Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 155: Chương 155: Chiến tranh mở màn




“ A ha thì ra Ngô Khảo Tước tam đệ, thật ngươi ở Long Thành mà lặn quá kỹ đại ca cũng chẳng có dịp gặp được ngươi” Ngô Khảo Tích cười cười rất thoải mái vỗ vai Ngô Khảo Tước.

Nhưng cái vỗ này rơi vào hư không, Ngô Khảo Tước thân thủ mau lẹ tránh đi.

“ Tam đệ Ngô gia Long thành ta không dám nhận, Ánh mắt Đại công tử Ngô gia Long thành quá cao đi sao có thể nhìn một đứa con rơi tư sinh thấp kém như ta. Ngô Đại công tử, tại hạ Ngô Khảo Tước Nhị gia Ngô gia Bố Chính, đa lễ rồi.” Ngô Khảo Tước chắp tay làm một cái lễ.

Ngô Khảo Ký trợn mắt há mồm không biết phải nói gì cho phải. Ngô Khảo Tước trước đây miệng tiện nhưng vẫn còn khá vì từ ngữ ngây ngô có phần đả thương người nhưng chỉ là đả thương ngoài mặt. Tức là phào phào rồi cho qua được.

Nhưng từ khi được tiếp cận học hành văn vở này nọ, trình độ miệng tiện của Ngô Khảo Tước đã biến thành nói chuyện rất thâm và hiểm. Giữa miệng tiện cộng thêm hiểu biết chút văn chương thì trình độ đả thương người của hắn là cực mạnh, không kém đao kiếm.

Thực tế Ngô Khảo Tước đã hoàn toàn đánh giá sai về hai co người Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tích. Nếu không tính linh hồn hiện đại xâm chiếm Ngô Khảo Ký thì bàn về tính cách Ngô Khảo Tích sẽ ăn đứt Ngô Khảo Ký về nhiều mặt.

Thứ nhất Ngô Khảo Tích rất qua tâm người trong gia đình bao gồm vả đệ đệ và các di mẫu, Ngô Khảo Tích dù là con trại Phạm thị nhưng đối với Đỗ thị mẫu thân Ngô Khảo Ký thì hắn lệ độ có thừa. Đến nỗi Đỗ thị Phạm thị gây hấn nhau nhưng Đỗ Thị chưa một lần mở miệng đả kích Ngô Khảo Tích là đủ hiểu tê này đối nhân xử thế trong gia tộc tốt đến như thế nào.

Ngô Khảo Tích chí công vô tư, tính cách hào sảng, con người quang minh lỗi lạc nổi tiếng Long Thành. Trong khi đó tính cách của Ngô Khảo Ký trước kia hơi tự tư tự lợi có phần hơi ích kỷ.

Khi Ngô Khảo Tước được chuyển về gia tộc cũng là lúc Ngô Khảo Tích bắt đầu tham gia trông nom việc đối ngoại của gia tộc, thực tế hắn không có bao thời gian về nhà. Ngô Khảo Tước thân phận khá nhạy cảm cho nên dù về Ngô gia cũng không mấy ai tuyên dương cả. Ngô Khảo Tích cũng có biết về Tước nhưng một là do công việc bận rộn hai là do không có lý do nào để hắn phải thực sự quan tâm một vị đệ đệ xa lạ cả. Cho nên hai bên không có gặp nhau. Đây là chuyện hết sức bình thường của gia tộc lớn. Nếu quả thực ngày hôm đó người nhìn thấy Ngô Khảo Tước một mình khắc khổ luyện đao là Tích thì hắn sẽ còn quan tâm nhiều hơn đến vị đệ đệ này.

Nhưng ngày hôm đó bắt gặp Tước luyện đao là Ký, trong giây phút tâm huyết dâng trào Ngô Khảo Ký tặng Tước một thanh đao. Nói đúng hơn là ban cho, hay bố thí cho cũng được. Và sau đó Ngô Khảo Ký cũng quyên luôn chuyện này mà ném sau đầu.

Vô tình hữu ý mà Ngô Khảo Tước coi Ngô Khảo Ký là ân huynh, là người chi kỷ, đó hoàn toàn là hiểu lầm. Tước lại lấy một hành động để đo đếm tư cách một con người do đó lại càng sai lầm. Hắn đem so sánh Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tích thông qua chỉ một hành động lại quá sai.

Nhưng chuyện này có nguyên nhân, đối với một đứa trẻ, ấn tượng thủa nhỏ rất dễ trỏ thành khắc sâu và định hình tính cách. Ngô Khảo Ký đã thành thần tượng của Tước và sau này gặp lại bất ngờ cũng là Ngô Khảo Ký đã xuyên qua và đối xử thực sự tốt với Tước. Cho nên lối mòn xuy nghĩ lại càng thành hình khó có thể thay đổi.

“ Ta…. Ngô Khảo Tích dừng lại bàn tay trên không cứng đơ người không biết nói gì.

“ Đại ca đừng giận, thằng này miệng tiện có tiếng, ở Bố Chính hắn ăn đập liên tục về chuyện này nhưng không chừa… Tước, ngươi chớ nói càn lung tung. Tích Đại ca không như ngươi nghĩ…. Mau xin lỗi..” Ngô Khảo Ký hùng hổ quá Ngô Khảo Tước.

“ Ta nói sai gì đâu. Hăn Đại ca? ta chỉ có một đại ca là Ngô Khảo Ký Tân Bình Hầu. Còn về Ngô gia Long Thành ta không có biết …” Ngô Khảo Tước cứng họng đáp, hắn có thể nghe Ngô Khảo Ký nhiều chuyện, nhưng chuyện này hắn không nhân nhượng vì tư tưởng này đã thành hình rõ trong tâm thức của Ngô Khảo Tước.

“Con mẹ nó ngươi phản.?” Ngô Khảo Ký trợn ngươc mắt giơ tay tính phang cho tên này một trận…

“ Ngưng….” Ngô Khảo Tích ôm lấy cánh tay của Ngô Khảo Ký mà cản lại.

“ Ngô Khảo Tước ngươi không nhận vị đại ca này không sao. Ngô Khảo Tích ta xin lỗi ngươi, ta cũng thay mặt Ngô gia xin lỗi ngươi. Nhưng ngươi cũng nên nghĩ thật kỹ, Ngô gia Long thành không trọng ngươi nhưng cũng không bạc ngươi. Ít nhất trong những năm ở Ngô gia ngươi không được quan tâm nhưng đã lúc nào ngươi phải lo cơm ăn áo mặc, đã lúc nào ngươi phải khổ sở lao động kiếm sống? Ngươi thử nghĩ xem nếu Ngô gia không đón ngươi về thì hoàn cảnh ngươi sẽ ra sao?

Ngô Khảo Tích không phải người bình thường, hắn là gia chủ tương lai của Ngô gia, tuy tính cách có chút quá tình cảm nhưng đụng việc hắn không phải hàm hồ.

“ Ta…” đến lượt Ngô Khảo Tước cứng lưỡi không tìm được câu phản bác.

Phải Ngô Khảo Tước phẫn hận vì hắn bị đối xử “ như người” hầu khi hắn mang huyết mạch Ngô gia. Phụ thân hắn là Ngô Thường Hiến cũng chỉ nhìn quá hắn một lần sau đó bao năm chưa gặp lại. Nhưng nói đối xử như người hầu có nghĩ là chu cấp cho hắn chỉ nhỉnh hơn một chút so với người hầu, nhưng hắn không phải làm công việc hạ nhân. Nói đúng hơn Ngô Khảo Tước không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Nếu một đứa trẻ 7 tuổi bị vứt bơ vơ ra đường trong hoàn cảnh này thì sẽ thế nào.

Ngô Khảo Tước hận Ngô gia nói đúng hơn là hận phụ thân Ngô Thường Hiến quá vô tình bạc bẽo chứ bản chất không phải hận toàn bộ Ngô gia. Hắn giận lây mọi người chỉ là hành động giận cá chém thớt của tiểu hài tử mà thôi.

Ngô Khảo Ký cũng nhận ra điểm này. Bản thân Ngô Khảo Ký cỗ thân thể này trước kia cũng có trải qua một thời kỳ như vậy.

“ Tước… làm nam nhi, ngươi các nhìn phải mở rộng hơn, trong chuyện này nghe nhị ca nói một lời. Ngươi không thể vì một ai đó mà giận lây cả Ngô gia Long Thành. Tuy rằng chúng ta Ngô gia Bố Chính tự lập môn hộ, nhưng không thể chối cãi chảy trong huyết mạch chúng ta vẫn là họ Ngô….” Ngô Khảo Ký từ tốn khuyên nhủ Ngô Khảo Tước.

“ Ta thà rằng không…” Ngô Khảo Tước vẫn cứng miệng..

“ Câm mồn, suy nghĩ khi nói chuyện… ta phạt ngươi một ngày không mở mồm… cút về quân doanh đóng cửa tự suy” Ngô Khảo Tước giận giữ quát lên. Hắn hiểu tên Ngô Khảo Tước này muốn nói gì..

Ngô Khảo Tước lầm lũi tựa tay vào chiến đao quay đầu bước đi về phía quân doanh. Hắn trong lòng khá bối rối và phân vân. Một bên hắn hiểu Ngô Khảo Ký nói có lý, một bên hắn vẫn không thể buông bỏ được thành kiến trong lòng.

“ Đại ca đừng khí hắn. Tên này phải từ từ chỉ dạy.. chuyện này không thể vội vàng được..” Ngô Khảo Ký cười khổ hướng Ngô Khảo Tích mà nói chuyện.

“ Ta không khí hắn…. đáng tiếc a, nhân tài như vậy…” Ngô Khảo Tích cười khổ, chuyện này hắn cũng vô pháp nghĩ nhiều.

“ Thôi không nghĩ nhiều, chúng ta đi xem những thiết bị quân sự mà ngươi yêu cầu chế tạo… để xem Thăng Long thành quân sự có vào mắt của ngươi…” Ngô Khảo Tích cươi cười vỗ vai Ngô Khảo Ký mà kéo đi.

………………….

Ngẩn ngơ, bất ngờm ngã ngửa và phục, đây chính là tâm tính của Ngô Khảo Ký lúc này.

Sức của một Châu không thể lại với một thế tộc lâu đời, càng không thể lại với một triều đình quốc gia. Đây là điểm mà Ngô Khảo Ký thấm nhuần rồi. Làm người phải tự biết mình là ai. Nhưng ngay cả khi thấm nhuần rồi thì Ngô Khảo Ký vẫn cảm thấy bất ngờ về năng lực chế tạo của Đại Việt triều đình.

Đồ sắt thép, triều đình Đại Việt kém Bố Chính một khoảng rất xa vì vấn đề công nghệ. Nhưng mộc khí thì Bố Chính không thể có cửa so sánh với Đại Việt. Nói cho cũng Bố Chính chỉ là một châu lèo tèo khởi điểm 4,5 vạn người, giờ tính tổng cả Tân Bình Lộ cũng chỉ là gần chục vạn trong đó có đến mấy vạn tù binh này nọ. Với số dân này Ngô Khảo Ký kiếm được bao nhiêu công tượng tốt? Cho dù mua hơn trăm công tượng Tống, nhận viện trợ 200 công tượng Madang nhưng làm sao có thể so sánh nổi triều đình Đại Việt là nơi tuyển chọn công tượng từ gần 5 triệu người?

Những yên tượng bằng gỗ tếch cực kỳ nhẹ chắc và tinh mĩ sẵn sàng đặt lên Ballista bất kì lúc nào. Những thanh chiến nổ mặng dù được làm thủ công nhưng độ tinh mĩ tron từng chi tiết nhỏ còn vượt quá máy móc chế tạo của người Bố Chính dùng mý móc.Về chức năng thì chẳng khác nhau lắm, vì Bố Chính quan tâm nhiều đến uy lực, chất lượng cùng hiệu quả mà không quan tâm nhiều đến hình thức trang trí.

Nhưng Đại Việt đồ vật không những chức năng không khác gì Bố Chính mà còn ăn ở chỗ đẹp. Con mẹ nó đẹp tuyệt vời. Những thân nỏ Genoa uốn lượn tinh mĩ quét sơn bóng có khắc hoa văn họa tiết. Má nó nhìn những thứ này Ngô Khảo Ký cảm thấy đồ Bố Chính khá… nhà quê về mặt hình thức. E hèm.

“ Đại ca, mấy thứ này chế dùng được là ổn, cần gì chế đẹp như vậy, tốn nhiều sức công tượng…” Ngô Khảo Ký cảm thấy lãng phí vô cùng.

“ Hài … cái này khó nói. Là mệnh lện từ Ỷ Lan Thái Hậu, quân dung Thiên tử binh cần nghiêm chỉnh và có điểm đặc biệt hơn người, thợ gỗ ở Đại Việt tay nghề cao nhiều cho nên…” Ngô Khảo Tích cũng thấy lãng phí nhưng không biết cách nào thay đổi.

“ Được rồi, cánh nổ và dây ta cũng chuẩn bị đủ 3 ngàn bộ, cộng thêm 3 ngàn chiến nỗ hoàn chỉnh của Châu Âu bán cho triều đình thì chúng ta có thể tổ chức một độ quân 6 ngàn chiến nỗ rồi…” Ngô Khảo Ký gật gù mà không xoắn xuýt vấn đề này nữa…

“ Vậy tốt, Ký Đệ theo ta đên thủy doanh phía Tây, nơi đó có tân chiến hạm đóng theo ý của ngươi. Nói thật chúng đã được thử nghiệm nhiều lần và quá hiệu quả. Cho nên trong 6 tháng qua triều đình dốc sức đóng đến 40 chiếc. Thứ này thực sự đại sát khí có thể đánh nhau mọ địa hình, không hiểu sao ngươi có thể nghĩ ra tới…” Ngô Khảo Tích hưng phấn mà nói..

“ Đại ca nói đùa à, thứ này đâu dùng để đánh nhau được….” Ngô Khảo Ký bất ngờ toàn tập, hắn cung cấp bản vẽ cho Đại Việt một loại chiến hạm đơn sơ chuyện với một mục đích khác mà không phải đánh nhau, hắn không thể hiểu nổi người Việt sao có thể dùng chiến hạm loại đó để đánh nhau cho được…

“ Ngươi đùa? Chính ngươi cũng không biết chức năng của loại thuyền kia?” Ngô Khảo Tích kinh ngạc.

“…” Ngô Khảo Ký cạn lời, hắn hiểu được chết liền.

Tai nghe không rõ mắt nhìn là thực, lúc này Ngô Khảo Ký chết lặng nhìn các tân chiến hạm mà hắn “thiết kế” hoàn toàn không giống lắm với nguyên bản thiết kế trên giấy. Rõ ràng Công tượng Đại Việt đã thay đổi rất nhiều để cho ra một thứ chiến hạm lai căng quái đản.

Nhưng nhìn phương án tác chiến của đám binh sĩ trên sông, Ngô Khảo Ký ý thức được rằng thứ chết tiệt này đặc biệt nguy hiểm cả trên sông lẫn trên biển, rất rất nguy hiểm ở thời đại chiến tranh vũ khí lạnh này.

“ Ký Đệ thấy sao?” Ngô Khảo Tích cười lớ khoe khoang, đán chiến hạm này phần lớn công lao là do Ngô Khảo Tích hắn chuẩn bị mà ra….

“ Đại ca đại tài…” Ngô Khảo Ký giơ lên một ngón tay cái gật gù khen ngợi, hắn là thật lòng khen vì loại chiến hạm tưởng như đơn sơ này đã vượt qua ý tưởng ban đầu của Ngô Khảo Ký mà trở nên cực kì không đơn giản.

……………………………

Sáng 19 tháng mười một năm Thái Ninh thứ nhất.

Một đám nạn dân có cả người già trẻ nhỏ và phụ nữ lam lũ máu me đang chạy trên con đường lạnh lẽo xơ xác của mùa đông ảm đạm.

Từng đợt gió Đông Bắc lạnh cắt da cắt thịt làm cho những người dân khốn khổ này càng thêm thê thảm, những manh ao rách, những miếng da mục không đủ che thân, trong cái thời tiết lạnh đến 11-12 độ C này quả thực là khốn khổ vô cùng.

“ Đi nhanh… tất cả đi nhanh… phía trước không xa là trại Cổ Vạn của người Hán – Tráng, chỉ cần chạy đến nơi sẽ thoát nạn… Con mẹ nó Đại Việt quân chó má… Bố thề quay lại giết hết chúng bây” Một người đàn ông lực lưỡng mặc áo giáp da trên tay cầm thep một thanh đao bằng sắt non mà hết lên bi thảm.

Trên người hắn trải đầy vết máu không chỉ có của bản thân mà còn có cả của địch nhân.

“ Thủ lãnh… người dân trong bộ lạch đã không chịu nổi nữa rồi…” Mộ tên thổ dân chiến binh chạy tới méo mó gương mặt thưa lên…

“ Không chịu nổi cũng phải đi, không đi nhanh thì chết cả… 20 người tụ tập theo ta đoạn hậu để trẻ em cùng người già chạy trước..” Người Thủ lãnh thổ dân bằng giọng Tráng Mân lên tiếng.

“ Dạ thưa thủ lãnh..”

Bỗng nhiên bên cạnh nơi bìa rưng một đám cây bụi hơi rung.

Người dân tộc Mân Tráng là chuyên gia chiến đấu trong rừng cho nên họ cực kỳ cảnh giác..

“ Thủ lãnh có phục binh..”

“ Chó Việt… xông lên chém bọn hắn…”

“ Chém chúng nó..”

Đám chiến binh thổ hai mấy người giơ lên chiến đao chiến phủ thô sơ mà lao về bìa rừng…

“ Dừng lại … con mẹ nó tao không phải quân Việt…”

Trong bụi rậm vang lên tiếng hô lớn…

“ Méo tin… chém nó..chém quân Việt..”

“ Con mẹ mày ông là thám báo của trại Cổ Vạn… có giỏi chém thử”

Trong bụi lao ra một toán ba người mặt quân phục rách rưới kiểu Tống, nhìn dáng vẻ bên ngoài cũng là người gốc Mân.

“ A hả dừng tay… là Hán – Tráng người….” Thủ lãnh đám nạn dân hét lớn…

“ Chuyện gì vậy..?” Đám thám báo quân Tống gốc Hán lúc này mới bình tĩnh mà hỏi.

“ Trại của chúng tôi bị bọn Vi tặc đốt giết, chúng tôi trong đêm chạy trốn vội vàng qua đất này lánh nạn. Cầu xin bên Tống giúp trả thù.. vàng bạc chúng tôi có làm thù lao…” Vị thủ lãnh đám nạn dân nói rồi nhét ngay một cái lắc vàng vào tay tên thám báo.

“ Vị thủ lãnh này là…” Tên thám báo nhét ngay vòng vàng vào ngực sau đó xum xoe.

“ Tôi là thủ lãnh động Ba Kết… Họ Sìn tên Tằng…” Người thủ lãnh vội vàng đáp nghe phần gấp gáp…

“ Quân của Vi tặc vẫn truy sát các vị? “ người thám báo quan tâm.

“ Phải bọn hắn phía sau không xa..” Thủ lãnh họ Sìn gấp lắm rồi.

“ Sìn thủ lãnh yên tâm, tôi ngay lập tức nhanh nhất về Cổ Vạn trại thông báo cho tướng quân ở đó điều quân giúp ngài…” Nói rồi người thám báo Tống gốc Mân chạy nhanh, hắn nhận tiền người thì phải ra sức. Người Mân có tục này rồi.

“ Nhanh tiến về phía trước … “ thống lãnh họ Sìn cũng vội vàng dẫn quân đạo hậu vừa rút vừa canh phòng phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.