Vâng thế giới này điên cả rồi.
Gia Luật Ât Tân vì muốn triệt hạ thái tử Gia Luật Tuấn cùng Gia Luật Diên Hi phe cánh của thái tử mà không tiếc nướng cả vạn quân bắt họ công thành trong thời tiết không hề thuận lợi.
Ngô Khảo Ký điên vì lắn muốn kiến tạo một đội quân có thể thực sự tranh bá thiên hạ cho nên tính nướng quân để luyện binh.
Lần này thực cảm ơn Đại Tống và Đại Việt triều đình phong kiến đã khiến Ngô Khảo Ký mở mắt. Cuối cùng hắn đã thấu triệt lời răn của Lý Thường Kiệt “ Ẩn thân, tự hủ, chờ thời”. đam mỹ hài
Điệu thấp ẩ thân, tự bôi xấu như thế nào thì Ngô Khảo Ký hiểu và làm rất tốt. Trong đó chỉ có mỗi hai chữ chờ thời là gì hắn không hiểu và chưa từng muốn hiểu.
Nhưng lúc này Ngô Khảo Ký đã hiểu rồi, hắn triệt để hiểu hết. Thì ra Lý Thường Kiệt đã lường trước được sự việc này cuối cùng một ngày sẽ phải đến. Đã lường trước được Ngô Khảo Ký cuối cùng cũng có một ngày mâu thuẫn cùng triều đình.
Đại Tống và Đại Việt đã thành công chạm vào vẩy ngược của con bạo long này. Nói thật Ngô Khảo Ký chưa từng và không từng có ý nghĩ làm loạn. Trong đầu hắn chỉ đơn giản là muốn giúp Đại Việt giảm bớt thiệt hại trong chiến tranh Tống Việt. Trong đầu Ngô Khảo Ký tràn đầy tư tưởng nhân đạo luôn muốn làm một điều gì đó cho dân tộc Việt Nam.
Nhưng Ngô Khảo Ký không hiểu hay nói một cách đơn giản là hắn chưa hiểu được hoàng quyền là ra sao. Hắn không hiểu được cách đối nhanh xử thế của hoàng quyền đối với một kẻ có thể mang đến tầm ảnh hưởng cho dân chúng còn cao hơn hoàng tộc như thế nào.
Đại Tống dĩ nhiên đáng hận, nhưng Đại Tống hố Ngô Khảo Ký cũng là khiến cho Ngô Khảo Ký hiểu được bản chất của Lý Thị. Hay nói đúng hơn là hiểu bản chất của bất kỳ gia tộc nào cầm trong tay hoàng vị. Nói thẳng một câu, Lý Thị, Lê Thị, Trần Thị, hay mọi gia tộc khác nắm hoàng quyền đều sẽ đối xử với Ngô Khảo Ký như vậy. Không kể là minh quân hay hôn quân, không kể là minh chúa hay xuẩn chúa. Điều này không thay đổi vì đây là bản chất của phong kiến xã hội.
Ngô Khảo Ký không thù ghét Lý thị, ngược lại trong lịch sử thời gian đầu Lý thị được đánh giá rất cao, các vua Lý anh minh thần võ và có nhiều công lao trong việc xây dựng nền độc lập nước nhà cùng phát triển kinh tế văn hóa, xã hội. Chính vì thế dù xuyên thì Ngô Khảo Ký chưa từng nghĩ mình sẽ làm gì tổn hại đến quốc gia, nhất là một cuộc nội chiến thì hắn không bao giờ nghĩ đến.
Cảnh nồi da nấu thịt, an hem cùng tộc, đồng bào chung dòng máu chém giết nhau thì sao Ngô Khảo Ký chấp nhận được.
Nhưng không muốn là một chuyện, hiện thực tàn khốc là một chuyện khác.
Ngô Khảo Ký không muốn đụng hoàng tộc nhưng lại muốn cải biến đời sống, văn hóa xã hội cho dân Việt để tương lai người Việt có bàn đạp vững chắc để tiến lên cường quốc khiến bạn bè năm Châu nể phục. Hắn có mơ ước Việt Nam sau này sẽ là một quốc gia đáng sống để mọi người trên thế giới khao khát nhập cư. Chứ không phải một Việt nam mà mấy đứa thiếu não di cư sau đó quay mặt chửi đất mẹ xấu này xấu nọ. Tất nhiên những đứa thiếu não chửi quê hương thì Ngô Khảo Ký không chấp nhưng mà sự thật không thể chỗi cãi chất lượng sống ở Việt Nam thật phát triển và cải thiện trong những năm hắn sinh sống nhưng vẫn chưa đạt được đẳng cấp của một số quốc gia hàng Top. Tất nhiên mọi so sánh đều là khập khiễng vì Việt Nam có vô vàn chỗ tốt, chỗ đẹp mà nơi khác không có được.
Nhưng như vậy đối với Ngô Khảo Ký là chưa đủ, hắn muốn Việt Nam tốt hơn, đẹp hơn, để mọi người ngưỡng mộ. Suy nghĩ của hắn chung quy lại cũng chỉ là một bầu nhiệt huyết yêu nước, một chủ nghĩa dân tộc mang tính ôn hòa. Ngô Khảo Ký chưa từng nghĩ xâm chiếm các quốc gia khác mục tiêu của hắn chỉ là kiếm tiền sau đó phát triển kinh tế Đại Việt mà thôi.
Cả ngày đánh chiếm người khác, xâm lược người khác, đô hộ người khác thì người Việt khác gì người Hoa mà có tư cách chửi mắng họ. Chiến tranh là chết chóc là máu me là những gì đó vô nhân tính khuất sau những trận chiến. Đương cử nhất đó là hành động Ngô Khảo Ký phải buộc ra lệnh chém giết cả vạn phụ nữ và em gái ở Ung Châu.
Không chém không được vì không ai biết trong tình hin hỗn loạn đó rất căng thẳng. Sáu vạn súc sinh binh của Lưu Kỷ do Vi Thủ An và Hoàng Kim Mãn đã nhập thành và tiến hành hãm hiếp cướp bóc. Những đứa bé gái tám mười tuổi chúng cũng không tha. Chứng kiến hết thảy Ngô Khảo Ký muốn cứu bọn họ nhưng bất lực. Cấp bậc của Ngô Khảo Ký cũng chỉ bằng Vi Thủ An và Hoàng Kim Mãn cho nên không có quyền ra lệnh cho họ. Muốn cứu người từ đám súc sinh binh chỉ còn cách lấy 2 vạn binh chép giết cùng năm sáu vạn binh của hai kẻ này. Ngô Khảo Ký lúc đó có thể “ làm phản” hành động sao. Cho nên Ngô Khảo Ký chỉ có thể đi đến hạ sách cuối cùng là giết hết nữ tính trong độ tuổi có thể bị hãm hiếp đày ải nô lệ tình dục.
Số còn lại là một vạn người già bé nam cùng những đứa bé gái rất nhỏ tuổi không dễ bị làm hại thì được Ngô Khảo Ký an bài bên ngoại thành Khâm Châu. Phải đám người hơn vạn này đã đi theo xe bò xe trâu vượt hai trăm dặm đến Khâm châu và an cư ở đó. Tiền bạc lương thực Ngô Khảo Ký cấp đủ cho họ có thể vượt qua một đoạn thời gian. Đám hơn một vạn người già yếu cùng trẻ nhỏ Hán tộc này là gánh nặng đương nhiên bọn Vi Thủ An Hoàng Kim Mãn không rảnh đi tranh dành cùng Ngô Khảo Ký rồi.
Từ đó bên cạnh Khâm Châu lúc này có một thôn làng đặc biệt chỉ toàn trẻ nhỏ và người già gốc Hán. Ngô Khảo Ký không nói nhiều, hắn làm việc cùng không cần đám Hán dân này hiểu và hồi báo. Thậm trí nếu đám nhỏ này lớn lên muốn báo thù Ngô Khảo Ký đã tàn sát mẹ, chị của bọn hắn thì Ngô Khảo Ký cũng tiếp. Ngô Khảo Ký làm tất cả chuyện này chỉ để cầu lương tâm một chút an ổn. Vì Ngô Khảo Ký biết đám loạn quân của Vi Thủ An và Hoàng Kim Mãn tiến hành hãm hiếp cướp bóc thì số phụ nữ kia chưa chắc đã chết hết. Phân nửa trong số một vạn đó sẽ sống và sẽ là nô lệ tình dục cho đến lúc hết giá trị dùng. Nhưng để loại trừ gánh nặng và liên quan của những nô lệ tình dục này thì gia đình họ sẽ bị thanh trừng bằng hết. Đây là góc tối của chiến tranh mà chẳng bao giờ sử sách ghi lại. Ngô Khảo Ký giết đi gần vạn người để tránh cho họ phải sống kiếp sống không bằng súc vật. Sau đó hắn lại cứu đi hơn vạn người. Mặc dù biết hắn có làm gì đi nữa cũng sẽ bêu danh trong sử sách. Nhưng như đã nói Ngô Khảo Ký chỉ cầu lương tâm hắn an ổn mà thôi.
Nhưng lương tâm của Ngô Khảo Ký có chỗ để dùng không khi mà hắn sinh sống trong vòng xoáy thời thế này. Trong khi Ngô Khảo Ký cố hết sức cống hiến cho dân tộc thì đổi lại là gì? Đổi lại chỉ là những tư tưởng thế gia thế thộc với những âm mưu chinh trị nhơ bẩn nhằm bảo vệ lợi ích bản thân. Đã từng ai nghĩ đến đời sống của dân chúng Đại Việt. Đã từng ai hướng ánh mắt đến một tương lai xa hơn cho Đại Việt? Không có.
Và trên hết con đường của Ngô Khảo Ký định trước sẽ có va chạm cùng hoàng gia thế tộc bằng cách này hay cách khác. Ngô Khảo Ký vẫn mơ mộng về một vị minh quân có thể chấp nhận hắn tin tưởng hắn để hắn cải biến vận mệnh người Việt. Nhưng đó chỉ là mơ mộng mà thôi. Bản chất của một chế độ phong kiến luôn luôn không bao giờ thỏa mãn nguyện vọng này của Ngô Khảo Ký.
Ngô Khảo Ký có hai lựa chọn, một là sống như bình thường một vị Trấn Thủ Tân Bình Lộ Hầu gia. Mặc kệ cuộc sống của dân tộc hãy cứ để nó diễn ra như trong lịch sử đã hiện. Rồi tiếp tục bị Tàu, Pháp, Mĩ đô hộ. Hoặc hắn phải đứng lên phản kháng để có đủ quyền lực, địa vị ảnh hưởng đến Đại Việt.
Sự lựa chọn này là bắt buộc đối với mỗi nhân vật xuyên không, tất nhiên có một lựa chọn khác đó chính là như Tống Kiệt vậy. Liếm chó hoàng gia để rồi mất tự do và bị giết như một con chó sau khi mất giá trị sử dụng.
Dĩ nhiên Ngô Khảo Ký hắn lựa chọn phản kháng. Không phải Đại Việt muốn tiêu diệt Tân Bình Lộ bứng hang ổ của hắn sao. Được thôi, thống khổ một lần để rồi hạnh phúc còn hơn dai dẳng đau đớn. Ngô Khảo Ký vốn dĩ muốn đánh về Đại Việt nhưng Lý Thường Kiệt nói hắn không được về cho nên Ngô Khảo Ký lựa chọn tin tưởng một lần.
Nhưng Ngô Khảo Ký lúc này khác rồi hắn không còn ngây thơ nữa, Ngô Khảo Ký thừa biết Lý Thường Kiệt có múa hát gì cũng chỉ là tình huốn dập lửa tạm thời. Mâu thuẫn đã lên, hầm than đã cháy âm ỉ chỉ chờ thời bộc phát. Ngô Khảo Ký phải chuẩn bị cho một tương lai như vậy. Hắn luyện binh.
Trước đây Ngô Khảo Ký không luyện binh sao? xin thưa Tân Bình Lộ luyện binh khắt khe hơn bất kì vùng miền nào. Nhưng vậy là chưa đủ, Ngô Khảo Ký luôn cầu toàn tiếc binh cho nên sẽ dùng mọi mánh khóe để tránh chiến trực tiếp. Dùng ưu thế khó học kỹ thuật thủ thắng. Đó vừa là cầu toàn vừa là ý nghĩ ngây thơ về nhân đạo. Bằng cách này thì Ngô Khảo Ký có thể vượt qua một vài lần nho nhỏ chiến tranh. Nhưng đây vẫn là một thế giới của vũ khí lạnh, nếu còn tác chiến như vậy thì lực lượng của Ngô Khảo Ký sẽ không bao giờ sẵn sàng cho một cuộc đại chiến.
Ngô Khảo Ký muốn dùng máu huyết để luyện binh. Lần này Đại Việt và Đại Tống đã thành công xây dựng nên một con quái vật chiến tranh đủ cả tinh ranh, lãnh huyết, lại đầy đủ ưu thế công nghệ của người xuyên không.
Cánh đồng bình nguyên trải rộng tít tắp, nơi nơi chỉ đầy một màu tuyết trắng. Tuyết dày đến mấy thốn rồi không thể hiểu nổi ở cái thời tiết chết tiệt này mà vẫn có hai nhóm người diên cồng dàn binh đánh trận.
Chiến mã thở phì phò phun ra những luồng sương trắng nhiệt khí, hai vó bồn chồn khẽ cào cào trên nền tuyết. Những con chiến mã hung hãn này khoái hương vị của máu tanh, chúng không phải động vật ăn thịt nhưng mùi máu tanh lại khiến chúng hưng phấn vô cùng. Nhưng với cái thời tiết chết tiệt này thì mọi hưng phấn đều có phần giảm mạnh.
“ Bẩm Vương gia, phía cánh trái của quân địch đúng là quân đội của Gia Luật Bác bọn chó này đã phản bội” Thám báo hồng hộc chạy về báo cáo cho Gia Luật Diên Hi mãnh tướng của Đại Liêu.
“ Ta đã biết, vậy còn cánh phải quân địch thì sao?” Gia Luật Diên Hi cau mày dò hỏi. Hai bên quân đội cách nhau cả dặm và chưa bên nào có ý định công lên phía trước. Ngô Khảo Ký dĩ nhiên chẳng công kích rồi. Gia Luật Diên Hi giỏi thì phóng ngựa đến mà đánh, Ngô Khảo Ký chỉ có bộ binh là chính, xông lên không phải là ý tưởng hay ho gì.
“ Bẩm Vương gia bên phải quân địch là mười mấy quái thú sắt thép cao cả trượng. Chúng thuộc hạ chưa từng thấy loại quái vật như vậy nên không thể hình dung ra sao. Bên cạnh đó cũng có tới hai ngàn bộ binh trang bị áo giáp sắt. Chúng thuộc hạ không thể đến gần vì vũ khó tên nỏ của bọn họ rất sắc bén” Tên thám báo thành thật thưa lên.
Gia Luật Diên Hi cau mày khó nghĩ, tin đồn nhánh quân đội của vị Đông Hải Vương đối diện chỉ là thủy binh ô hợp gồm toàn cướp biển tạo thành. Chỉ thừa lúc Đại Việt trống vắng mà đi vào. Nhưng lúc này xem ra không đúng a. Nhánh quân đội trước mặt Gia Luật Diên Hi xem ra cực kỳ tinh nhuệ và được trang bị quá tốt. Hắn lúc này đang chửi mẹ thằng nào nói quân đội của Đông Hải Vương là ô hợp.
“ Đạo quân của Thái Tử đã đến đâu rồi” Gia Luật Diên Hi cau có hỏi một tên bộ tướng phía sau.
“ Bẩm Vương gia, năm ngàn kỵ của thái tử đã tới Hắc Sơn lúc nào cũng có thể tiến nhập chiến trường..” một tên bộ tướng chắp tay thưa lớn.
Gia Luật Diên Hi thởi dài một hơi phất tay ra lệnh. “ Từ từ tiến lên giữ nguyên đội hình”
Hắc Sơn cách chiên trường Liêu Trung Đài An cả ba mươi dặm nhưng không có cách nào khác, giữa bình nguyên này muốn ẩn núp quân đội tập kích khó vô cùng. Không có địa hình nào đáng kể để làm như vậy. Quân của Gia Luật Tuấn muốn phục binh chỉ có thể đóng trong đám cây rừng khô khốc cách đó ba mươi dặm ở núi Hắc Sơn mà thôi.
“ Bẩm vương gia trăm lỵ do thám của Gia Luật Diên Hi đã bị đánh lui. Mạt tướng xin thỉnh chiến” Lúc này một tên tướng quân người Liêu chắp tay cùng Ngô Khảo Ký hắn là dùng tiếng Hán để đàm thoạt.
“ Hô Luân tướng quân tại sao có tự tin?” Ngô Khảo Ký nhìn lại tên hàng tướng người Liêu to con trong bộ giáp lưới mà dò hỏi.
Hô Luân Bối Đa vỗ ầm ầm lên chiến giáp cùng đại đao bên người mà ồm ồm trả lời:
“ Khởi bẩm Vương gia, có chiến giáp này, có bả đao này, lại thêm cung, nỏ. Quân của Diên Hi sẽ không chịu nổi một kích. Bọn hắn ngựa đói ăn cước lực phù phiếm”
Hô Luân Bối Đa nói không sai, hắn đầu hàng Ngô Khảo Ký được trọng dụng, cả nhánh quân bốn ngàn kỵ của Hô Luân Bối Đa được trang bị đứng lên một cách kinh khủng. Lương thực không phải nhĩ, nhiều ngày ăn uống đầy đủ, quân đội béo mập, chiến mã dư sức. Cho nên tên này rất nôn nóng lập công để khẳng định địa vị của mình trong quân đội của Ngô Khảo Ký.
Nói đến Hô Luân Bối Đa hắn chỉ là một thủ lãnh nhỏ của bộ lạc du mục đầu quân dưới chướng của Gia Luật Thác đóng quân ở Đại Liên cảng.
Ngô Khảo Ký ập vào bất chợt đánh tan hải quân ở đây và bắt sống rất nhiều tù binh Liêu. Vốn dĩ cho bọn này nghiện sau đó tận dụng để dùng cho hải quân mới biết được thực tế đám này là kỵ binh bỏ ngựa lên thuyền chiến đấu mà thôi. Nghề nghiệp chính của đám này là kỵ binh.
Được rồi kỵ binh thì kỵ binh, Ngô Khảo Ký tổ kiến ngay một đội kỵ binh bốn ngàn người Khiết Đan đã nghiện đứng lên. Bọn này không có khả năng phản.
Hô Luân Bối Đa được chọn là đại tướng của chi kỵ binh này cũng chẳng phải thằng khốn này giòi giang bao nhiêu mà là thằng này biết điều liếm chó Ngô Khảo Ký đầu tiên. Được rồi lúc này nhánh Đại Liêu kỵ binh của Ngô Khảo Ký đều là thuần một màu trang bị áo giáp lưới bên ngoài giáp da vốn có của bọn chúng. Lại thêm giáp lá cho những thằng là sĩ quan. Chiến đao cũng thay bằng loại tốt nhất của Bố Chính, nỏ cầm tay mỗi thằng được một thanh gắn bên lưng ngựa. Đám này thiện nghệ bắn cung cho nên nỏ cầm tay chỉ là phụ trợ mà thôi.
Ngô Khảo Ký trong thời gian ngắn đã tổ chức lên một chi kỵ binh khá ra dáng nhưng vẫn chưa được chứng minh qua thực chiến cho nên Ngô Khảo Ký không tin tưởng lắm.
Nhưng lúc này Hô Luân Bối Đa thỉnh chiến thì Ngô Khảo Ký cũng có suy nghĩ. Hay là thử một chút sức chiến đấu hai bên.
“Hô Luân Bối Đa dẫn một ngàn ky tấn công cánh trái đối phương, nếu đối phương ra ít quân thì chém chết hết, nếu chúng tung quá nhiều quân thì theo đúng kế hoạch dẫn chúng vào trận địa…” Ngô Khảo Ký nghiêm nghi ra lệnh.
Hô Luân Bối Đa nhe răng vàng ố cười khà khà đưa tay lê ngực trái cúi rạp mình trên lưng ngựa rồi thưa dạ một tiếng vang trời. Hắn mừng khấp khởi quất ngựa rời đi.