8 tháng 8 năm Thái Ninh thứ năm.
Bố Chính đột nhiên một trận không nhỏ. Thời tiết đã thực sự chuyển mùa, mùa nưa đã đến. Miền này qua những ngày nắng đổ lửa thì sẽ lại nhận những cơn giông bão bất ngờ.
Trên cánh đồng tiểu Bình Nguyên Đặng Gia, Sanock binh vẫn miệt mài quần chiến cùng thám báo người Việt, quả thực là tấm gương sáng đáng để noi theo cho bất kỳ quân nhân Chiêm Thành nào. Cánh đồng khô cằn nứt nẻ ngày nào đã trở nên tươi mát hơn sau một vài cơn mưa, nhưng lượng nước vẫn là chưa đủ để có thể tưới tắm cánh đồng nứt nẻ này trở nên mềm dẻo. Chiến mã vẫn tung hoành nơi này,những trận đấu “Kịch liệt” vẫn chưa từng ngưng nghỉ.
Đứng trên lâu thành của Đồ Chiêm Quan, Ngô Khảo Ký hơi thất thần nhìn màn mưa trước mặt.
“ Mưa thật lớn a…” Hắn cảm khái một hồi….
Ngoài khia thám báo vẫn chật vậy không ngưng nghỉ mỗi ngày rất nhiều lần đưa về các thông tin.
Thực tế trong lòng Ngô Khảo Ký cũng rất lo lắng, hắn mường tượng đoán ra được kế hoạch của đối phương, mặc dù bọn này dấu rất kỹ. Nhưng ngay cả khi đoán ra phần nào đó thì Ngô Khảo Ký vẫn cảm thấy khó, vì kế hoạch của người Chiêm dường như là một cái Dương mưu. Tức là kiểu kế hoạch ngươi có nhìn ra cũng rất khó chống đỡ.
Hai tháng thời gian, người Bố Chính có chuẩn bị thì người Chiêm cũng có chuẩn bị chứ, đôi lúc Ngô Khảo Ký rất băn khoăn tại sao mình không đồng ý để Lý Thường Kiệt trực tiếp tiến lên rồi hai bên hội quân tiến đánh Chiêm Thành. Nếu như vậy có lẽ mọi việc sẽ đơn giản hơn.
Nhưng Ngô Khảo Ký lại vẫn tồn tại ngạo khí của người hiện đại, hắn muốn tự mình trực tiếp đương đầu với cổ nhân người, hắn vẫn muốn chứng minh bản thân một người hiện đại sẽ có đầu óc vượt trội cổ nhân. Và kế hoạch hắn “vẽ” ra rất lớn, rất hoàn hảo, và rất thâm lam. Nhưng cuối cùng đó vẫn chỉ là kế hoạch trên giấy. Có đôi khi các danh tướng trên giấy sẽ chết rât nhanh và không hiểu lý do vì sao. Đương cử phương Bắc có Triệu Quát là điển hình của dạng người này.
Ngô Khảo Ký hơi do dự…
“ Nhanh mật báo cho Diễn Châu… đưa quân tới tiếp viện” Ngô Khảo Ký thấy mình không nên cứng đầu, hắn ra lệnh cho thân tín mang đi mật thư của mình.
Mồi ngon dĩ nhiên nhìn thèm, nhưng nếu nuốt không trôi thì tức là nghẹn họng mà chết. Trông giây phút cuối hắn tỉnh táo lại… Hi vọng không quá muộn.
Binh lực Bố Chính lúc này khá đông đảo. Tinh nhuệ có 1 ngàn Lê Dương quân đoàn Bố Chính, 1 ngàn Bán Trọng Kỵ bắn nỏ. Đây toàn bộ là thân binh nhóm. 4 ngàn Sương binh trong đó có 1500 là lão Sương binh sức chiến đấu tốt, trang bị đầy đủ không thua gì thân binh. 1000 Sương binh xuất thân Môn người trên núi. 1500 tân Sương binh mới luyện tập chưa quá 4 tháng, chưa tham gia chiến tranh. 3000 thổ binh người Môn trên núi đến hỗ trợ, chất lượng trung bình kỉ luật không cao, nhưng để thủ thành thì đạt tiêu chuẩn trang bị đủ dùng. Bọn này đã bị thu lại giáp tấm để trang bị cho 5000 lão binh Địa Lý Ma Linh, đám Thổ binh này phải tự đan giáp lưới cho bản than, tuy phòng thủ giảm về chất lượng nhưng lại tăng diện tích phòng hộ trên cơ thể. 2000 da trắng nô lệ binh trong đó có 1000 được nhận xét là tinh binh không thua kém Lê Dương Bố Chính một ngàn còn lại chỉ là Nông dân mặc giáp cầm vũ khí nhưng cũng có sức mạnh đáng nể về thể chất. 3000 quân Mã lai trong đó 500 là thủy binh. Đây là lực lượng thuộc Hắc thành tổng số lên tới 1,9 vạn người.
Bạch Thành bản thân có 1000 nữ binh cùn 2000 nô lệ binh của họ người Anak Đê. Và 400 thên tử binh dự bị.
Sau một tháng nghỉ ngơi thì nững người bị thương nhẹ trong cuộc dã chiến đã bình phục hoàn toàn và có thể tham gia chiến đấu. Chỉ có số ít bị thương quá nặng vẫn trong giai đoạn hồi phục. Nhưng kể cả như vậy thì tổng quân số Bố Chính không quá giao động.
Nếu chỉ là so sánh quân số thì 2,2 vạn so sánh với 7 vạn quân của người Chiêm. Anak Đê không hề nhỏ. Lại thêm chênh lệch trang bị, và là phe thủ thành thì Bố Chính đáng lẽ hoàn toàn tự tin.
Nhưng không. Bố Chính nếu chỉ là một thành trì thì Ngô Khảo Ký hụt mũi coi thường Chiêm Quân, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Song Bố Chính là cả một châu Bố Chính rộng lớn đường biên giới trải dài với rất nhiều địa điểm có thể tấn công vào. Do đó bất kì một nơi nào đó bị đột phá thì Bố Chính vẫn phải chịu thiệt hại nặng nề.
2,2 vạn người nghe thì ghê nhưng phân ra đến 6 nơi phòng thủ thì trung bình mỗi nơi chỉ có hơn 3 ngàn người mà thôi. Trong khi đó về hải phận thì Bố Chính bị mất khống chế hoàn toàn, do dó rất khó để có thể kiểm soát được các hướng tấn công của người Chiêm. Rốt cục lại người Bố Chính vẫn có điểm yếu cố hữu đó chính là hải quân. Đáng tiếc là 3000 người Mã vẫn chưa có thể hoàn toàn yên tâm để giao phó chiến hạm. Nếu không Bố Chính cũng không thiếu chủ động đến mức độ này.
Sáng 12 tháng 8, không khí lại trở nên oi bức một cách bất thường, không khí chiến đấu trên tiểu bình nguyên cũng dồn dập phá lệ căng thẳng đến nghẹt thở. Ngay cả đám thân binh của Vua Chiêm cũng xung trận bên cạnh Sanock binh. Lần này thám báo Đại Việt thực tế bị tổn thương nặng nề. Có vài người đã thiệt mạng ngay khi trở về vì vết thương quá nặng. Tất nhiên quân địch sẽ tổn thất ghê gớm hơn, nhưng Ngô Khảo Ký đau lòng không thôi. Mỗi một thám báo hắn có không dễ và là lực lượng quý giá của Bố Chính lúc này.
“ Đinh Quý, ta vẫn ẩn ẩn cảm thất bố trí của chúng ta vẫn có thiếu sót và cảm thấy người Chiêm có một con bài rất quan trọng nào đó chưa lật” Ngô Khảo Ký lầm bầm nhưng đủ để Đinh Quý bên cạnh có thể nghe thấy.
Đinh Quý trầm mặc, vì hắn không thể nhận ra được điểm gì thiếu sót.
Đúng lúc này thì một cận vệ quân chạy đến cấp báo…
“ Bẩm chủ công…. Lý Đại Nguyên Soái đến rồi…” Người cận vệ thở hồng hộc không có nói được một câu nguyên vẹn.
“ Cái nào Lý Đại Nguyên Soái?” Ngô Khảo Ký ngơ ngác hỏi lại..
“ Dạ bẩm… là Lý Thái Úy Lý Đại Nguyên Soái… hộc hộc…. người đã tới Bố Chính và đang chờ đợi chủ công..”
“Hít hà…” Ngô Khảo Ký loạng choạng chút xíu đứng không vững.
“ Đại quân triều đình đã đến..?” Ngô Khảo Ký hỏi lại.
“ Dạ thưa không có… hộc… Lý Đại Nguyên Soái theo tiểu lộ,chỉ dẫn 100 người qua Đèo Ngang tới Bố Chính..” Cận vệ báo lại…
Dẫn 100 người xuyên qua đất Dương gia… vị Lý Thái Úy này biết bao nhiêu can đảm. 4 ngày trước hắn gửi thư đi nêu lên những băn khoăn của mình, bốn ngày sau vị này Đại Bá chưa từng gặp mặt xuất hiện. Vượt qua lãnh địa của đối thủ chính trị có thù sâu như biển chỉ với 100 quân. Đây là bao nhiêu tự tin, bao nhiêu liều mạng, bao nhiêu can đảm và cũng là bao nhiêu nhân tình….
Ngô Khảo Ký lật đật chạy xuống thang, hắn thất thố, hắn rất thất thố…. Hắn đã rất gần để gặp được danh nhân lịch sử mà hắn thầm ngưỡng mộ bấy lâu…. Chiến thần bất bại thực sự trong không cần xưng hào.
………………………….
Bên kia chiến tuyến.
“ Đã liên lạc được với bên kia?” Harivarman IV nhàn nhạt hỏi một cận vệ đứng bên. Đây là lực lượng đặc biệt trung thành tuyệt đối với Vua Chiêm và cũng là lực lượng siêu tinh nhuệ của Chiêm, số lượng không nhiều nhưng đảm nhiệm rất nhiều nhiệm vụ ẩn mật khó khăn.
“ Thưa bệ hạ, đã liên lạc tốt, ấn định ngày giờ. Nhưng bên kia đòi thêm ngân lượng” Tên cận vệ khom mình tư thế giữ nguyên mà trả lời..
“ Hửm, lòng tham thật vô đáy, nhưng ta thích những kẻ này, chỉ cần dùng tiền mà được việc thì không thành vấn đề. Cấp cho bọn hắn…” Harivarman IV cười cười mãn nguyện. Bố Chính ngươi hẳn là không ngờ đi.
“ Phía trên biển? “ Harivarman IV lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
“ Bọn hải tặc đã sẵn sàng, chỉ cần chờ quân Lý Thường Kiệt đến mà thôi thưa bệ hạ..”
“… Tốt “ Harivarman IV đôi mắt ánh lên vẻ hằn học, Đại Việt mối thù đồ thành lần này trả cả gốc lẫn lãi… hắn thầm nghĩ trong đầu.
………………………………………..
Long Thành, Điện Thiên Khánh.
Ỷ Lan Thái Hậu đang mân mê say đăm những lễ vật mà người Pháp Lãng dâng lên.
Quốc thư viết bằng thứ chứ loằng ngoằng như giun bò nàng không để ý lắm, cũng đã đọc qua bản dịch, không có gì ngoài ngoại giao thân thiện cùng xin phép được đặt sứ quán tại Bố Chính để có thể dễ dàng cho giao thương hai nước. Cái này cũng không khó khăn gì, dù sao nếu như trong đúng báo báo cáo thì Pháp Lãng cũng là một vương quốc cách xa vạn vạn lý về phía Tây.
Pháp Lãng hoàn toàn không có khả năng ảnh hưởng an ninh Đại Việt với khoảng cách này. Người ta có câu xa thân gần đánh, do đó việc đặt quan hệ bang giao cùng làm ăn chỉ có lợi không có hại. Bố Chính dù sao cũng xin thành lập thương cảng, tuy sẽ ảnh hưởng nhiều đến Diễn Châu, nhưng một Bố Chính nhỏ nhỏ xuất hàng cũng chỉ là ngọc lộ tửu mà thôi. Hoàng gia mối làm ăn vẫn là phương Bắc các nước cho nên nhả một mối này cho Bố Chính. Tướng ăn của hoàng gia không nên quá xấu, dù sao người ta cũng đã cống hiến phương pháp chế tạo Ngọc lộ tửu cho Hoàng gia rồi.
Những đồ thủy tinh này là những đồ phẩm chất siêu cấp nhất mà Bố Chính có thể làm được lúc này. Chọn lọc thạch anh để nung vẫn là thủ công cách làm, rất tổn hao công sức để cho ra một mẻ thủy tinh đạt phẩm chất tiệm cận pha lê. Trong suốt, rất nhạt ánh xanh của sắt, hình thù tinh mĩ vô cùng, các sản phẩm đều được bao bọc kỹ càng trong các hộp gỗ theo phong cách “lạ” nhưng không kém sang.
Thủy tinh đồ thì có nhiều lắm, từ chén bát đến bình lớn trung bày, đặc biệt có một bức tượng “ Phật” khiến cho Ỷ Lan Thái Hậu mê mẩn tới quên cả trời đất. Nàng là một đệ tử phận gia chính cống và thuần chất. Rất tín phật và thờ phụng phật. Cho nên món quà này đánh đúng tâm lý của nàng. Bức tượng phật này đẹp hươn tất cả những bức tượng phật nàng đã thấy trước kia.
Tinh mĩ, trong suốt, lấp lánh dưới ánh sáng, không một chất ngọc nào trong vắt đến như vậy, tượng vàng thì quá thô tục. Bức tượng này vừa đủ đại khi lại vừa đủ thanh tao.
Nhưng tất cả mọi người không hiểu một chuyện, Tây Âu là phương trời của Kito giáo, lấy mẹ đâu ra phật giáo ở đây mà người Tây Âu biết để đúc tượng phật thủy tinh… Không ai để ý cũng không ai hiểu.
Bức tượng phật này đã chiếm được thiện cảm vô bờ bến của Ỷ Lan Thái Hậu đối với quốc gia ở xa tít tắp kia, cho nên Pháp Lãng là quốc gia tốt. Sứ thần Pháp Lãng là sứ thần tốt. Có được nhận định này mọi yêu cầu của Pháp Lãng về ngoại giao, bang giao, thương giao đều dễ dàng được đồng ý.
Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung, Đức Vương Lý Hoàng Chiêu Binh Bộ Thượng thư hai cái người đàn ông thì lắc đầu ngán ngẩm. Họ biết được đặc tính của Ỷ Lan Thái Hậu, tinh minh, quyền mưu, và rất giỏi lấy lòng người cũng như điều khiển người. Nhưng về mặt quân sự nàng quá hàm hồ.
Nhìn đây chiến giáp, nhìn đây vũ khí, nhìn đây những thiết kế quân sự. Đây mới chính là quốc bảo, có chúng nó rồi thì lo gì không có tài vật không có những thứ tinh mĩ kia.
Không có quân sự sức mạnh bảo vệ thì cho dù giàu có cũng chỉ là miếng mồi ngon béo bở cho đám sói đói mà thôi.
“ Bẩm Thái Hậu, Số chiến giáp vũ khí này rất tốt, tuy chưa thử nghiệm nhưng chúng ta đã nhìn ta đám này chất lượng thiết cương vượt trội của Đại Việt, mong thái hâu xem xét để thiên tử quân mua một số lượng..” Hoàng Chiêu Binh Bộ Thượng thư chắp tay thưa…
“ Bẩm Thái Hậu, Những thứ đại hình vũ khí của người Tây Dương tuy chưa lắp đặt và thử nghiệm nhưng theo bản vẽ thì tinh mĩ và hợp lý vô cùng, xin Thái Hậu ân chuẩn nếu thử nghiệm thành công thì nên trích một phần lớn ngân lượng mua sắm với số lượng lớn..” Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung.
“ Hửm, chưa thử nghiệm mà Lý Thái Úy dám đại diện triều đình mua 500 bộ?” Ỷ Lan Thái Hậu lông mày hơi nhướng cao… nhưng bàn tay vuốt ve phật tượng mát lạnh lại làm nàng đổi ý.
“ Có thể làm ra được những đồ vật tinh xảo này nghĩ rằng chất lượng của mấy thứ kia cũng không quá tệ, chuẩn cho thử nghiệp, kết quả tốt thì chúng ta lại bàn bạc lại.. còn về phần Lý Thái Úy tự tiện … lần này bỏ qua Binh Bộ gửi thơ khiển trách nhẹ nhàng hành động tự tiện này là được rồi…” Ỷ Lan Thái Hậu từ chối nói thêm.
Lý Nhật Trung, Lý Hoàng Chiêu lắc đầu cười khổ, Vũ khí tốt vì tượng phật lưu ly tinh mỹ. Cái liên tưởng này thật quá không liên quan. Đến mắt Ỷ Lan Thái Hậu còn không liếc qua mấy thứ kia mà có thể dùng tượng phật liên tưởng để đánh giá thì bọn họ chịu rồi.
Nhưng dù sao mục đích cũng đạt được, hai người cười khổ cáo lui.