“ Khâm sai đại nhân đang ở nơi nào…?” Lưu Kỷ quát lớn đầy vội vàng cùng ‘quan tâm’.
Dĩ nhiên hắn quan tâm rồi vì Đại Việt triều đình đến hỗ trợ trang bị vũ khí chơ hắn, hắn không quan tâm đám vũ khí kia mới lạ.
Bình thường triều đình mà có Khâm sai lai vãng Quảng Nguyên chỉ có mỗi việc đó là đòi hỏi này nọ, hay là yêu cầu gì đó. Những lúc này Lưu Kỷ nể mặt Lý Triều thì cũng khách khí một hai với Khâm Sai. Thức tế hắn chưa bao giờ vồn vã hay hồ hởi đón chào người của Triều đình cả. Đây là ngoại lệ rồi.
“ Bẩm thủ lãnh, Khâm sai đại nhân có lẽ đã cách chúng ta tầm 3 dặm….”
“ Con mẹ mày… đón Khâm sai đại nhân phải cách mười dặm lễ độ. Lũ chó này làm ăn như vậy ghẻ lạnh Khâm sai…” Lưu Kỷ giơ chân đạp tên thám báo một cái lăn lộn. Tên thám báo mặt phát mộng mà không dám ho he.
Đùa gì? Đã bao giờ trấn thủ Quảng Nguyên bọn hắn phải đi xa mười dặm đón người triều đình..?
Đám thủ lĩnh các khê độn thì trợn mắt há mồm, ngươi được a Lưu Kỷ, diễn quá tốt rồi.
Gặp dịp không bằng đúng dịp, nhân có các thủ lãnh khê động nơi này cho nên Lưu Kỷ hoành tráng dẫn bọn này đi tếp đón Khâm Sai. Một là để trưng bày thế lực, hai tiện thể tỏ ra chút thành ý với triều đình. Dù sai chuyện triều đình cấp khí giới cho các thế lực cát cứ xưa nay là rất hiếm.
…………………….
“ Khâm Sai đại nhân… khâm sai đại nhân vất vả. Thật lũ người dưới làm ăn tắc trách bản Trấn Thủ đã chừng trị bọn nó thích đáng. Khâm sai đến mà chúng chậm trễ thông báo….” Lưu Kỷ vừa làm một cái lễ chào vừa liếc mắt nhìn đám xe hàng phía sau. Số lượng cụ thể là bao nhiêu hắn không biết, nhưng nhiều xe như vậy… khả năng không ít đi.
Lưu Kỷ rung động, chẳng nhẽ lần này Đại Việt triều đình thực sự trợ hắn làm Vương Quảng Tây? Lưu Kỷ có ngu không, câu trả lời dĩ nhiên là không rồi. Hắn chủ ý đánh Tống nhưng thực chất là lấy cớ tụ tập binh để tiêu diệt Nùng Tông Đán. Kẻ thù truyền kiếp ở bên kia chiến tuyến. Còn hậu quả ra sao hắn cần quan tâm? Tống làm gì được hắn, đánh cướp xong hắn sẽ rút về Quảng Nguyên. Còn Tống -Việt tranh chấp đó là chuyện của họ. Lúc ấy bên nào thế mạnh hắn sẽ theo.
Đất Quảng Nguyên Lưu Kỷ hắn nhả cho Tôn Đản? thôi đi nếu hắn làm như vậy thì hắn khác gì Nùng Trí Cao năm xưa? Tôn Đản không thể sống hắn đã có kế hoạch cho chuyện này.
Nhưng lúc này “thành ý” của Đại Việt làm cho Lưu Kỷ có chút dao động. Nếu thực sự Đại Việt triều đình mà trợ giúp thì làm Vương của người Mân đất Quảng Tây rõ ràng là tốt hơn nhiều việc chôn chân trấn thủ một mảng nhỏ Quảng Nguyên rồi.
Có Lưu Kỷ dẫn đầu, đám từ trưởng Khê -Động nhao nhao hành lễ chào hỏi.
“ Các vị kê-động tù trưởng quá khách khí. Bản Khâm Sai hôm nay xuất hiện ở đây tin tưởng các vị cũng biết một hai về ý đồ? Triều đình là tán thưởng công lau trấn giữ đất đai của các vị mà muốn luận công ban thưởng trước giờ hành quân phạt Bắc. Nếu tất cả cùng có mặt nơi này thì thật đỡ uổng phí thời gian. Chiếu chỉ ta có thể ban một lần để khỏi phải nhọc lòng các vị đi lại” Khâm Sai đại thần chính là hoàng tộc Đại Việt, một lão giả trung niên tầm thước nhưng vẫn còn rắn rỏi lắm. Tông thất hoàng tộc tính theo vai vế thì gọi Lý Thánh Tông Hoàng đế là biểu ca.
“ Công việc chớ vội coog việc chớ vôi… trước hết mời Khâm Sai đại nhân nghỉ ngơi tẩy trần…” Lưu Kỷ vội vã làm ra vẻ quan tâm vẻ mặt hết sức ‘trân thành’.
“ A hả.. vậy cũng tốt, vậy cũng tốt, mấy khúc xương già của lão cúng cảm thấy khá nhức mỏi rồi…” Lý Nhật Tảo cười cười ngoại giao. Nói chung ông ta là người chuyên ngoại giao cùng đám thủ lĩnh kê động cho nên tình hình của bọn này ông ta nắm rõ hết thảy.
Lần này trách nhiệm của Lý Nhật Tảo rất nặng nề, phải làm cho Lưu Kỷ tin tưởng vào thành ý của Đại Việt triều đình. Phải làm cho tên này nhả ra Quảng Nguyên.
Trước đây triều đình Đại Việt dù có thèm khát Quảng Nguyên cũng không đến mức độ như ngày hôm nay. Đơn giản vì Đại Việt lúc này cần nhiều nhiều nhiều hơn nữa quặng sắt.
Trước đây số quặng sắt hằng năm Quảng Nguyên cống về triều đình thừa đủ để triều đình sử dụng. Thừa ở đây có nghĩ là năng lực luyện kim đen của Triều đình không đủ tiêu hóa số quặng trên. Nhưng thời đại đã biến thiên. Chỉ qua 1 tháng lò cao cùng xưởng luyện cương thiết đi vào hoạt động thì Đại Việt triều đình mới ngộ ra một điều, họ quá thiếu quặng sắt. Gần chục lò cao, máy nghiền quặng đã phỏng chế ra.Mỗi ngày cả trăm tấn gang nung thành và cần đến 150 tấn quặng. Một tháng qua triều đình Đại Việt đã hô biết chỗ quặng tích trữ bấy lâu thành cương thiết.
Vấn đề lúc này Đại Việt không còn quặng để dùng, mấy mỏ lẻ tẻ không thể đủ cho Đại Việt nền công nghệ luyện kim đen lúc này. Nên Quảng Nguyên mỏ quặng giàu nhất Đại Việt được để mắt. Lần này Đại Việt không chỉ muốn đô hộ lỏng lẻo Quảng Nguyên mà Đại Việt muốn chiếm đóng, biến nó thành đất Đại Việt toàn phần.
Nhiệm vụ của Lý Nhật Tảo rất rất quan trọng.
“ Tây Liêm Hầu thực sự quá vất vả đường xa, Chúng tôi ở đây cảm kích vô cùng ân huệ của triều đình… Không biết lần này là..?”
Tắm rửa tẩy trần, thêm vào tiệc rượu vài tuần lúc này Lưu Kỷ mới không thể không lộ ra bộ mặt thật, hắn là quan tâm tới số hàng hóa mà Đại Việt mang tới. Thật trong bungh Lưu Kỷ như có con mèo dang bò quanh không đủ tâm trí rượu thịt cùng ngắm gái đẹp.
“ A hả chuyện này. Hay là để ta đọc qua một lượt chiếu chỉ nhỉ… Sẵn các vị kê động thủ lĩnh đều có mặt nơi này…” Lý Nhật Tảo cười cười vuốt chùm râu dài của mình bộ mặt hết sức thân thiện nói chuyện.
“ Việc này tốt… nếu không phiền xin Khâm sai đại nhân công bố…” Một vị kê động thủ lĩnh đứng lên nói.
“ Mong khâm sai đại nhân thành toàn…”
“ Mời khâm sai đại nhân…”
Cả một đám Kê Động chủ lĩnh nhao nhao cả lên.
“ Ồ.. vậy thì các vị hành lễ đi thôi…” Lý Nhật Tảo cười cười từ chối cho nhiều ý kiến mà đứng lên chầm chậm rút ra một cuộn lụa gấm chiến chỉ.
Cả đám thủ lĩnh kê động ngay lập tức biết điều hướng về phía Long Thành mà vái dài, Lưu Kỷ cũng không ngoại lệ. Trên danh nghĩa họ là thần tử nhà Lý đấy.
“ Trẫm từ làm thượng vị tới nay, các bề tôi văn võ, ai nấy đều giữ yên phận mình mà lo việc nước, các kê-động quan viên không ngoại lệ phấn trấn canh giữ biên thùy”
Chiếu thư của các Vua thời Lý thường là vậy. Ngắn gọn xúc tích đi trực tiếp vấn đề, không ngờ Đại Việt bên ngoài chỉ là xưng Vương với Tống nhưng thực chất trong nước toàn lấy Hoàng Đế thân phận ngang hàng với Tống mà xưng.
“…. Nay trẫm hân thưởng công lao của các ái khanh mà ban cho...”
Lý Nhật Tảo giọng điệu uy nghiêm từ từ tốn tốn mà đọc, lão càng vậy càng khiến cho đám thủ lĩnh kê động xúc động. Họ là đang hết sức chú ý nuốt từng câu từng chữ chờ đến đoạn quan trọng nhất
“ Lưu Kỷ …” Lý Nhật Toản quát lớn.
“ Có hạ thần…” Lưu Kỷ hô vang chắp tay lạy dài, đến rồi cuối cùng đến rồi….
“ Thưởng cho chiến giáp 4 ngàn, chiến đao 3 ngàn, thương dài 1 ngàn chất lượng thượng đẳng, mũi tên 1 vạn…khâm thử..” Lý Nhật Toản cao giọng mà đọc…
“ Thần….. ĐỘI ƠN HOANG THƯỢNG, ĐỘI ƠN THÁI HẬU” Lưu Kỷ nghe đến số lượng thì thiếu chút ngã lăn ra đất. Hắn không dám và không thể nào dám tin tưởng rằng… Đại Việt có thể cấp cho hắn chừng ấy chiến giáp cũng đao khí.
Nói như thế nào đây, người Quảng Nguyên có mỏ nhưng không có công nghệ gang, cương thiết, cho nên họ chỉ dùng phương pháp thủ công nhất là dùng lò nung sắt mềm. Sản lượng thì không thể nào khá nên nổi. Cho nên giáp sĩ của Quảng Nguyên chỉ có 2 ngàn, số còn lại chỉ dùng giáp da rách rưới khả năn phòng thủ được cung tên gỗ tre vót nhọn, nhắc đến mũi tên đầu bọc kim loại thì phòng không có được.
Vũ khí, nhất là chiến đao thì chất lượng càng tệ hại và thiếu thốn nghiêm trọng. Chiến đao cùng giáp mão của người Kinh chỉ chênh lệch một chút so với người Tống mà thôi. Trong mắt thủ lĩnh kê động thì vũ khí của người Việt và Người Tống quân chính quy chính là bảo bối.
Số lượng mà triều đình ban tặng đủ để Lưu Kỷ tăng bị một đạo quân “siêu tinh nhuệ” theo đẳng cấp so sánh của người Thượng. Số lượng quá quá nhiều khiến hắn choáng váng mà hô thật lớn rồi vái dài.
“ Tôn Đản trấn thủ Thượng Nguyên”
“ Có … CÓ HẠ THẦN..”
Không chỉ Tôn Đản bất ngờ… tất cả ở đây thủ lĩnh kê động đều bất ngờ. Bởi vì họ những tưởng chiếu chỉ là phân cho Lưu Kỷ sau đó Lưu Kỷ chia cho thuộc hạ, bộ thuộc dưới trướng.
Nhưng xem ra không phải, lần này triều đình tách riêng từng người mà ban thưởng. Vậy thì con số chiến giáp, chiến đao, chiến thương phải nhiều đến mức độ nào?
Lưu Kỷ thầm hô lớn. Triều đình Đại Việt lần này chơi thật, không phải như đối với Nùng Trí Cao năm xưa. Nên nhớ năm sưa Đại Việt chỉ hỗ trợ cho Nùng Trí Cao một chút vũ khí cùng lương thực ban đầu sau đó là bỏ mặt. Những điều này Lưu Kỷ là thuộc tướng của họ Nùng nên biết rất rõ.
Nhưng chỉ cần số lượng vũ khí triều đình cấp cho Lưu Kỷ lúc này đã gấp 4 lần tổng số năm xưa Nùng Trí Cao được hỗ trợ. Nhưng đó chỉ là mới cho riêng Lưu Kỷ và hắn không cần chia sẻ với ai.
“… Chiến giáp 1,5 ngàn. Chiến đao một ngàn, mũi tên 3 ngàn chất lượng thượng đẳng… Khâm thử..”
“ THẦN TÔN ĐẢN ĐỘI ƠN THÁI HẬU HOÀNG THƯỢNG…..” Tôn Đản không có khác là bao, con số này đối với hắn cũng là siêu to khổng lồ. Hắn không thể không kiềm chế mà thét lớn.
“ Hoàng Kim Mãn “
“ CÓ HẠ QUAN “ Hoàng Kim Mãn nảy dựng đến cuối cùng cũng đến lượt mình.
“… Chiến giáp 1 ngàn. Chiến đao một ngàn, chất lượng thượng đẳng… Khâm thử..”
“ Hạ Quan … Hạ quan ĐỘI ƠN THÁI HẬU HOÀNG THƯỢNG…..” Hoàng Kim Mãn quá mãn nguyện, quân bản bộ của hắn có 4 ngàn, chỗ này trang bị đến ¼ số quân của hắn. lấy gì mà không sung sướng.
Thật nếu ở đây không đông người thì hắn đã lăn ra đất là dãy một hồi rồi.
“Hà Tiêu”
“… Chiến giáp 300. Chiến đao 200… Khâm thử..”
“ Đèo Cao Cau”
“… Chiến giáp 200. Chiến đao 200… Khâm thử..”
“ Chu Ứng Khải”
“… Chiến giáp 400n. Chiến đao 300… Khâm thử..”
Những tên thủ lĩnh kê- động to nhỏ phía sau đều được phân phát vũ khí.
Lần này tổng bộ Đại Việt bỏ ra không dưới 1,5 vạn bộ tràng bị, cả dãy dân tộc phía Tây Bắc ai ai cũng có quà. Mọi người vẫn đang còn ngẩn ngơ không chịu nổi thì Lý Nhật Toản mỉm cười mà nói.
“ Các vị thủ lãnh khê động nhanh nhanh theo chiếu mà lĩnh trang bị. bản Khâm Sai vẫn cần cùng Lưu đại nhân nói chuyện một hai..”
Bọn thủ lĩnh kê động nghe vậy thì như được đại xá mà chạy nhanh ra ngoài, chùng muốn được chọn trước để lấy được hàng có chất lượng cao. Nói chung trong chuyện này thì trâu chậm uống nước đục. Đứa nào đi sai chụy thiệt.
Trong bỗng chốc nhà sán rộng lớn vắng tanh người chỉ còn lại Lý Nhật Toản và Lưu Kỷ cùng binh sĩ lính gác..
“ Khâm sai đại nhân, Khâm sai đại nhân có chuyện quan trọng gì có thể nói sau không … ta ta …”
Lưu Kỷ cuống, đám kia mang tiếng là bộ hạ của hắn nhưng quan hệ cũng như triều đình Đại Việt và Quảng Nguyên, bên lớn áp chế bên bé và ép thụ thuộc chứ không phải là hoàn toàn khống chế. Đám này sẽ không nể mặt Lưu Kỷ trong chuyện này. Nếu Lưu Kỷ hắn chậm thì chỉ có thể húp vũ khí và chiến giáp chất lượng kém mà thôi…
“ Lưu Trấn thủ không cần lo lắng. Chố hàng của ngài ta đã xếp riêng ra rồi, đảm bảo chất lượng thượng giai. Ta muốn bàn chuyện cùng Lưu Trấn thủ vì sau này ta phải gấp lên đường dò xét địa hình chuẩn bị công sự. Chúng ta tính xa cũng phải tính gần, cẩn thận quân định theo đường núi đánh phá hậu phương…” Lý Nhật Toản cười cười kéo tay Lưu Kỷ lại mà nói.
“ A ha ha… Khâm Sai đại nhân… thật là.. thật là quá chu đáo, có gì xin ngài chỉ bảo.. Lưu Kỷ tôi xin nghe xin nghe… Cảm ơn Khâm Sai đại nhân nhiều” Lưu Kỷ nghe thấy vậy thì cười khà khà mà vừa lòng lắm.
“ Ý của Thái Hậu cùng Thánh Thượng là. Lần này đánh qua Quảng Tây để lập cơ nghiệp, cho nên giảm bớt giết chóc, lấy hàng phục là chính để dân bên đó quy thuận thiên uy của triều đình..” Lý Nhật Toản cười cười mà dặn dò.
Lưu Kỷ giật mình.
Chuyện triều đình cấp quá nhiều quân khí cho biên quâ khê động đã làm hắn quá rung động và có chút nao lòng nghĩ về triều đình Đại Việt là thật lòng. Lúc này triều đình lại dặn không được giết chóc lại càng làm hắn tin tưởng hơn.
Nếu triều đình Đại Việt ép hắt tàn sát người Mân thì đó chính là triều đình không thật tâm. Vì tàn sát rồi người Mân thì tiếng của Lưu Kỷ sẽ xấu vô cùng, đến lúc đó làm sao hắn đứng vững ở Quảng Tây?
Nhưng Lưu Kỷ vẫn muốn thử.
“ Nhưng… Nùng Tông Đán nơi đó..” Lưu Kỷ giả bộ cau mày.
“ Nói chung thù riêng của trấn thủ triều đình thấu hiểu nhưng, nếu bỏ được thì bỏ. Giết chóc quá thịnh sau này khó đứng vững bước chân..” Lý Nhật Toản ra vẻ thâm thúy. Nhưng lão già này cũng là dạng cáo thành tinh lão há không biết Lưu Kỷ đang diễn.
“ Thụ giáo thụ giáo… Hạ thần xin nghe lời căn dặn của Thái Hậu cùng đức Thánh Thượng.. Nhưng nếu không cướp bóc thì…” Lưu Kỷ làm ra vẻ mặt khó khăn.
“ Thủ lĩnh cứ yên tâm là lương thảo triều đình sẽ cấp một phần, khí giới sẽ tiếp tục hỗ trợ… còn về phần người Hán thì cướp giết tùy ở thủ lĩnh…” Lý Nhật Toản cười nhạt.