Quay trở lại tình thế trước đó một khắc đồng hồ.
Bố Chính quân do Lý Thường Kiệt tiếp cận thành Đặng gia 3 dặm thì mới bị phát hiện.
Lập tức theo như thỏa thuận ban đầu pháo hiệu ngay lập tức được thả ra bắn lên trời. Thực tế đây là pháo hoa thông thường mà thôi. Người Tống chẳng lạ gì với pháo hoa, họ sáng tạo ra đại sát khí là thuốc nổ đen nhưng họ lại tốn hết công sức nghiên cứu nó cho công việc… giải trí.
Còn Ngô Khảo Ký dĩ nhiên nghiên cứu thuốc nổ đen thành sản phẩn quân sự chân chính. Nhưng pháo hoa cũng có tác dụng của nó trong quân sự. Việc chế tạo pháo hoa không quá khó, thuốc phóng chỉ là sự thay đổi tỉ lệ giữa ba thành thầm KNO3, lưu huỳnh và bột than gỗ, thứ này Ngô Khảo Ký biết và dễ dàng điều phối ra. Còn về hạt nổ các màu cũng chẳng có gì khó, thêm vào ô xít các kim loại thì khi cháy nổ sẽ cho màu khác nhau. Ngô Khảo Ký dùng nhiều là đồng cho ra màu pháo hoa xanh đa trời. Trong đêm khá bắt mắt.
Pháo hoa liên tục nổ vang ngoài thành Đặng Gia, Lý Thường Kiệt cho quân tăng tốc tiếp cận tường thành.
Bên trong thành lúc này có 1000 quân Sanock, 2500 quân khác đóng tại doanh phía Đông thành.
Đám Sanock quân nhìn thấy rõ ràng đây là tín hiệu mà chỉ Bố Chính quân mới có. Và họ hoang mang không hiểu Ngô Khảo Ký muốn họ làm gì vì đây là việc không có trong dự định.
Lại kể về các chiến binh Sanock bị nuôi nhốt cả tháng trong thành Bố Chính và Tòng Chât, họ bị buộc dùng thuốc phiện trong giai đoạn đầu và tự nguyện dùng trong giai đoạn tiếp theo khi đến Tòng Chât. Những ngày bị cầm tù này quả thực đối với họ là thiên đường, nhưng nó vẫn chưa thể nào lay động được ý chí của những chiến binh tinh nhuệ Chiêm Thành.
Nhưng khi được tiếp xúc với người Chăm tại Tòng Chât và hiểu rõ về cuộc sống nơi này thì không ít Chiến binh Sanock đã lay động và thực sự muốn ở lại nơi này.
Việc họ bị nghiện và phụ thuộc vào thuốc phiện họ cũng biết, những người này đã từng bị bỏ đói thuốc và hưởng cảnh cơn nghiện dày vò. Nhưng đó vẫn chưa là đòn đánh gục hoàn toàn ý chí của một đám chiến binh tinh thần sắt đá.
Cuộc sống như mơ của dân Chăm ở Bố Chính mới là thứ đánh vỡ hoàn toàn hàng rào phòng thủ tâm lý cuối cùng của đám người này. Cộng cả ảnh hưởng lệ thuộc thuốc phiện, cuộc sống như mơ ở Bố Chính và những đãi ngộ mà họ chưa từng gặp trong đời thì 1/3 số Chiến binh Sanock đã tự nguyện chủ động xin ở lại Bố Chính cống hiến.
Đây là chủ động hoàn toàn mà không cần gợi ý hay ép buộc gì, sở dĩ chỉ có 1/3 đứng ra xin tự nguyện ở lại vì họ không có gia đình ở Chiêm Thành hoặc là có nhưng không quá gàn gũi. Không có gánh nặng gia đình thì nhóm này rất dễ tiếp cận nếu bị thuốc phiện khống chế và cả những điều tốt đẹp ở Bố Chính làm họ hoa mắt.
Kể từ đó Ngô Khảo Ký tiếp nhận sự đầu phục của nhóm người này và chính nhóm này đã thuyết phục số còn lại quân Sanock đầu nhập Bố Chính. Về việc gia đình của họ thì Ngô Khảo Ký đã có kế hoạch rõ ràng. Dụ cho Harivarman IV theo sông Cổn tiến vào Bố Chính và tiến hành phục binh ở đây cầm chân bọn Chiêm thành quân.
Muốn tập kích Bố Chính theo sông Cổn chỉ có thể dạ tập mà thôi. Do đo trong đêm tối quân Sanock có thể bí mật tách đoàn qua bờ trái sông Cổn mà vòng về tập kích Đặng Gia Thành vốn sẽ không còn nhiều quân canh gác. Sannok vốn là quân tinh nhuệ chiêm cho nên đảm bảo việc này phe Chiêm ở Đặng Gia sẽ không ngờ mà thất thủ. Chỉ cần bắt được Harivarman IV và đám quý tộc thì có thể lấy đó làm điều kiện trao đổi người nhà của binh sĩ Sanock và 2000 thường binh Chiêm.
Thậm chí để tăng thêm tính đãi ngộ Ngô Khảo Ký còn hứa sẽ để thủ lãnh của nhóm Sanock là Phên-dash lên làm Châu Mục Ma Linh phòng thủ biên giới phía Nam Bố Chính.
Dĩ nhiên dám Sanock nghe được kế hoạch này thì ai cũng gật đầu hào hứng nhất trí, từ vị trí chỉ là binh sĩ tinh nhuệ nhưng không có dòng dõi quý tộc thì cũng chẳng có thể tiến thêm, Tương lai của họ là tự quản một vùng và trở thành nhưng nhân vật quyền lực- ai không muốn? Ai không ra sức?
Cho nên kế hoạch đó là bắt được Harivarman IV và bè lũ thì đám Sanock sẽ bắn pháo hiệu. Ngô Khảo Ký sẽ dùng ít binh nhất bắt lại Đặng gia. Dùng Harivarman IV hiệu lệnh để ngưng chiến và bắt Chiêm đầu hàng.
Kế hoạch thì ghê gớm đấy nhưng Ngô Khảo Ký quên mất một chuyện 5000 người hút sách có dễ vậy qua mắt được quan quân Chiêm Thành.
Dĩ nhiên là không qua mắt được rồi.
Harivarman IV đã phát hiện hành động lạ của Sanock quân không lâu sau đó, nhưng tên cáo già này tương kế tựu kế. Hắn bí mật bắt một vài Sanock binh tra tấn để tìm được thông tin. Từ đó Harivarman IV bắt đầu bố trí trướng nhãn pháp.
Ban đầu Harivarman IV muốn lấy người đón giả Sanock binh để tiếp cận quân Bố Chính nhưng thất bại. Hắn lại muốn mua chuộc hay đe dọa ép buộc Sanock binh để bọn họ tun tin giả cho Bố Chính. Nhưng những Sanock binh này thiếu thuốc sẽ biến thành quái vật không còn tự chủ. Chỉ cần thả những người đã bị bắt và tra khảo này ra thì sẽ bị lộ ngay vì bọn này sẽ tìm cách bỏ trốn về Bố Chính. Tiêu diệt toàn bộ Sanock binh rồi cử người đóng giả là không thể, hành động lớn vậy không dấu được Bố Chính.
Cho nên Harivarman IV giả vờ như không biết và dùng chướng nhãn pháp với Sanock binh để họ tung tin sai lầm cho quân Bố Chính. Tiếp theo hắn lên kế hoạch ngay trước giờ hành động sẽ khống chế Sanock binh và bắn pháo hiệu dụ quân Bố Chính đến rồi hốt một mẻ. Lại trong đêm tối dựa vào đám quân bắt được trang bị mà cải trang qua Đồ Chiêm Quan. Cùng với các chuẩn bị khác như những cánh quân bí mật. Harivarman IV tin tưởng không dẹp tan Bố Chính thì cũng đáng tàn quân đội ở đây.
Nhưng Lý Thường Kiệt xuất hiện. Không nói nhiều dùng luôn hỗn loạn kế sách đánh tan cả hai phe mưu tính. Lý Thường Kiệt rất đơn giản hành động, chỉ cần không theo lộ trình kế sách cả hai bên thì chẳng ai có được lợi thế gì cả. Đến lúc đó vật tay trược tiếp, ai khỏe tình. Tức là Lý Thường Kiệt cũng không hề biết rõ âm mưu của Chiêm. Ông ta chỉ đi nước cờ mà Chiêm Thành không nghĩ đến để phá vỡ kế hoạch của họ mà thôi.
Lúc này trong quân doanh của lính Sanock một mảng ồn ào. Pháo lệnh màu xanh lơ trên trời đã bắn 2-3 quả. Họ nhìn thấy rõ ràng. Đây chính là loại pháo lệnh mà họ có trong tay tức là sau khi họ bắt được Harivarman IV thì đốt pháo này để người Bố Chính biết và tiếp ứng.
Nhưng vấn đề đó là ngày hôm nay rõ ràng không đúng như kế hoạch, tại sao lại có pháo lệnh Bố Chính đốt ngoài thành, và chủ tử của họ muốn gì. Ngô Khảo Ký đại nhân muốn gì?
Một đám Sanock cầm đầu lúc này đang nhanh chóng tụi họp lại..
“ Phênh tại sao lại có pháo lệnh chủ tử ở bên ngoài thành?”Khan lên tiếng.. ( Người Khmer không có họ)
“ Ta cũng không hiểu, nhưng đây không nghi ngờ gì đó là pháo lệnh của chủ tử, nhưng chủ tử muốn chúng ta làm gì?” Phênh khó hiểu, là người cầm đầu Sanock binh trong chiến dịch này Phênh hiểu rõ kế hoạch của Ngô Khảo Ký nhưng điều này không có trong kế hoạch.
“ Ta nghĩ chủ tử đã tấn công Đặng Gia và muốn chúng ta phối hợp giúp đỡ..” Một tên binh Chăm lên tiếng.
“ Ta cũng nghĩ như Sà Lôn..” một tên tiếp theo lên tiếng.
“ Nếu ta không nhầm kế hoạch đã bị lộ và chủ tử buộc phải tấn công nếu không chúng ta sẽ bị bắt giết” Phênh lên tiếng. Được chọn là người cầm đầu thì hắn không chỉ có sức lực mà còn phải có đầu óc.
“ Đúng vậy, đội của ta có 3 người bị đưa đi mà chưa thấy về… ta đã tìm kĩ các đôi khác mà cũng không thấy họ, không ai biế họ đi đâu..” Sà Lôn tiếp lời.
“ Ta tiếp tục tìm hiểu Sanock trong và ngoài thành thì có tới hơn 50 người mất tích, các ngươi phải hiểu chúng ta đều là người dùng Tiên thảo, không có tiên thảo không sống được cho nên đám này đào ngũ là không thể, ta đã nghi ngờ chúng ta bị phát hiện nhưng chưa có chứng cớ..” Sà Lôn tiếp lời.
“Ngươi làm rất tốt Sà Lôn. Chuyện này ta sẽ thông báo chủ tử thỉnh công cho ngươi. Việc lúc này là phải phản ứng nhanh, nếu bọn chúng đã có nghi ngờ chúng ta thì sẽ có chuẩn bị hạ sát chúng ta. Cũng may lúc này vũ khí vẫn còn trong tay…”
“ Khan ngươi dẫn 100 người chém giết hết sĩ quan..”
“ Sa Lôn ngươi dẫn 200 người cướp cổng phía Đông, nhớ cướp được cổng thì bắn pháo hiệu và liên lạc anh em Sanock bên ngoại thành tiến vào ứng cứu. Còn lại tất cả các ngươi dẫn theo bộ hạ cùng ta đánh vào phủ thành bắt sống Harivarman IV.
………………………..
Quay lại thời điểm hiện tại, quân Bố Chính đã lâm thành hạ và xếp thành hàng ngũ đầy đặn, họ cũng thấy được pháo hiệu bẳn ra từ trong thành. Rất tốt quân Sanock vẫn chưa bị không chế, thời cơ của người Bố Chính đã đến rất gần.
Cùng lúc này Harivarman IV đã khôi giáp chỉnh tề lao la phủ nha, hắn nhíu mày nhìn về phía đông đang lửa cháy rừng rực. Quân Sanock phản bôi đang kêu gào giết tới nơi này. Trong tai Harivarman IV còn nghe rõ ràng những tiếng la hét như “ Tru bạo quân..” “Bắt lấy tên Thân vô đức..” ….
Thân là tên húy của Harivarman IV. Hắn cố kìm nén lửa giận muốn băm vằm lũ phản bội này mà tiếp lấy dây leo lên chiến Tượng.
“ Đại ca… đánh thật sao… binh lực của chúng ta ở đây không đủ…” Chế Bì La Ma có mặt trên chiến tượng từ trước và đang thì thầm vào tai của Harivarman IV.
“ Ngươi ngu ngốc, đánh cái gì mà đánh, giặc ngoài loạn trong sao mà đánh, nhưng phải đánh chỉ có thể gây hỗn loạn mới có thể chay được. Thêm nữa phải đánh mới biết quân địch tập trung ở đây bao đông. Nếu chúng tập trung ở đây đông thì kế hoạch vẫn y nguyên, Không chừng đây là cơ hội cho chúng ta…” Harivarman IV thì thầm vào tai của Chế Bì La Ma.
“ Ý của đại ca là..” Chế Bì La Ma ngơ ngác hắn không hiểu.
“ Ngươi quá sức ngu ngốc và luôn mất bình tĩnh, không kiềm chế cảm xúc. Nếu thật ta chết đi thì không hiểu gia tộc dựa vào ai trèo chống. Bố Chính có bao nhiêu quân? Nếu chúng tập trung đông nơi này thì hi sinh đi một đám quân ở đây thì có gì. Vẫn theo kế hoạch xuôi sông Cổn đánh vào phía sau lưng Bố Chính, cướp lấy cái quan kia, chúng ta khóa đám quân này bên ngoài quan, đến lúc đó biển vẫn do chúng ta kiểm soát, quân ải kia lại chặn không cho đám quân Việt này có thể quay về Chính Hòa… Ngươi coi đây có phải là thời cơ không? Bỏ đi một tòa thành rách nát… Ta lại hi vọng đêm nay đánh đến đây là đại quân của Bố Chính …”
Tình thế của Đặng Gia thành chưa ngã ngũ hoàn toàn thì phái Đông Doanh đã chiến đấu tưng bừng.
Khi Ngô Khảo Ký đem quân tới nơi này thì quân doanh người Chiêm đã loạn thành một bầy nhốn nháo.
2500 quân Sanock ở đây phản ứng nhanh hơn nhiều 1000 sanock ở trong thành Đặng Gia.
Tất cả chỉ vì một cái hiểu nhầm.
Khi pháo hiệu của Lý Thường Kiệt bắn lên để ám chỉ mệnh lệnh cho quân Sanock trong thành thì cũng là lúc quân Sanock ở Đông Doanh thấy được.
Trong đêm tối khoảng cách xa thì họ chỉ mường tượng đó chính là tín hiệu bắn ra từ nội thành Đặng Gia mà thôi. Điều đó được mặc định hiểu là quân Sanock trong thành đã bắt được Harivarman IV và muốn quân Sanock ở Đông Doanh trợ giúp. Do đó năm bảy ba nhăm không cần biết đầu đuôi lính sanock ở đây cầm lên chiến đao mà xả. Thành ra mới có khung cảnh náo loạn như vậy.
Nếu Ngô Khảo Ký mà bắn pháo lệnh từ vị trí hắn gần Đông Doanh thì chưa chắc binh sĩ Sanock trong Đông Doanh có thể hiểu và sớm làm ra phản ứng như vậy. Nói chung là trong những cái hiểu nhầm lại có những cái rất hợp lý.
Sức chiến đấu của Sanock như thế nào thì mọi người đã rõ, đám này chỉ có thân binh của các hoàng thân là có thể đấu lại và áp chế. Binh sĩ thường đối với họ là dê non chờ làm thịt mà thôi.
Kế hoạch của Harivarman IV đó chính là vờ như không biết, đêm hôm sau sẽ điều Sanock binh lên Thượng nguồn sông Cổn và thực hiện kế hoạch xuôi dòng tiến đánh nội địa Bố Chính. Tại đây đã bí mật đóng một lượng lớn quân Chiêm cũng như quân Anak Đê, và họ sẽ khống chế quân Sanock bất ngờ ở đây sau đó lừa Bố Chính vào tròng.
Nhưng không ngờ Lý Thường Kiệt loạn chiêu khiến cho mọi việc loạn cả lên. Đông Doanh hay trại voi có 5 ngàn lính thường, trong đó có 2 ngàn kỵ binh cùng 80 voi chiến, đám 2500 sanock lúc này đang tả xung hữu đột bên trong doanh và đang nhanh chóng chiếm cứ các mấu chốt phòng thủ quan trọng. Tượng binh bị đánh bất ngờ đến voi còn chưa lên đã bị chém giết cho nên không gây đươc khó khăn cho quân Sanock. Lúc này 5 ngàn thường binh sau một hồi hỗn loạn cũng tụ tập lại được 3 ngàn với các chỉ huy sĩ quan đang tổ chức đẩy ngược lại Sanock binh.
Nhưng quân Bố Chính xuất hiện rồi 1000 lão Sương Binh cùng 2000 lính Châu Âu, người dẫn đầu là Ngô Khảo Ký.