương thực sẽ không đủ cho 2 vạn người vượt qua Vân Hải đèo về quê hương cho nên lựa chọn cuối cùng. Người Anak Đê mở đường máu bắt đầu cướp giết đốt phá từ nhị Châu Ô Rí cho đến khi trở về cố thổ.
Harivarman IV có mằm mơ cũng không nghĩ được Đại Việt thâm độc đến vậy, dám cấp vũ khí cho người Anak Đê. Chiêm Thành đã bôi shit lên hai châu Lâm Bình và Minh Linh giờ đây người Việt lấy đạo người trả người, ném shit qua lãnh thổ Chiêm Thành. Mà bãi shit này khá to và nặng mũi. Dự tính người Chiêm sẽ phải lãnh đủ một thời gian dài.